CHI BẰNG TẠM Ở CÙNG NHAU

EDIT BY CHERYL CHEN

“Đồng chí Diêu Tinh Thần, cảm tạ đồng chí đã cống hiến cho tổ chức, bình sữa quý giá này ngài hoàn toàn xứng đáng được nhận.”

Diêu Tinh Thần sinh con trai, đối với Lục gia là đại hỉ, ngay cả Lục Quốc Bảo vừa ly hôn vẫn còn buồn bã đến vợ chồng Lục Thiết Kim, ai cũng mừng rỡ khoa tay múa chân.

Họ hàng bạn bè cứ người tới tôi đi, biến phòng bệnh của Diêu Tinh Thần thành vườn bách thú.

Đến tặng quà, thăm hỏi, ôm đứa bé, nói mấy câu đại loại như “Đứa bé này lớn lên giống Lục Lập Phong”, “Lông mày giống Diêu Tinh Thần”, đối với cô hoàn toàn vô nghĩa.

“Anh nhìn đi, Tiểu Điềm Điềm không có lông mày, sao giống em được?” Người đi hết rồi, trong phòng chỉ còn Lục Lập Phong, Diêu Tinh Thần bĩu môi tỏ vẻ không vui.

“Không phải em cũng không có lông mày à?” Lục Lập Phong ôm đứa bé đang được bọc trong tấm vải đỏ mềm, trái tim cũng mềm nhũn theo.

“Anh mới không có lông mày ấy...” Diêu Tinh Thần lườm anh, rồi cúi xuống sờ cằm con trai.

Thằng bé này đầu chỉ bằng quả đấm, tóc tơ lấm tấm, đôi mắt hơi hé nhìn thế giới xung quanh, thân hình nho nhỏ, rất đáng yêu.

“Con trai, có nhìn thấy bố không?” Lục Lập Phong ôm đứa bé trong lòng, thích mê.

Diêu Tinh Thần cười nói: “Con vừa mới chào đời còn bị cận thị, thị lực rất kém, chỉ nhìn được khoảng mười centimet.”

Lục Lập Phong cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào mũi nhỏ của con, mùi thơm của trẻ sơ sinh truyền đến, đôi đồng tử đen láy của trẻ con nhìn anh, đầu lưỡi hơi thè ra, môi động đậy.

“Nó nhìn anh kìa!” Diêu Tinh Thần vui sướng nói.

Lục Lập Phong cười hạnh phúc, đặt con vào lòng Diêu Tinh Thần: “Con trai, nhìn bố rồi nhìn mẹ một chút đi.”

Diêu Tinh Thần cũng học theo anh, dùng mũi chạm vào mũi con.

“Bảo bối, chơi tiếp nào, bố mẹ muốn dạy con làm mắt lác.” Diêu Tinh Thần ngẩng đầu, cưng chiều nói.

“Lục Lập Phong… anh xem đầu của con sao lại dài thế?”

Lục Lập Phong nói: “Mẹ nói trẻ sơ sinh vừa ra đời đều có hình dạng kì lạ. Em xem con trai chúng ta bây giờ, mặt cau lại, mũi khó nhìn, miệng cũng khó nhìn, mắt một mí...”

Diêu Tinh Thần bỗng nhiên nhìn anh, ánh mắt chân thành: “Em thề, toàn bộ mặt em, trừ mắt hai mí là làm ra, tất cả còn lại đều nguyên đai nguyên kiện!”

Cô vừa nói vừa xoa cằm xoa mũi.

“À…” Lục Lập Phong buồn cười: “Anh không để ý, ngực thật là được rồi.”

Diêu Tinh Thần đẩy anh: “Sao anh lại bỉ ổi thế!”

Cảnh xuân trước ngực cô sau khi sinh xong ngày càng phát triển, một cái đẩy vừa rồi như làm sóng cuộn lên, Lục Lập Phong vội nhìn về phía con trai, không dám nhìn thẳng.

Diêu Tinh Thần vẫn chưa phát hiện ra sự kì lạ của anh, tới gần, nhìn cục thịt nhỏ trong lòng anh, dù vui mừng nhưng vẫn hơi tiếc nuối: “Tiểu Điềm Điềm là con gái thì tốt.”

