CHỊ BÉ CƯỚI ANH ĐI!


Sơ Hạ bị ép nằm viện nửa tháng mới được xuất viện.

Sau khi về đến nhà, Cố Hạo Trạch bế bổng cô tiến vào phòng tắm.

Hơn chục ngày không được chạm vào cô, anh ngứa ngáy khó chịu đã lâu.

“A Trạch, anh làm gì vậy..”
“Chúng ta vừa từ bệnh viện trở về, cần phải sát khuẩn toàn thân..”
Anh nhấn mạnh từ “toàn thân” làm mặt Sơ Hạ đỏ bừng lên.

Hai người đã lâu không thân mật, chỉ mới nghe vậy thôi mặt cô đã tự động đỏ lên rồi.

Quần áo lần lượt được trút bỏ, hai thân thể trần như nhộng quấn chặt lấy nhau.

Cố Hạo Trạch ghì chặt người Sơ Hạ, điên cuồng hôn lên môi cô.

Sơ Hạ cũng không chịu kém cạnh, cô xoay người đẩy Cố Hạo Trạch vào tường, biến bị động thành chủ động.

Cố Hạo Trạch cười khẽ, mặc cô nghịch ngợm, anh cũng rất thích cô chủ động như thế này.

Sơ Hạ được đà lần tới, bàn tay cô lần mò trên ngực anh, từ từ di chuyển xuống qua cơ bụng, cuối cùng dừng lại trên cự long đã nóng rực.

Cố Hạo Trạch hít sâu một hơi, anh cắn nhẹ bên tai cô.

“Hạ Hạ, ai dạy em làm cái này..”
Sơ Hạ ngước lên nhìn anh.

“Anh không thích sao..”
“Thích, làm gì có chuyện không thích cho được..”
Sơ Hạ như được cổ vũ, phía dưới càng mạnh tay hơn.


Cố Hạo Trạch thoải mái thở hổn hển, anh cũng không nhàn rỗi, trêu đùa phía dưới nơi tư mật của cô.

Như là nhớ ra gì đó, Sơ Hạ vội ngăn cản ý định tiến vào của Cố Hạo Trạch.

“A Trạch, cái đó...!hết rồi..”
Cố Hạo Trạch hiểu ra, nhưng bây giờ bắt anh dừng lại khác nào tra tấn.

Không đợi cô phản ứng, anh đã thẳng eo tiến vào.

“Aaa...!ưm...”
“Em yên tâm, chút nữa anh xuất ở ngoài..”
Sơ Hạ bị anh làm cho bủn rủn tay chân, cô phải ôm chặt cổ anh mới có thể đứng vững.

“Anh nói dối, anh toàn lừa em thôi..”
Cố Hạo Trạch cười đểu, phía dưới vẫn điên cuồng ra vào..

“Chỉ cần em đừng kẹp chặt, anh sẽ giữ lời..”
Hai người triền miên từ phòng tắm ra tới giường ngủ, Cố Hạo Trạch dày vò Sơ Hạ bằng đủ tư thế, đến khi mọi thứ kết thúc, Sơ Hạ mới được buông tha.

Cô thở hổn hển nằm trên ngực Cố Hạo Trạch, bắt đầu trách móc..

“A Trạch, anh là tên lừa đảo.

Lại thêm một lần nữa anh để lại.

Có phải anh biết hôm nay không phải kì an toàn nên anh cố ý đúng không..”
Cố Hạo Trạch đã đạt được mục đích, anh vui vẻ nghe cô phàn nàn mà không dám ý kiến gì.

Nhưng không dám cãi không có nghĩa là anh sẽ không trêu chọc.


“Hạ Hạ, hay là em cưới anh đi..”
Sơ Hạ đang trong cơn tức, đương nhiên sẽ không nghe lọt tai..

“Không cưới, anh ở đấy mà mơ em sẽ cưới anh..”
Cố Hạo Trạch tỏ vẻ tiếc nuối..

“Vậy sau này em có thai anh chỉ nhận con thôi..”
Sơ Hạ trừng mắt..

“Anh dám..”
Ngay sau đó mắt cô đỏ hoe, Cố Hạo Trạch giật mình, anh chỉ đùa thôi mà..

“Hạ Hạ, anh nói đùa, nói đùa thôi.

Em đừng khóc.

Anh sai rồi..”
Sơ Hạ tố cáo trong nức nở..

“Anh không thương em...!anh định cưới ai mà không cưới em.

Nói đi, để em đi tìm cô ta tính sổ..”
Cố Hạo Trạch sợ rồi, từ giờ anh không dám trêu cô như vậy nữa.

Chỉ là một câu nói đùa của anh mà cô đã muốn vác đao đi chém người rồi.

Sao bỗng dưng lo cho quãng đời còn lại của mình quá.

Cố Hạo Trạch thầm nuốt nước bọt..

“Hạ Hạ, mai anh sang hỏi cưới em nhé.

Để cho em yên tâm rằng anh không có ai khác ngoài em cả..”
“Bố em sẽ vác đao đứng ở cổng chờ anh đó.

Anh không biết ông ấy đang bất mãn với anh sao.”
“Vậy anh phải làm sao..”
Sơ Hạ cười cười.

“Hay là chúng ta sinh xong rồi cưới..”.


Bình luận

Truyện đang đọc