Sinh nhật
Cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống, anh đẩy đĩa ớt tới trước mặt tôi.
Nhân vật: đôi tình nhân cũ. Địa điểm: là nơi khởi đầu cho sự rạn nứt tình cảm hai người. Thời gian: sinh nhật nữ chính.
Ba yếu tố cơ bản để viết tiểu thuyết đã đầy đủ, thêm thắt mấy chi tiết nữa là có thể viết được rồi.
Tôi có cảm giác chuyện này mà phát triển nữa sẽ đi vào lối mòn.
Tôi im lặng cúi đầu gắp rau ăn, trong gian phòng, ngoài tiếng nồi lẩu sôi
ùng ục thì có vẻ quá yên tĩnh, yên tĩnh tới độ không thể chịu nổi, thế
nên tôi đành kiếm chuyện để nói: “Ha ha, em vẫn muốn tới đây nhưng cứ
bận luôn, thế mà lúc tới đây rồi lại phát hiện ra đồ ăn cũng chẳng ngon
như mình vẫn nhớ.”
Anh cười: “Ừ, thực ra có nhiều thứ người ta vẫn luôn theo đuổi nhưng lại không phải là thứ mà bản thân người đó muốn.”
Tôi có cảm giác như mình vừa chọc vào tổ ong vò vẽ, không dám nói thêm, chỉ yên lặng cúi đầu gắp rau ăn tiếp.
Nhưng anh cứ như được lên dây cót, nói tiếp: “Giống như một người đang đi
trên đường, trong đầu cứ tâm niệm phải tới một nơi, nhưng mãi tới khi
anh ta đến nơi rồi mới phát hiện ra, người cùng đi với mình trên đường
mới là thứ đáng giá nhất.”
Em chỉ nói nồi lẩu này thôi, sao anh phải nghĩ xa tới thế chứ, nhưng nếu
cứ nói thằng ra câu này, tôi không mở miệng nổi: “Là người anh gặp trên
đường kia đã rẽ qua lối khác rồi, anh có quay lại cũng không gặp được
nữa.”
Anh im lặng một lát rồi nói: “Anh đi tìm.”
Lần này là tôi im lặng.
Tờ giấy trúng tuyển đỏ thẫm trong tay anh như ẩn như hiện, tự nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi không thông minh, không thể nói một hiểu mười, càng không có chút tự
tin nào của nữ chính, tự biết bản thân mình được bao nhiêu vệ tinh vây
quanh theo đuổi. Tôi nhát gan, phản ứng chậm, tự biết thân biết phận nên cũng chẳng dám mơ mộng hão huyền. Nếu anh hối hận rồi, nếu anh muốn
quay lại thì cứ nói thẳng ngay ra cho em biết, có đồng ý hay không là
một chuyện, nhưng xin đừng dùng phép ẩn dụ ám chỉ gì đó, em không có dây thần kinh văn chương, cũng không có tầm nhìn xa tít tắp, em thực không
hiểu, không dám tin.
Anh coi Tống Tử Ngôn người ta gọn gàng dứt khoát bao nhiêu, người ta có thể nói rõ ràng rành mạch rằng cô không đáng.
Sao Tô Á Văn nhà anh lại dùng dà dùng dằng như thế chứ, cứ cầm cả bó cỏ
xanh tươi thỉnh thoảng đưa đưa trước mũi, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào
miệng người ta, nhưng quyết không để người ta được nếm thử.
Đừng bắt em phải đoán nữa, quy tắc thứ nhất trong đầu con lừa cứng cổ như em là, thứ không đưa được vào trong miệng không thể coi là thức ăn.
Tôi có cảm giác mặt mình đã chuyển sang cứng đờ rồi, thực sự là không muốn
nghe nữa, bèn khua khua đũa nói lảng sang chuyện khác: “Đừng chỉ nói
không thế, anh ăn đi.”
Khói bốc lên từ nổi lầu làm tôi không thể nhìn thấy rõ mặt anh, chỉ có âm
thanh trầm thấp truyền tới: “Từ lúc mười hai tuổi, Tử Hàm đã là giấc mơ
của anh rồi, cho nên lúc cô ấy gọi điện tới, anh gần như không hề do dự
mà tới bên cô ấy.”
Càng kêu anh ăn thì anh càng nói nhiều, tự nhiên lại chọc chọc vào chỗ đau của người ta, làm tim tôi lại bị thương.
