CHỊ GÁI NHỎ

Editor: Melbournje

"Ôi, Trừng nhi, vẫn là cậu nhanh nhẹn, trực tiếp hạ gục cún con đó, lại còn là vận động viên đánh quyền anh nữa chứ."

Ba ngày sau, Từ Thiến Diệp và Trần Trừng cùng nhau tới quyền quán xem Lạc Hữu Tiềm thi đấu, sau khi biết chuyện hai người đang quen nhau thì Từ Thiến Diệp quả thực rất chi là tấm tắc.

"Cậu nghĩ mà xem, bạn trai tớ lớn hơn tớ 4 tuổi, cũng có nghĩa là lớn hơn bạn trai cậu bảy tuổi đó, bạn trai tớ đang bôn ba rồi, Lạc Hữu Tiềm chỉ mới vừa thành niên!"

Trần Trừng bất đắc dĩ, trực tiếp lấy trà sữa dí vào miệng cô ấy: "Đừng có chọc tớ nữa, có cần tớ nói với bạn trai cậu không."

Ngồi ở bên kia là Hạ Minh, một cái tên đã quá quen thuộc, cậu ấy cũng theo chân Trần Trừng mà gọi Từ Thiến Diệp, chỉ khác là bỏ thêm vào một chữ chị: "Chị Thiến Diệp, bạn trai chị lớn hơn chị 4 tuổi, vậy anh ấy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi sao?"


"Hả? Cũng chưa lâu lắm, anh ấy vừa mới học nghiên cứu sinh ở nước ngoài được một năm, cả ngày cắm mặt ở viện nghiên cứu không biết làm cái gì, sớm muộn cũng trọc đầu mất thôi!"

Hạ Minh ở một bên cười không dừng nổi, run run rẩy rẩy nói: "Vậy thì không được rồi, người xứng đôi với một chị gái xinh đẹp như chị thì không thể trọc đầu được."

Từ Thiến Diệp cười đến cong cả eo: "Bây giờ học sinh cấp ba tụi em đều biết nịnh con gái như vậy à? Có bạn gái chưa?"

"Có rồi ạ." Hạ Minh vuốt bụng mình, nói, "Nữ thần của em."

Từ Thiến Diệp nhướng mày: "Em cũng gọi cậu ấy là chị gái xinh đẹp sao?"

"Không, cô ấy còn nhỏ hơn em một tuổi ấy, mới có lớp 11 thôi, em chỉ gọi có hai người là 'chị gái xinh đẹp' thôi, một người là chị, người còn lại chính là Trần nãi nãi của em."


Trần Trừng đang uống nước suýt chút nữa thì phun một ngụm ra.

Từ Thiến Diệp kinh ngạc xoay đầu: "Trần nãi nãi?"

Trần Trừng lau lau nước ở khoé miệng, mệt lòng mà giải thích với bạn mình: "Cậu ấy gọi Lạc Hữu Tiềm là Lạc gia (ông nội), theo bổn phận thì cũng xem như nên gọi tớ một tiếng 'nãi nãi' (bà nội)......"

"À, nhưng mà cậu nhóc gọi tớ là chị, vậy không phải tớ cũng nên gọi cậu một tiếng 'bà' sao?" Từ Thiến Diệp trêu ghẹo.

Trần Trừng đánh bay tay cô ấy: "Con mẹ cậu."

Trong sân đột nhiên bộc phát ra những tiếng vỗ tay hoan hô, Lạc Hữu Tiềm cùng người khiêu chiến danh hiệu Quyền Vương hôm nay bước ra từ hai bên, xoay người sải bước lên sàn thi đấu.

Lạc Hữu Tiềm thi đấu hai lần đều nhanh chóng KO được đối thủ và dành được thắng lợi, có không ít người trên khán đài nghe nói trận đấu hôm nay có anh nên mới tới xem.


"Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!" Mọi người cao giọng hò hét.

Ánh sáng từ những chiếc đèn chiếu từ trên cao xuống, tiếng la đinh tai nhức óc giống như tiếng trống, một gõ một đập như chấn động trái tim người xem, tất cả mọi người đều đang cổ vũ vì anh.

Sau khi lên sàn đấu, Lạc Hữu Tiềm và đối thủ bắt tay như thường lệ, rồi sau đó từng người chiếm một bên, chuẩn bị thi đấu.

Huấn luyện viên đứng ở bên góc đài, giúp Lạc Hữu Tiềm đeo bảo hộ răng lên, sau đó lại thấp giọng dặn dò cái gì.

