CHỈ CÓ TÔI MỚI NHÌN THẤY EM

Ngực có chút nặng trĩu, trong cơn mơ Lộc Hàm dùng sức thở dốc, cảm thấy có chút hít thở không thông. Sau đó cậu tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, ánh mắt liền thấy tiêu điểm, cách cằm cậu chỉ khoảng mười cm có một nhóc hamster đang nằm lên ngực cậu.

Nhóc hamster lông vàng, hai con mắt tròn trịa đang trừng trừng nhìn. Hai cái móng vuốt nho nhỏ ôm một cái hạt dưa to to đang cố gắng gặm, bởi vì quá mập mạp, nên trông nó thật giống một quả bóng rất lớn, sau đó thân hình tròn trịa cùng móng vuốt nho nhỏ tạo thành so sánh cực kỳ buồn cười.

“…”

Lộc Hàm yên lặng nhìn nhóc hamster kia, nhóc hamster hình như cũng ý thức được ai đó đang nhìn mình cho nên dừng lại động tác gặm nhấm, ngậm nửa hạt dưa cùng Lộc Hàm mắt đối mắt. Lộc Hàm từ từ giơ tay ra, khẽ chạm nhẹ vào nhóc hamster, thật ngoài dự kiến nhóc hamster vô cùng nghe lời, không hề cử động hơn nữa còn có biểu tình si ngốc mà nhìn Lộc Hàm. Cuối cùng Lộc Hàm ôm nhóc hamster đặt lên tay, cụp ngón tay để nhóc hamster nắm lấy, nhóc hamster thế nào mà cũng hiểu ý hai móng vuốt nho nhỏ cũng bám lấy ngón tay của cậu.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Lộc Hàm nhìn ra phía ngoài, ở ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai ngũ quan thanh tú, nhìn vào khuôn mặt kia, Lộc Hàm liền ngẩn ra, bởi vì khuôn mặt đó cực kỳ giống Tống Thanh Sơn.

Sau đó chàng trai kia liền cười đến híp cả mắt đi đến bên giường Lộc Hàm, nói: “Xin chào, tôi là Tống Thanh Thủy, em trai của Tống Thanh Sơn.”

Cái tên đến là đặc biệt…

Lộc Hàm âm thầm nói xấu, trên mặt vẫn rất tự nhiên lộ ra một nụ cười mỉm.

Tống Thanh Thủy cúi xuống chân giường, nhấn nút điều khiển để Lộc Hàm ngồi thẳng dậy cho thoải mái một chút. Sau đó lại nhìn thấy nhóc hamster trong tay Lộc Hàm:

“A! Đây không phải là Tiểu Hoàng mà anh Thế Huân nuôi sao?”

Lộc Hàm nhăn mày lại, hỏi: “Tiểu Hoàng?”

Tống Thanh Thủy cúi đầu, nhìn đi nhìn lại, đúng mà, là Tiểu Hoàng, màu không có sai.

Nhưng mà cái tên này cũng quá tùy tiện đi!

Tống Thanh Thủy vuốt ve đầu Tiểu Hoàng, nói tiếp: “Anh Thế Huân nửa năm trước đã mua nó từ cửa hàng thú cưng về, vẫn luôn tự mình nuôi. Lúc trước tôi và anh ấy video call có nhìn thấy qua, không ngờ bây giờ đã mập vậy!”

Tống Thanh Thủy lại để ý đến môi của Lộc Hàm có hơi khô, cho nên nói: “Tôi đi rót cốc nước cho cậu nhé!” Nói xong, Tống Thanh Thủy liền đi ra ngoài rót nước, qua một lúc thì mang vào một cốc nước mật ong, đưa cho Lộc Hàm, còn cười với cậu.

Lộc Hàm đến hiện tại cũng không hiểu tình hình cho lắm, cậu ta rốt cuộc đến đây làm gì? Sao lại xuất hiện trong nhà Ngô Thế Huân? Cậu cứ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, bất lực nên nhấp một ngụm nước, có chút ngọt, cổ họng cũng khá hẳn lên, cho nên lại uống thêm một chút.

Tống Thanh Thủy xoa xoa cằm mình, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, vì vậy cậu bèn hỏi: “Tiểu Lộc, cậu thật sự không thích đàn ông sao?” Bất luận nhìn thế nào cũng giống thụ a!

Lộc Hàm khựng lại một chút, sau đó liền ho dữ dội, Tống Thanh Thủy vội vàng vuốt lưng cho cậu nhuận khí, kết quả còn chưa vuốt được mấy cái, thân người đã bị một cỗ khí lực mạnh mẽ kéo ra, ngay sau đó liền thấy thân ảnh cao lớn của Ngô Thế Huân đứng chắn trước mặt mình.