Nhưng thân là người bị hại, tôi chỉ có thể cúi đầu cắm cúi ăn, miệng đắng ngắt.
Giọng anh đều đều, như kể lại một câu chuyện bình thường: “Nhưng khi anh tới
bên cô ấy, không phải không vui mừng, nhưng cũng không giống như những
gì anh vẫn hay tưởng tượng. Anh vẫn luôn nhớ tới em, lúc đầu anh còn
nghĩ đó là thói quen, sau này anh lại nghĩ có lẽ do mình xấu hổ mà thôi, rồi tới chính anh cũng tự ngạc nhiên với bản thân, cứ nhớ đến em mà
chẳng cần có lý do gì.”
Đĩa tương vừng sóng sánh ra ngoài.
Anh thở dài: “Sau khi về nước, đã có lúc anh muốn đi xem lại nơi mình đã
từng đưa em về, muốn nhìn lại những con đường chúng ta đã cùng đi qua.
Rất muốn gặp em nhưng lại sợ phải gặp em, tới tận giờ anh vẫn không hiểu tại sao lại thế. Đến khi gặp em ở bệnh viện, nhìn em sợ hãi, bĩu môi,
cau mày, giả bộ thương xót vì một người khác, anh mới hiểu ra. Trước
đây, lúc Tử Hàm còn thích anh ba, anh đứng từ xa nhìn thấy ước ao lắm,
nhưng tới hôm ấy, anh mới hiểu được cái gì gọi là ghen tị.” Anh nở một
nụ cười: “Dùng cách nói của em thì là ghen tới đứt cả ruột gan rồi.”
Lúc nãy tôi còn oán người ta cứ vòng vo tam quốc, có giấy báo trúng tuyển
còn cứ giấu đi, nhưng giờ người ta phơi bày tâm tư, đưa cả hai tay qua
rồi, bỗng nhiên lại không muốn nghe nữa.
Dùng giấy mỏng mà bọc lấy lửa, quá nóng rồi.
Tôi siết chặt đôi đũa trong tay, yếu ớt đáp lại: “Đừng nói nhiều nữa, anh ăn đi!”
Anh gượng cười: “Anh biết em không muốn nghe, anh vốn dĩ cũng không định
nói ra. Lúc Tử Hàm đi, anh bảo với cô ấy là phải ở lại đây thêm hai
ngày, anh còn có việc. Bởi anh đã từng có lỗi với một người rồi, không
thể lại có lỗi với người khác nữa. Mấy hôm trước gặp được em, anh cũng
cố dằn lòng, bởi thấy em chăm sóc lo lắng cho anh ba tốt như thế, giống
như em nói đó, em đã rẽ qua hướng khác rồi. Nhưng không phải hôm nay em
đã quay trở lại chỗ này rồi sao? Trong lòng em vẫn còn thích anh phải
không?”
Hai câu cuối của Tô Á Văn làm tôi choáng váng, vốn dĩ anh không định nói,
hôm nay thấy em ở đây nên mới nổi hứng lên phải không? Xoay qua xoay
lại, hóa ra lại là lỗi của tôi à? Tôi đứng bật dậy: “Tô Á Văn, anh đừng
có bắt nạt người khác! Không phải anh đang ở cái đại học Thanh Hoa tốt
lắm sao, có nhất thiết phải giả vờ thương nhớ như thế không? Phải, là em không ra gì, em không phải là trường đại học ra gì, không danh tiếng,
không lâu đời, cũng chẳng là gì, nhưng nói sao thì chúng ta cũng quen
nhau tới hai năm, kết quả là cái cô bé đại học Thanh Hoa vung tay một
cái, anh đã cun cút chạy theo. Sao lúc ấy anh không nhớ tới em đi? Giống như Tiêu Tuyết nói ấy, hai năm đó anh chẳng có chút tình cảm gì với em
cả, phải không?! Em yêu anh thật lòng thật dạ, em toàn tâm toàn ý tin
tưởng anh, vậy mà anh đang tâm bỏ em đến với người tình mới, ngay tại
căn phòng này, thế mà em còn rất vui vẻ dặn anh phải đi đường cẩn thận,
về sớm một chút, anh vứt em đi tới mười ngày rồi quay về nói tạm biệt,
đúng là rất thằng thắn mà. Giờ anh lưu luyến tình cũ, muốn nghỉ học ở
đại học Thanh Hoa, không lẽ còn muốn em phải trải thảm đỏ mời anh tới
sao? Em nói cho anh biết, em không phải là trường đại học ngoan ngoãn
không có xúc cảm, em là người, em cũng có tình cảm, tình cảm là của em,
tim cũng là của em, không phải thứ mà anh muốn thì có, muốn giày xéo
cũng được đâu!”