Đại để là tuyệt đối đừng để chính mình bị thương quá nghiêm trọng, dù sao thì trận đấu này cũng chỉ để làm nóng người thôi, sau đó không lâu còn có một trận đấu tính điểm càng quan trọng hơn.

Tính cách của Từ Thiến Diệp là do hỗn loạn từ nhỏ mà tạo thành, ở quán bar hay hộp đêm thì cũng như cá gặp nước, tuy vậy cô vẫn không khỏi bị không khí tại Quyền Quán làm chấn động.
Hai điều này hoàn toàn khác nhau.

Quán bar là một kiểu khác, sự náo nhiệt bên trong toàn là hỗn hợp hormone va chạm, trộn lẫn vào đó chút mưu đồ gây rối và cả những người có ý với nhau.

Mà không khí ở quyền quán lại hoàn hoàn khác biệt, trăm phần trăm là hormone nam tính, là cảm xúc phấn đấu mãnh liệt, là sức mạnh, là những đợt đối đầu, va chạm thuần túy, là tính áp đảo, khát vọng đối với thắng lợi.

Cô nghiêng đầu nhìn mắt Trần Trừng.

Chỉ thấy trong ánh mắt ấy gắt gao dõi theo Lạc Hữu Tiềm, tất cả ánh sáng trong mắt đều là vì anh, lòng bàn tay nắm chặt, khẩn trương lại mà kích động.

"Xem như tớ đã biết vì sao cậu lại rung động với cậu ta." Từ Thiến Diệp tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói.

Cái kiểu tùy ý cùng với hoang dã này, có cô gái nào là không thích chứ.
Mà cho tới nay, Trần Trừng cũng chưa cảm thấy an toàn, ý thức tự muốn bảo vệ bản thân của cô rất mạnh, nhưng anh lại cố tình cho cô sự thiên vị tuyệt đối cùng với cả sự quan tâm.

Đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

***

Lạc Hữu Tiềm phát huy rất khá.

Địa vị Quyền Vương hiện giờ của anh đang được củng cố, người khiêu chiến cũng là người có thực lực được nhất từ lúc khai trương quyền quán tới giờ, tuy cả hiệp không có ai ngã xuống, nhưng Lạc Hữu Tiềm phòng thủ không chỗ sơ hở, đối thủ không tìm thấy phương hướng để tấn công, chỉ có thể bị đả đảo hết lần này tới lần khác.

Trên người anh đổ đầy mồ hôi, đối phương thì bị chảy máu.

Ở trong sàn đấu, dùng trạng thái sung sức nhất để đối phó với đối thủ cũng là một loại tôn trọng.

Đây là quyền anh, không có chuyện nhận thua, chỉ dùng những nắm đấm và những đòn chí mạng, hết lần này tới lần khác ngã xuống đất rồi lại đứng dậy, đó cũng là sự tôn trọng đối với môn thể thao này.
Lúc trọng tài giơ tay Lạc Hữu Tiềm lên, toàn khán đài đều hò hét vì anh.

Lạc Hữu Tiềm tiếp tục bắt tay cùng đối thủ một lần nữa rồi mới đi xuống.

"Mẹ nó, quá trâu bò!" Hạ Minh xem đến nỗi thấy máu mình như đang sôi trào, đứng ở ghế kêu gào cùng đám người.

Từ Thiến Diệp: "Trừng nhi, bạn trai cậu lợi hại quá!"

Trần Trừng cười rộ lên, răng nanh hiện ra dưới bờ môi cong, quả tim đang treo lên cuối cùng cũng có thể hạ xuống, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, Quyền Vương."

"Nhưng mà mỗi lần cậu ấy thi đấu như này chắc cậu cũng lo lắng chết lên được, may là còn không bị thương." Sau khi thi đấu kết thúc, Lạc Hữu Tiềm liền tới phòng nghỉ, Trần Trừng vẫn không yên lòng, đem gậy cổ vũ phát sáng trong tay mình nhét cho Từ Thiến Diệp: "Tớ đi xem cậu ấy như nào đã, đợi một chút rồi lát nữa cùng đi nhé."
"Nhớ là tí nữa còn phải ăn khuya đấy!" Từ Thiến Diệp ở phía sau kêu với cô.

Trần Trừng xua xua tay: "Đã biết!"