“Từ từ nào…” Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đỡ lưng Lộc Hàm tránh cho cậu lộn xộn lại động đến chân. Tống Thanh Thủy lén lút nhìn Ngô Thế Huân, cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi không phải ảo giác, bởi vì lúc nãy Ngô Thế Huân đã dùng ánh mắt cực kỳ hung hãn nhìn cậu.

Chẳng lẽ mình nói sai gì sao?

Cậu cụp mắt xuống, môi hơi cong lên, thừa dịp Ngô Thế Huân còn chưa tập trung tinh thần xử lý vội vàng rút lui.

Ngô Thế Huân cảm thấy thật phiền, khi nãy biết là Lộc Hàm vẫn đang ngủ trưa cho nên mới để Tống Thanh Thủy làm loạn lên muốn được vào trộm ngắm Lộc Hàm, khẩn cầu mãi Ngô Thế Huân mới đồng ý. Sau đó chưa được một lúc lại chạy ra, nói Lộc Hàm tỉnh rồi hai người nói chuyện rất ổn, cho nên cậu ấy muốn mang một cốc nước mật ong vào cho Lộc Hàm uống. Ngô Thế Huân nghe được hai người có thể nói chuyện qua lại, tâm trạng rất tốt, vì vậy vào phòng bếp đã được Lâm Tranh âm thầm sắp xếp đầy đủ chuẩn bị nước cho Lộc Hàm.

Anh vừa làm nước mật ong, vừa dặn dò Tống Thanh Thủy: “Chuyện cậu là gay tạm thời không được để lộ ra có biết không? Cho nên mấy ngày sắp tới giúp tôi chăm sóc cậu ấy, không được ở trước mặt cậu ấy cùng Lâm Tranh õng a õng ẹo có biết chưa?”

Tống Thanh Thủy không hiểu, liền hỏi: “Căn cứ theo thống kê khoa học, nếu như anh muốn một người thích anh, thì phải không ngừng ở bên cạnh người đó truyền đi tin tức, trong tiềm thức người kia sẽ dần dần có khái niệm, rồi sẽ dễ dàng mà thích anh, thế cho nên sao anh không để em…”

“Dừng lại!!!” Ngô Thế Huân giơ tay lên biểu thị stop.

Ngô Thế Huân bê cốc nước mật ong lên, xoay người cúi xuống nhìn Tống Thanh Thủy nói: “Anh biết là cậu thông minh, nhưng mà trên phương diện tình cảm còn ngốc lắm cho nên đừng dùng những lý luận kia đến đầu độc anh! Chuyện tình cảm rất là phức tạp, Lộc Hàm không phải cong nên không thể dùng phương pháp như vậy!”

“Vớ vẩn! Trong sách nói, bá đạo cưỡng chế tình yêu mới làm cho những tiểu bạch như vậy tình tình nguyện nguyện mà ôm chân anh chứ!” Tống Thanh Thủy tranh luận.

Ngô Thế Huân bất lực thở dài: “Haizzz…đây là Trung Quốc vẫn còn phong kiến lắm, hơn nữa…cậu đã đọc sách gì, từ đâu mà có luận điệu hoang đường như thế”

Tống Thanh Thủy thành thật trả lời: “《Tổng tài đại nhân chỉ sủng một mình tôi》, mới không phải hoang đường!”

Ngô Thế Huân: “…” cho nên cái tên lớn lên ở Mỹ, thanh niên thiên tài đạt được mấy cái bằng ở Havard lại yêu thích tiểu thuyết đô thị tình duyên của Trung Quốc sao?

Anh hỏi: “Nào nào nói với anh, cậu vì mục đích gì mà lại đi đọc loại tiểu thuyết đó.”

Tống Thanh Thủy nghiêm túc trả lời: “Lâm Tranh nói em phải học thêm cả văn hóa nước nhà, cho nên mới kiến nghị em nên đọc các tác phẩm tiểu thuyết tiêu biểu.”

Hai cái này có liên quan sao?

“Cho nên em mới lên trang “khởi điểm mạng tiếng Trung” tìm đọc, chắc chắn là đặc sắc rồi!”

“…”

Cuối cùng Ngô Thế Huân mệt mỏi đem người đẩy đi, dặn đi dặn lại đừng nói như thế là được rồi.

Vì thế cho nên Tống Thanh Thủy khá do dự, mới cẩn thận quan sát ngũ quan của Lộc Hàm rồi nhìn thế nào cũng giống thụ nên mới theo bản năng mở miệng hỏi câu hỏi kia.

Ngô Thế Huân đứng dựa vào cửa ở ngoài nghe trộm tí nữa nôn ra máu, hiện tại Tống Thanh Thủy đã chạy mất rồi, Tiểu Hoàng thì mặt đầy kinh sợ vùi mình trong chăn ở bên mép giường.

Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lộc Hàm, an ủi nói: “Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy và anh cậu ấy giống nhau, đầu óc dễ bị chạm điện.”

Lộc Hàm bàn tay lúng túng, cũng không trả lời anh, còn chưa thích ứng kịp mà muốn dựa ra sau. Ngô Thế Huân lúc này mới phát hiện mình cách Lộc Hàm một khoảng rất gần, vì vậy lui người ra nhìn Lộc Hàm một bộ dáng hờ hững, nhất thời cảm thấy nhiệm vụ của mình thật nặng nề.

“Bắt đầu từ mai tôi phải đi quay tiếp bộ phim kia, sau đó còn phải qua Hàn quay MV, chắc khoảng 3, 4 ngày không thể về nhà, cho nên mới gọi Thanh Thủy đến làm bạn với cậu!”

Ngô Thế Huân quay người, từ phía bàn bưng đến chút đồ điểm tâm khi nãy anh chuẩn bị, tiếp tục nói: “Cậu ấy mới có 21 tuổi, hai người chắc rồi sẽ hợp thôi, không cần phải cảm thấy xa lạ, Thanh Thủy lớn lên ở Mỹ cho nên tính cách rất phóng khoáng.”

Ừm…đúng là rất phóng khoáng tùy tiện…lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi người ta có phải không thích đàn ông không?

Ngô Thế Huân từ chiếc đĩa lấy mấy chiếc bánh tart vị dâu tây đưa đến trước mặt Lộc Hàm, nói: “Ăn một chút trước đã, đây là quà khi nãy Thanh Thủy mang đến, nhất định là rất ngon.”

Lộc Hàm vì muốn làm giảm bớt không khí lúng túng này, cho nên yên lặng nhận lấy, nhìn một chút rồi cúi đầu cắn một miếng nhỏ.

Ừm, ngon thật, rất thích!

Ngô Thế Huân nhìn biểu tình thích thú của Lộc Hàm, ngay lập tức thật muốn tăng lương cho Lâm Tranh bởi vì Tống Thanh Sơn đã từng nói với anh một bí mật, bí mật này là do cậu ta dùng đoạn ghi âm kia mà đổi được là từ miệng Lộc Hàm nói ra. Sau đó tài khoản của Lâm Tranh liền nhận được tin báo, ngay lập tức liền gọi cho Ngô Thế Huân hỏi anh vừa làm gì, Ngô Thế Huân trả lời là vì Tống Thanh Sơn vừa giúp anh được một việc lớn.

Lâm Tranh trầm lặng trong giây lát, thật cảm thấy ảnh đế nhà mình bởi vì yêu đơn phương mà không bình thường rồi, vì vậy vô cùng nhẫn nại hỏi tại sao.

Ngô Thế Huân nói: “Tống Thanh Sơn nhiều tiền nên không cần, nhưng mà anh nghèo hơn tôi, cho nên tôi phải tăng lương cho anh để anh đối tốt hơn nữa với em trai của cậu ấy, mới có vốn liếng mà làm một kim công, như thế là gián tiếp đối tốt với Thanh Sơn rồi!”

Ngô Thế Huân lại xé một miếng bánh nhỏ đưa đến cho Tiểu Hoàng đang nằm bên cạnh Lộc Hàm ăn, còn vuốt ve bộ lông của nhóc hamster, cái miệng của nó khẽ động đậy gặm nhấm cùng Lộc Hàm ăn bánh.

Lộc Hàm cuối cùng cũng để ý đến Ngô Thế Huân, cậu hỏi: “Anh không ăn sao?”

Ngô Thế Huân hỏi: “Có ngon không?”

Lộc Hàm: “Ngon!”

Ngô Thế Huân: “A..tôi vừa chạm vào người Tiểu Hoàng không tiện ăn, cậu cho tôi một cái đi!”

Lộc Hàm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy một miếng bánh đút vào miệng Ngô Thế Huân.

Sau đó Ngô Thế Huân cắn một miếng, Lộc Hàm mới phát hiện…ừm đây là đang đút cho ảnh đế ăn sao?

“…”

————————

Tiểu kịch trường

Con mèo Thanh Thủy ở cửa lấp ló: “Y~ Anh Thế Huân thật ghê quá đi, lại còn đòi người ta đút cho, người ta ai cũng là công đút cho thụ ăn cả!”

Ngô ảnh đế: “Cút! Là anh đây sờ vào người Tiểu Hoàng rồi nên không tiện dùng tay chứ!”

Thanh Thủy: “Xì! Ngụy biện! Tiểu Lộc không có sờ vào Tiểu HSo?”

Lộc trong suốt: (Lúc này mới có phản ứng)…

Bình luận

Truyện đang đọc