CHỈ CÓ THỂ LÀ NGƯỜI

Hứa Bội ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông mình đợi đã lâu đang từ từ đi tới, khóe miệng không kìm được cong lên, chờ anh tới trước mặt mới nhịn cười, cố ý tỏ ra bất mãn.

“Anh vừa mới xử lý chút việc nên xuống muộn.” Doãn Thiếu Khanh nhét điện thoại nóng ran vào trong túi quần, tự nhiên giơ tay xoa đầu cô, giọng điệu hối lỗi: “Em chờ lâu lắm hả?”

“Anh đoán xem?” Hứa Bội hừ một tiếng, đôi môi chúm chím chu lên, oán giận: “Em nghịch điện thoại đến hết cả pin cũng không thấy người nào đó gọi cho em…… Ưm, anh làm gì đấy!”

Doãn tiên sinh vừa trộm hôn bạn gái bình tĩnh đón nhận cái trừng mắt của cô, còn bình luận một câu rất ngứa đòn: “Hmm, không ngọt như lần trước…… Mùi hoa nhài ư?”

“Doãn Thiếu Khanh!” Hứa Bội bị đùa giỡn lập tức nổi khùng: “Anh lại không đứng đắn……”

“Được rồi được rồi là anh sai.” Chọc tức bạn gái quá đà cũng không tốt, Doãn tiên sinh thực hiện được ý đồ của mình xong thì biết điều dừng lại, nắm tay cô ra ngoài: “Đừng giận anh mà, lát nữa dẫn em đi ăn ngon được không, hửm?”

“Mình đi đâu ạ?”

“Hôn anh một cái đi rồi anh nói cho.”

“…… Đồ dê xồm!”

Lái xe hết một tiếng rưỡi, Doãn Thiếu Khanh chở Hứa Bội đến một quán lẩu hải sản bên bờ biển.

Khói lên nghi ngút, nước lẩu sôi sùng sục không ngừng bốc hơi, người đàn ông ngồi đối diện đang cúi đầu bóc tôm. Ngón tay thon dài trắng nõn phiếm đỏ vì tôm nóng, vậy mà anh vẫn chịu khó bóc vỏ tôm.

Vài phút trước, chính người đàn ông này đã đè bàn tay đang định duỗi ra bóc tôm của cô lại, bảo rằng sợ cô bị nóng, không cho cô chạm vào.

Hứa Bội nhìn anh, người mặc sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên, đôi tay vốn dùng để nắm dao nĩa giờ lại chịu nóng bóc tôm cho cô, chỉ vì vừa rồi cô thuận miệng than một câu “Nóng quá”.

Hứa Bội chống cằm, trong mắt chỉ có khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của anh, trong lòng đong đầy hạnh phúc.

Rốt cuộc cô có tài đức gì mà một người đàn ông giỏi giang tốt đẹp như anh lại chịu làm bạn trai của mình chứ?

Hết chương 3

Bình luận

Truyện đang đọc