“Em vẫn muốn gọi nó là Tiểu Điềm Điềm?”

“Em từng nói, con gái gọi là Tiểu Điềm Điềm, con trai gọi là Bánh Gato Nhỏ, anh đã đồng ý rồi nha!”

“Anh nghĩ sau này con lớn lên sẽ rất để ý mấy cái tên này...” Lục Lập Phong lý trí nói.

Diêu Tinh Thần nói: “Hiện tại ngoại trừ tên này, mấy tên khác đều không biểu đạt được hết tình cảm em dành cho con. Em hận không thể mỗi ngày nói với con một trăm lần ‘Mẹ yêu con’, tâm can bảo bối, sợ buồn nôn quá không chịu được. Em không quan tâm nhiều đến thế, em cứ gọi là Tiểu Điềm Điềm đấy.”

“Thật tuỳ hứng.” Lục Lập Phong lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười.

Tiểu Điềm Điềm nằm trên giường, không biết đang nghĩ cái gì mà đôi tay nhỏ bé cứ huơ huơ trên không trung.

Lục Lập Phong nhìn con, nói: “Đứa bé này ra đời làm cho anh phát hiện lòng hư vinh của mình mãnh liệt đến nhường nào.”

Diêu Tinh Thần thấu hiểu: “Anh từ nhỏ có phép tắc, học rất giỏi, chắc chắn được khen ngợi không ít, nhưng nghe người khác khen Tiểu Điềm Điềm càng làm anh đắc ý hơn đúng không?”

Lục Lập Phong nói: “Em từ nhỏ đã không có quy củ, học tập lại làng nhàng, bây giờ chắc đuôi vểnh lên trời rồi nhỉ?”

Mặc dù bị chế giễu, nhưng bây giờ cô nghe cái gì cũng thấy sướng hết, Diêu Tinh Thần dương dương tự đắc ngaảng đầu lên, gương mặt tròn trịa hồng hào, nói: “Phải nói là đuôi của em đã vểnh ra ngoài vũ trụ rồi! Quả thật giống như đạt được thành tựu cả đời.”

Lục Lập Phong bỗng đứng thẳng lên, thuận tay cầm cái bình sữa ở trên bàn, trịnh trọng dâng bằng hai tay: “Đồng chí Diêu Tinh Thần, cảm tạ đồng chí đã cống hiến cho tổ chức, bình sữa quý giá này ngài hoàn toàn xứng đáng được nhận.”

Diêu Tinh Thần lập tức nhập vai, nhướng mày, khóc lóc sụt sùi nhận bình sữa, nhìn quanh phòng một vòng, xúc động dạt dào nói: “Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ, cảm ơn…”

Lục Lập Phong chỉ chính mình.

Diêu Tinh Thần hít một hơi, trong mắt long lanh nước: “Cảm ơn đồng chí Lục Lập Phong dạt dào tình hữu nghị đã tài trợ.”

“Dạt dào tình hữu nghị đã tài trợ là ý gì?”

...

Từ khi có Tiểu Điềm Điềm, Diêu Tinh Thần phát hiện có rất nhiều chuyện trở nên xấu hổ, ví dụ như cho con bú.

Ở cữ xong, Diêu Tinh Thần về Lục gia, nhờ có bà vú chăm sóc, còn chăm chỉ rèn luyện cơ thể sau khi sinh, Diêu Tinh Thần đã khôi phục được cân nặng trước khi mang thai, trừ bộ ngực đầy hơn một chút, những nơi khác đều nhìn không giống mẹ một con.

Hà Lâm mời người thân tới nhà thăm Diêu Tinh Thần, mấy bác mấy dì này chả khác gì bác sĩ vây quanh giường Diêu Tinh Thần chật như nêm.

“Ui cha, Hà Lâm, trông con dâu bà kìa, vừa nhìn đã thấy tốt sữa rồi.” Một bác gái đeo kính nhìn chằm chằm vào ngực Diêu Tinh Thần.

Diêu Tinh Thần ôm Tiểu Điềm Điềm vào lòng, đi đi lại lại trong phòng. Lục Lập Phong ngồi trên ghế gọt táo cho cô.

Diêu Tinh Thần nhìn lướt qua Lục Lập Phong, lúng túng nhỏ giọng nói với Hà Lâm: “Mẹ, Lập Phong còn ở đây mà…”

Sữa cái gì mà sữa… Bà bác này đem khái niệm “giới tính” vứt ra ngoài sân rồi.

Hà Lâm mỉm cười: “Cô con dâu này của tôi à, bình thường nhìn tuỳ tiện vậy thôi, da mặt rất mỏng, chỉ cần Lập Phong ở đây, đánh chết cũng không chịu cho con bú.”

“Ui, cái này thì có gì,” Một dì kia nói: “Khi đó chúng ta ở trên đường vén áo lên là cho con bú.”

Lục Lập Phong thấy Diêu Tinh Thần thật xấu hổ, chen vào một câu: “Dì Lâm, thời đại khác nhau mà.”

Đúng lúc đứa bé khóc rống lên.

Mấy dì đồng thanh: “Đứa bé đói bụng rồi?”

Hà Lâm nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Tinh Tinh, nên cho nó bú rồi.”

Diêu Tinh Thần dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lục Lập Phong.

Lục Lập Phong rất phối hợp buông dao xuống, đưa cho cô quả táo vừa gọt xong: “Ăn đi rồi cho con bú, anh ra ngoài hút thuốc, xong thì gọi anh.”

“Được.” Diêu Tinh Thần cảm kích nhìn anh.

Lúc này có một dì nói: “Ui dào! Lần đầu thấy cặp vợ chồng như này! Con muốn bú thì vén áo lên cho bú, sao phải tránh chồng?”

Lục Lập Phong mỉm cười, thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của cô.

Hà Lâm nói: “Con dâu nhà chúng tôi xấu hổ nha, à dì Lan, bình thường Tinh Thần nói hay bị căng trướng ở ngực, ở phương diện này dì cực kì có kinh nghiệm, chỉ cho nó cách xoa bóp đi.”

Xoa bóp???

“Không cần không cần!” Diêu Tinh Thần lắc đầu nguầy nguậy.

Lục Lập Phong cũng đỏ mặt, rút một điếu thuốc, qua loa nói: “Mẹ, mẹ học rồi chỉ cho con, con ra ngoài hút thuốc.”

Anh nói xong lập tức bước nhanh.

Lục Lập Phong vừa đi, một dì béo đến nỗi dồn ép cả mặt mũi bước tới, thận trọng nhìn Diêu Tinh Thần: “Tinh Thần à, cơ thể cháu khôi phục thế nào rồi?”

Diêu Tinh Thần nói: “Có lẽ do cháu thể chất tốt nên khôi phục cũng không tồi lắm ạ.”

“Đúng là tuổi trẻ phải khác chứ, biết thế dì cũng khuyên con dâu dì muốn sinh thì sinh sớm chút rồi luyện tập, nhìn Tinh Thần nhà người ta kìa, thật thon thả, chỗ ra chỗ vào.”

“Đúng đó, con dâu tôi nói vơi tôi, phải sống cuộc sống của riêng vợ chồng mấy năm đã, chờ qua ba mươi mới sinh, mấy bà nói xem đây đúng là làm bậy mà? Tuổi càng lớn, sinh xong càng khó hồi phục.”

Mấy bà nhìn nhau trò chuyện rôm rả.

Đầu Diêu Tinh Thần bị tiếng líu ríu liên hồi làm cho quay mòng mòng, cho Tiểu Điềm Điềm ăn xong nhanh chóng chuồn về phòng, hít thở không khí.

...

Nhoáng cái từ lúc sinh con đến giờ đã là hai tháng, trong nhà có thêm một đứa bé đúng là rộn ràng hơn nhiều.

Cuối cùng, Diêu Tinh Thần quyết định ra ngoài hít thở không khí dưới sự quan sát của một nhóm người thân thiết.

Lục Lập Phong đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn cô một cái, lại tiếp tục nhả khói, Diêu Tinh Thần không nói gì, đi thẳng vào phòng quần áo.

Không biết bao lâu sau, trong phòng quần áo phát ra âm thanh, Lục Lập Phong đi tới, gõ cửa.

“Diêu Tinh Thần, em làm gì ở trong thế?”

Cửa bỗng nhiên bị kéo ra, Diêu Tinh Thần đứng trước mặt anh, khí khái như thường, đạp giày cao gót, quay hai vòng: “Nhìn xem! Thế nào? Có giống phong thái năm đó không?”

Lục Lập Phong vuốt cằm, nhìn chiếc váy hồng kiểu Âu cô đang mặc, lắc đầu.

“Vậy thử màu đen xem.”

Diêu Tinh Thần lại đóng cửa, phòng quần áo lại vang lên âm thanh.

Chốc lát sau, cô lại xuất hiện trước mặt anh.

“Cái này thế nào?” Cô thấp thỏm tưởng như tóm lấy từng biến hoá nhỏ trong mắt anh.

Lục Lập Phong bật ngón cái: “Cũng không tệ.”

Diêu Tinh Thần nghe vậy, lộ ra nụ cười tự tin.

“Ui mẹ ơi…” Cô nhìn vào gương, muôn vàn cảm khái: “Suýt nữa thì em cho rằng, nếu em dựa vào mặt mà kiếm cơm thì sẽ ăn xin cả đời.”

Nụ cười Lục Lập Phong nhạt dần: “Cũng được, có thể tiếp tục làm bình hoa.”

Diêu Tinh Thần đột nhiên bước tới, nhíu mày nhìn anh: “Tiểu đồ cổ, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Gì cơ?”

“Không nói cho bố mẹ biết, em tìm bạn em high, anh tìm bạn anh high?” Diêu Tinh Thần như con chim vừa được thả khỏi lồng sắt, nhao nhao lên.

“Đi đâu chơi?”

Diêu Tinh Thần cười đểu: “Quán ăn đêm, bar, mấy nơi high một chút, thế nào?”

Lục Lập Phong không hứng thú lắm: “Buổi tối anh có hẹn gặp một người bạn giám định vài thứ.”

Diêu Tinh Thần kéo tay anh: “Đừng giả bộ nữa! Lâu lắm rồi anh chưa high, chắc nhịn sắp điên rồi! Đi thôi đi thôi, em thề không nói cho bố mẹ biết.”

Lục Lập Phong nhìn gương mặt phong lưu của cô, thấy thật ngon miệng: “Anh thấy hình như em mới đang nhịn thì có.”

“Nói cái gì thế, em đi xả stress chút thôi.” Diêu Tinh Thần buông tay anh, tao nhã đạp giày cao gót đi ra khỏi phòng quần áo.

Lục Lập Phong theo sau: “Anh không thích đến mấy nơi đấy.”

Diêu Tinh Thần vừa đeo túi vừa nói: “Anh vẫn còn ra vẻ nữa.”

Anh nắm cổ tay cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Ở nhà với anh với con không được à?”

Diêu Tinh Thần nói: “Em hẹn mấy người bạn đi chơi thư giãn một chút, đâu phải làm chuyện gì quá giới hạn. Một năm nay em nhịn sắp điên rồi. Chúng ta mạnh ai nấy chơi, trở về trước khi trời sáng.”

Lục Lập Phong nhíu mày, đưa ra một vấn đề: “Nếu buổi tối Tiểu Điềm Điềm muốn ăn sữa thì làm sao?”

“Vừa rồi em vắt sữa rồi, đủ cho con ăn.”

Lục Lập Phong mấp máy miệng, không giữ được cô nữa rồi.

Mắt thấy cô định đi, anh lại kéo tay cô.

“Anh đồng ý, nhưng chúng ta phải đi chung.”

Diêu Tinh Thần dừng lại, cười: “Được thôi, tiểu đồ cổ, anh không nhịn nổi nữa à?”

Lục Lập Phong hít sâu, quay người đi thay quần áo, gật đầu:

“Cũng hơi hơi.”

Bình luận

Truyện đang đọc