Cô như ngựa quen đường cũ mà quẹo vào phòng nghỉ, bên trong thu dọn thật sự rất sạch sẽ, một bóng người cũng không có, cô nhìn xung quanh một vòng cũng không phát hiện bóng dáng Lạc Hữu Tiềm đâu.

Đúng lúc đang muốn đi ra ngoài lại nghe thấy tiếng vang từ sau một cánh cửa nhỏ khép hờ.

Cô cũng không nghĩ nhiều liền đi lên trước đẩy cửa ra, ngay lập tức bị không khí nóng bỏng trong phòng đó làm cho giật mình, đồng thời tiếng nước tí tách bên trong cũng phóng đại hẳn lên.

Phía sau cánh cửa là một phòng tắm giản dị.

Trần Trừng bị doạ, quay đầu liền muốn đi ra ngoài, cô cúi đầu, trực tiếp đâm vào một lồng ngực, theo sau đó là một độ ấm và mùi hương quá đỗi quen thuộc.
Là Lạc Hữu Tiềm.

Trong tay anh cầm một lọ sữa tắm và quần áo sạch, nhìn thấy Trần Trừng ở chỗ này cũng bị khϊếp sợ.

Trần Trừng che trán, vừa định lên án cấu tạo của phòng nghỉ này thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kéo then cài cửa của một gian phòng tắm.

Trần Trừng cả kinh, lôi kéo Lạc Hữu Tiềm tránh né vào trong một phòng tắm gần nhất, nhân tiện khoá then cài cửa lại.

Bên trong phòng tắm vừa nhỏ hẹp lại nóng nực, bên ngoài thì truyền đến tiếng ngân nga của một người đàn ông.

Tay Trần Trừng còn đang dán ở trên vai Lạc Hữu Tiềm, cô nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, xác định người nọ đi rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó mới nhìn về phía Lạc Hữu Tiềm.

Đáy mắt anh sâu thẳm, loé lên một chút u ám, hầu kết lăn lộn trên dưới, lẳng lặng mà đối mặt với cô.
Trần Trừng: "......"

Bây giờ trốn còn kịp không nhỉ?

Bầy không khí này quả thực đã bị sắc tình làm bùng nổ mạnh.

Trần Trừng dừng lại một chút, sáng suốt mà lựa chọn nói sang chuyện khác: "Sao bây giờ em lại tắm rửa."

"Có mồ hôi." Lạc Hữu Tiềm nói hơi mất tiếng, giọng khàn khàn mà lại gợi cảm, đáy mắt tẩm một mảnh hơi nước, tựa như có thể quay cuồng thành sóng trào bất cứ lúc nào, "Hạ Minh nói với em là lát nữa sẽ đi ăn khuya, nên em liền đi tắm rửa một chút."

"À......" Trần Trừng lùi về sau một bước, lúng túng nói, "Sao vừa rồi chị vào phòng nghỉ lại không thấy em?"

Lạc Hữu Tiềm: "Em ở phòng bên cạnh, cũng thông với chỗ này."

"Cái kiểu thiết kế kì quặc gì đây chứ!" Trần Trừng mắng một câu, "...... Chị đi ra ngoài chờ em nhé?"

Cô nói xong liền nhấc chân, đang chuẩn bị chuồn đi thì bị người phía sau trực tiếp ôm eo kéo qua, hai người gần nhau trong gang tấc, hô hấp của cả hai đều nóng rực.
Ngay sau đó Lạc Hữu Tiềm liền vùi đầu ở bên gáy của cô, im lặng ba giây, tựa như đang chê vải trên vai cô phiền, anh trực tiếp đẩy cổ áo ra một chút, chạm đến bên trên làn da trắng nõn bóng loáng kia.

Trần Trừng nghiêng đầu nhìn anh.

Bên tai liền truyền đến giọng nói khàn khàn mang theo chút ý cười, Lạc Hữu Tiềm thong thả mà nói như đang mê hoặc: "Chị tới để tìm em sao?"

"...... Chị không biết em còn muốn tắm rửa."

Trần Trừng mềm nhũn cả chân, bám lấy bờ vai của anh, đảo thành chủ động.

Tiểu Quyền Vương hôn ở trên cổ và vai của cô, hết thảy động tình đều nhẹ nhàng tiêm vào trong lòng người, phát triển một cách tự nhiên, dần dần được một bước lại muốn tiến thêm một bước.

Anh dùng răng ngậm lấy chút da thịt trên bờ vai Trần Trừng, không dùng lực, nhẹ nhàng mà liếʍ ɭáρ.
Giữa môi với răng đều là hơi nước đang dần xâm nhập vào.