Thân là đệ tử chân truyền của Quỳnh Dao, tôi bắn ra một tràng liên thanh, khí thế như đại tỷ xã hội đen.
Chỉ tiếc biểu tình của khuôn mặt hơi kém, nói như thành ngữ, phải là nước
mắt đầm đìa mới phải. Sau đó giọng phải run rẩy, càng nói càng thấy
không dễ dàng gì, sau đó là phải gào to lên.
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt có những thứ tôi hiểu được, nhưng vẫn trầm mặc không nói.
Tôi vẫn ở tư thế đứng, xả hết tâm trạng xong rồi cũng thấy hơi xấu hổ, bắt
đầu thấy hối hận, quát to như thế chi bằng đạp cửa ra đi ngay cho rồi,
thế còn thấy khí thế tí. Chứ cứ như bây giờ, anh vẫn im lặng, tôi cũng
chẳng thể gào thêm một trận nữa.
May là lúc này di động của tôi đặt trên bàn bắt đầu đổ chuông, chưa lúc nào tôi nghe được tiếng chuông di động mà vui đến thế.
…Tiếng chuông từ thiên đường.
Tay vừa với lấy cái di động, tôi đã đần ra.
Trên màn hình di động là ảnh một người nhếch môi lên vẻ rất sốt ruột.
Đây là bức ảnh của Tống Tử Ngôn tôi phải bức ép dụ dỗ lén chụp mới được.
…Tiếng chuông từ địa ngục.
Tay tôi chần chờ trên nút nhận, không dám bấm.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chuông vang lên hết lần này tới lần khác, Tô Á Văn đưa mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, cuối cùng ánh mắt lại rơi
trên di động đang rung liên tục.
Thực ra tôi cũng đâu làm chuyện gì mờ ám, cứ không nhận điện thoại thế này
thì hóa ra lại để lộ rằng tôi đang bất an sao, thế nên, tôi siết chặt
tay, tính nhấn nút nhận.
Tô Á Văn nhoài người qua đè tay tôi lại, lắc đầu: “Đừng nhận.”
Di động trong tay tôi rung lên liên tục, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trên mu bàn tay là mồ hôi từ tay Tô Á Văn.
Di động rung lên thật lâu rồi cũng nằm im.
Tôi có một loại ý thức bản năng, chỉ cần gặp tình huống hơi phức tạp thì ngay lập tức sẽ có phản ứng, chuồn.
Tôi rụt tay lại, bỏ di động vào trong túi, tạm biệt anh: “Cũng muộn lắm rồi, em về trước đây.”
Anh vẫn ngồi im không nói.
Tôi đứng dậy đi ra cửa, bỗng nhiên anh lao ra ôm chặt lấy tôi, vùi đầu lên vai tôi, thì thầm: “Đừng.”
Tay tôi khựng lại nơi cánh cửa, không quay đầu lại: “Buông ra.”
Anh lắc đầu, sợi tóc mềm mại cọ lên mặt tôi: “Không buông. Anh biết lúc em
bước qua cánh cửa này thì sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.”
Tô Á Văn, em đã từng yêu anh, thậm chí tới tận giờ vẫn còn yêu anh.
Nhưng em sẽ không quay đầu lại, chẳng liên quan gì tới chuyện có bước qua cánh cửa này hay không.
Đang định đẩy anh ra thì tiếng anh đã vang lên bên tai tôi: “Anh yêu em, cho anh một cơ hội nữa được không?”
Sức lực trong người tôi như bị rút đi hết.
Trước đây tôi từng đọc một quyển sách, ‘Pháo Đài Thượng Hải’ của Giang Nam,
tên cặp nhân vật chính tôi không nhớ nữa, nhưng có một cảnh tôi mãi vẫn
không thể quên được. Nam chính hỏi nữ chính tại sao yêu người khác. Nữ
chính nói, bởi vì một câu nói của người kia.