Kiều Tuyết Mạn tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ,đứng trước cửa kính to trong phòng nhìn ra bầu trời đem khuôn mặt lạnh trầm ngâm. Bóng lưng cô độc, lạnh lẽo như tảng băng khó có thể hoà tan. Mà bên cạnh Kiều Thi Hàm, Hứa Khinh Tư ngồi chơi xếp hình với nhau quay lại nhìn thấy cô như vậy đưa mắt nhìn nhau thở dài.
Họ biết nhìn cô như vậy chứ thật chất cô không để tâm như vậy nhưng thật chất là cô vô tâm. Lúc nào, cũng cô độc và tạo khoảng cách với tất cả. Dù người đó là ba cô. Có lẽ, chính cô không nhìn ra không hay biết rằng điều đó nhưng bọn cô thấy rõ ràng. Tuy cô luôn nghe lời ông Kiều hay tỏ ra lắng nghe đi nữa. Nếu người không rõ thì nghĩ là đứa con gái hiếu thuận nghe lời nhưng 2 người các cô biết thật chất đó là Kiều Tuyết Mạn cô ngại phiền phức. Cô không để tâm đến những điều nhỏ nhặt này. Nhưng trong cách cư xử của cô luôn tỏ ra sự cung kính và xa cách rõ ràng. Ngay cả Hứa Khinh Tư dù là bạn của cô cũng không thể hiểu nổi cô. Cô luôn thờ ơ mặc cô ta kéo đi đâu đó hay làm chuyện điên rồ nào đó, không phải vì gì hết mà là do cô lười quan tâm. Dù cô có tỏ ra gần gũi thì luôn khiến người khác cảm nhận sự cô độc và lạnh lẽo như thế.
Hứa khinh Tư nhịn hồi lâu thấy cô như vậy không chịu được kêu cô:
"Mạn, mau lại đây chơi đi. Cô đứng đó làm gì thế?"
"Đúng đó chị!" bên cạnh Kiều Thi Hàm cũng gật đầu.
Kiều Tuyết Mạn nhìn về phía hai người thở dài. Cũng nhận mệnh lại chơi với cả hai. Tâm tình cô hiện tại đang không ổn định lắm nhưng thôi kệ đi.
>>>>>>>>>>>>>
<<<<<<<<<<<<<
Sáng sớm, ông Kiều bỗng nhiên đưa ra ý tưởng leo núi để tập thể dục sẵn tiện ngắm cảnh. Bởi vì khu nghỉ dưỡng này gần một chỗ leo núi cắm trại trên đồi khá cao nhưng không khó leo.
Mà do ông già cả rồi nên cô không cho leo nên ông bảo rủ thêm Lục Thiên trạch với Hoắc Ngạo Luân hai người họ theo cùng cô để phòng hờ bất trắc.
Cô cười lạnh nhìn về phía hai nam nhân kia rồi nhìn về ông Kiều.
Ha~ ba cô lại bày trò gì đây?
Đừng tưởng cô không biết gì cả. Chuyện Lục Thiên Trạch cùng Hoắc Ngạo Luân xuất hiện ở đây không thể bào là trùng hợp như vậy. Trùng hợp gặp tụi cô hay trùng hợp ở nhà nghỉ gần phòng cô như vậy. Nếu cô nhớ không lầm căn phòng khách sạn nghỉ dưỡng đó có người rồi vậy đổi thành bọn họ không nói cô cũng biết dùng không ít quyền lực trong đây. Chỉ là cô làm ngơ không thấy tránh phiền phức mà thôi. Nhưng mà hiện tại cô chắc một chuyện trong chuyện này không thiếu âm mưu của ông già nhà cô. Ông ấy chắc muốn cô gần gũi tên họ Lục trên danh nghĩa vị hôn phu của cô kia mà. Mà cô cũng đang nghĩ cách hủy hôn với hắn đây này.
Dù sao chuyện cô và hắn chưa được công bố ra ngoài nên chuyện này chưa ai biết trừ gia đình hai bên à và con nhỏ Hứa Khinh Tư kia nữa.
"Đi thôi." Kiều Tuyết Mạn và Kiều Thi Hàm mang chiếc túi nhỏ chủ yếu đựng túi bánh quy ăn nhẹ và 2 chia nước trái cây trong đó thôi. Nhìn qua chỗ Hứa khinh Tư thấy túi của cô ta khoé môi cô liền co rút một trận
"...cô định sống trên đó luôn à? " túi của cô ta to đùng gấp 2,3 lần túi cô.
"Đâu có tôi đem theo đồ ăn ấy mà phòng hờ này..." sau đó liệt kê các món đem theo:"ừm... Bánh snack, osi, bánh quy đường nữa à bánh quy mặn nữa còn có bim bim sữa chuối, sữa trái cây, à sữa socolate,còn...."
"??Dừng." nghe cô ta nói trán cô nổi gân xanh lên. Mẹ nó!! Cô ta là heo à? Ăn lắm vào. Cô có cảm giác là cô dắt heo đo chơi còn sướng hơn dắt cô ta ồn ào muốn chết!
Cô ta bĩu môi tỏ ý phản đối nhưng biết điều không nói nữa tránh chọc giận cô.
Nhìn về phía hai nam nhân kia. Mắt cô xẹt qua tia sáng lạnh. Nên yên phận làm nam chính và yêu đương nữ chính đi đừng dây dưa với cô nếu không đừng trách cô vô tình. Không phải cô sợ hắn mà cô ngại phiền phức mà thôi.
END.
Hiện tại mình đang ôn tập thi nên sẽ ra chap trễ mong m.n thông cảm bỏ qua. Nhớ bình chọn và bình luận ý kiến cho mình để mình có động lực viết nha.
Mình vừa ra thử truyện này mong m.n đọc thử.