Trần Trừng để cánh tay ở trước ngực anh, muốn mắng người, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng lại mềm ấm: "Nhãi ranh......"

"Nhãi ranh" hoàn toàn đồng ý với cái kiểu xưng hô này, nhìn nhìn chỗ kia vừa dính chút vệt nước lại có một vết đỏ, anh hài lòng mà buông miệng, ngược lại còn cúi đầu, cọ cọ lên mặt Trần Trừng.

Anh kéo dài âm, giọng nói mang theo ủy khuất: "Bên ngoài toàn là người, ở đây với em một lát đi mà, chị......"

Ngữ điệu đắn đo thích đáng, Trần Trừng nhất thời mềm lòng.

......

Không có một bóng người trong phòng tắm, giọt nước từ vòi hoa sen nhẹ nhàng chảy xuống, tí tách dừng lại ở trên gạch men sứ, đồng thời cũng như chạm vào chỗ trái tim.

Có chút bọt nước bắn vào phía sau lưng và trên ngọn tóc của anh, đồng thời anh cũng dùng thân hình của mình che đi giọt nước muốn rơi xuống chỗ Trần Trừng.
Anh ấn bả vai Trần Trừng, đem người đè lên ván cửa của phòng tắm, một tay kia bóp cằm cô, cánh môi cọ xát.

"Shh......"

Trần Trừng hít hà một hơi, nhãi ranh này ra tay không nhẹ không nặng, còn thuỷ chung mà ngậm lấy môi cô liếʍ ɭáρ, khiến một loạt động tác nhiễm một chút sắc khí khó nói.

Cô giơ tay nhéo anh một phen, đẩy lui đầu anh về sau.

Lạc Hữu Tiềm cười nhẹ, híp mắt như đã thực hiện được khao khát, cuối cùng sau đó mới thoả mãn mà buông lỏng môi cô ra.

"Có chút hồng." Anh cúi đầu nhìn môi Trần Trừng.

Trần Trừng trực tiếp xốc mắt liếc anh một cái, giơ tay đẩy anh ra, thở phì phì nói: "Chị đi ra ngoài trước."

Trần Trừng mở cửa phòng tắm, lúc này bên ngoài không còn ai cả, cô nhanh chóng chuồn ra bên ngoài phòng nghỉ, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.

Giương mắt nhìn thấy bản thân trước tấm gương trên tủ, cô sửng sốt.
Khóe miệng đỏ lên, da thịt bị cọ xát đến nỗi sưng đỏ.

Tên khốn kiếp này......

Cô tô lại lớp son môi của mình, giấu đầu lòi đuôi.

***

Lúc đi ra bên ngoài.

Từ Thiến Diệp và Hạ Minh đang đứng chung, hứng thú bừng bừng mà trò chuyện gì đó.

Phía trước xa thẳm, đèn đường phủ khắp ở dưới chân.

Trần Trừng đi lên trước: "Hai người đang nói gì đó?"

Hạ Minh: "Không ạ, vừa rồi chờ mãi mà hai người vẫn chưa ra, em với chị Thiến Diệp mới chơi game xong đó!"

Từ Thiến Diệp khoác cánh tay Trần Trừng, quay đầu nhìn lại, sau đó ánh mắt dần dần ái muội hơn, tiến đến bên tai cô hạ giọng: "Trừng nhi, môi cậu——"

Mặt Trần Trừng đỏ lên, trừng mắt liếc cô ấy một cái, ý bảo Hạ Minh còn ở phía sau: "Hừ."

Từ Thiến Diệp cười thu hồi ánh mắt, hàm ý sâu xa: "Tình cảm với bạn trai nhỏ rất mãnh liệt nhỉ, ôi chao, người kia đâu rồi?"
"Còn đang tắm rửa, chắc cũng nhanh thôi." Trần Trừng nói.

Ánh mắt Từ Thiến Diệp càng thêm nghiền ngẫm: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đấy, phòng tắm play à?"

Trần Trừng gõ ở trên trán cô ấy một cái: "Nghĩ cái gì đó, bản thân không đứng đắn mà còn nghĩ tớ giống cậu hả."

Từ Thiến Diệp tựa đầu vào vai cô cười không nín nổi.

Đợi không trong chốc lát, Lạc Hữu Tiềm khoác chiếc áo phao màu đen đi ra, tiến lên nắm chặt tay Trần Trừng: "Đi thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc