CHỈ KHOM LƯNG VÌ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đó Thẩm Tầm Lam đã hỏi Ưng Lê món ăn yêu thích của Ưng Kỳ, rồi làm hai món, nấu xong đóng gói các món đã nấu gọi xe đến công ty.

Tuy đi xem mắt cô ấy bị Ưng Kỳ đơn phương từ chối, nhưng ba mẹ hai bên rất ưng ý hai người, gần như là ngầm đồng ý cho họ ở cùng một chỗ.

Thẩm Tầm Lam đi vào công ty, cô đi đến bàn lễ tân nói muốn gặp Ưng Kỳ.

“Mong cô chờ chút.” Lễ tân gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho thư ký.

Thẩm Tầm Lam ôm cặp lồng đựng cơm đứng chờ một bên.

Lễ tân cúp điện thoại, khó xử mở miệng: “Cô Thẩm, Ưng tổng bảo cô nên về đi, ngài ấy phải tăng ca rất nhiều việc.”

Trên mặt Thẩm Tầm Lam thoáng qua sự mất mác, nhưng cô ấy nhanh chóng điều chỉnh cười nhìn lễ tân: “Được, cảm ơn cô.”

Chín rưỡi, Ưng Kỳ tan làm.

Anh ta vừa đi ra công ty chuẩn bị lái xe về nhà, trong góc khuất hình như có bóng người đang hoảng sợ, hơi run run.

Ưng Kỳ nhíu mày, anh đi đến chỗ bóng người kia đang trốn: “Tôi nhìn thấy cô rồi, đi ra đi.”

Thẩm Tầm Lam mím môi xuất hiện, sợ sệt nhút nhát nhìn vào mắt Ưng Kỳ, lo lắng anh sẽ tức giận.

Ưng Kỳ ngây người khi thấy cô ôm cặp lồng trong ngực, từ lúc gọi điện thoại đến giờ đã qua một tiếng rưỡi, nói cách khác cô đã chờ ở chỗ này khoảng một tiếng rưỡi.

Giọng anh ta trở nên cứng ngắc: “Hành động này của cô Thẩm khiến tôi rất bối rối.”

Khuôn mặt Thẩm Tầm Lam hiện rõ sự hoảng hốt, vội vàng nói: “Xin lỗi, nếu anh không thích, từ nay về sau em sẽ không đến công ty tìm anh.”

“Không chỉ ở công ty.” Ưng Kỳ nhíu mày, “Tôi không thích cô Thẩm, cho dù ba mẹ hai bên cố gắng tác hợp thế nào đi nữa tôi cũng không có cảm giác với cô.”

Thẩm Tầm Lam chỉ cảm thấy trái tim như bị lưỡi dao sắc bén vạch một đường, nó không đổ máu nhưng khiến cô đau đến không thở nổi.

Cô cố thể hiện ra khuôn mặt tươi cười, giọng nói mang theo sự quật cường: “Thích anh là chuyện của riêng em, nếu anh cho rằng em xuất hiện trước mặt anh là để gây thêm nhiều bối rối cho anh, về sau em sẽ luôn duy trì khoảng cách.”

Nói xong, Thẩm Tầm Lam quay người rời đi.

Ưng Kỳ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô suy nghĩ sâu xa.

*** 

Ưng Lê bị hôn đến chân mềm nhũn, đại não trống rỗng, cô mới biết được người đàn ông luôn khắc chế bản thân đáng sợ đến mức nào, cũng vì vậy mà mơ hồ đồng ý hôm thứ bảy cho anh ở bên cạnh xem livestream.

Sắc đẹp hại người, xem như cô cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của câu nói đó.

Ngày hôm sau, Ưng Lê nhận được tin nhắn của Quý Nghiên, coo chuẩn bị đi gặp cô ấy.

Lúc cô đi ra đúng lúc Úc Tranh đang chuẩn bị đi làm, người đàn ông không biết thỏa mãn ôm eo cô, thực hiện nụ hôn chào buổi sáng.

Mắt Ưng Lê lấp lánh ánh nước lên án anh: “A Tranh, anh thật quá đáng.”

Nhìn đôi môi đỏ bừng của cô, Úc Tranh thỏa mãn cười cười: “Không cần thoa son môi.”

Ưng Lê thở gấp trừng mắt nhìn anh: “Lúc nữa phải đi gặp Nghiên Nghiên, may mà không để lại dấu vết.”

“Lại đi gặp cô ấy?” Úc Tranh cau mày.

Ưng Lê thấy dáng vẻ này của anh, không khỏi cười ra tiếng: “Đến cả dấm chua của Nghiên Nghiên mà anh cũng ăn được thế.”

Úc Tranh mím môi: “Trừ anh ra, ai ở gần em anh đều ghen.”

Ưng Lê nghe nói đến đỏ mặt, vội thúc giục: “Anh mau đi làm đi.”

Sau khi tiễn Úc Tranh đi làm, Ưng Lê chuẩn bị một chút rồi đi đến chỗ đã hẹn trước.

Cô không ngờ có cả Thẩm Tầm Lam ở đó.

“Chị Thẩm nói muốn cảm ơn cậu nên muốn mời cậu ăn cơm.” Quý Nghiên cười nói, “Còn mình đây, đi theo được thơm lây.”

“Thế cậu có lời quá nhỉ.” Ưng Lê mỉm cười trả lời, rồi nhìn Thẩm Tầm Lam, “Thật tình chị Thẩm không phải khách sáo, em không giúp được việc gì hết.”

Thẩm Tầm Lam mỉm cười: “Vẫn coi là giúp đỡ.”

“Mình không biết chuyện chị Thẩm thích anh Ưng Kỳ.” Qúy Nghiên nghe xong đến giờ vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, “Nếu biết sớm em cũng sẽ giúp đỡ hai người đến với nhau!”

Đáy mắt Thẩm Tầm Lam xẹt qua tia cười khổ, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi dạo phố trước đi.”

*** 

Tuy rằng Ưng Lê mới gặp Thẩm Tầm Lam có hai lần, không biết là vì có Quý Nghiên ở giữa làm cầu nối, hay do tích cách hai người hợp nhau, chỉ mất có mấy tiếng họ đã quen thân.

“Hóa ra Lê Lê còn làm blogger ẩm thực, cái này gọi là thiên phú nhà họ Ưng à?” Thẩm Tầm Lam ngạc nhiên nói.

Ưng Lê: “Chị Thẩm múa ba lê chắc cũng là thiên phú.”

Qúy Nghiên ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Còn mình thì sao, thiên phú của mình là gì?”

“Hóng chuyện.” Ưng Lê và Thẩm Tầm Lam trăm miệng một lời.

Sau khi nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau nở nụ cười.

Sắc mặt Quý Nghiên sụp đổ, chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm.

Địa điểm ăn cơm vốn định chọn Triều Tiền Cư, nhưng bị Thẩm Tầm Lam từ chối, chọn một nhà hàng có danh tiếng tốt để ăn.

Vừa ngồi xuống, Qúy Nghiên khó hiểu nói: “Đi Triều Tiên Cư tốt mà, không biết chừng có thể gặp được anh Ưng Kỳ ở đó.”

Thẩm Tầm Lam lắc đầu, mím môi nói: “Chị sợ sẽ quấy rầy đến anh ấy.”

Ưng Lê nghĩ ở trong lòng, thở dài.

“Tạm thời hôm nay không nói về anh ấy.” Thẩm Tầm Lam nói lảng sang chuyện khác, “Từ nhỏ chị đã mải mê luyện múa không có bạn bè xung quanh, quay lại Tân Thành lâu vậy rồi cũng chỉ có Nghiên Nghiên có thể nói được mấy câu, bây giờ có thêm Lê Lê, hy vọng sau này chúng ta có thêm nhiều buổi tụ tập.”

“Em thì không sao.” Qúy Nghiên cố ý nói, “Chỉ có cô ấy từ sau khi lấy chồng thì vứt em ở đằng sau.”

Ưng Lê không phục, vội nói: “Mình vứt cậu sang một bên từ bao giờ, nói chuyện phải nói bằng lương tâm.”

Qúy Nghiên bĩu môi: “Mình mặc kệ, dù sao cậu không yêu mình như trước kia.”

Ưng Lê nghiêm túc trả lời: “Mình vốn không yêu cậu.”

“……..” Qúy Nghiên giật giật khóe miệng, “Người phụ nữ lãnh khốc vô tình.”

Thẩm Tầm Lam nhìn hai người đấu võ mồm, khó chịu trong lòng vơi đi hơn nửa, cô mất một đêm để suy nghĩ cặn kẽ về con đường phía trước, quyết định thử thêm lần nữa.

Dù sao chưa đến nước cuối cùng, ai biết được kết cục sẽ ra sao.

Sau khi ăn xong, Qúy Nghiên phải về công ty, Thẩm Tầm Lâm và Ưng Lê đi cùng một đoạn đường rồi tạm biệt.

“Đối với Ưng Kỳ, chị không muốn dễ dàng buông tay.” Thẩm Tầm Lam cười xán lạn, “Cho dù trước mặt chị anh em là khối băng, chị cũng muốn làm anh ấy tan chảy.”

Trong lòng Ưng Lê chấn động, một lát sau cong khóe mắt nói: “Mong rằng chị sẽ thành công.”

*** 

Về đến nhà, Ưng Lê kể chuyện này cho Úc Tranh nghe, cô thấy Thẩm Tầm Lam là người rất tốt, hỏi xem Úc Tranh có muốn nhúng tay vào tác hợp hai người họ đến với nhau hay không.

“Chuyện tình cảm không phải cứ có người khác nhúng tay vào là có thể quản được.” Úc Tranh cười cười, “Để cho bọn họ tự mình quyết định đi.”

Ưng Lê nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh dùng trực giác của đàn ông nói xem, chuyện của anh em và chị Thẩm có thành không?”

Úc Tranh gắp miếng thịt bò bỏ vào trong bát, trả lời: “Trực giác của anh, rất khó.”

“Tại sao?” Ưng Lê nhăn mày ngay lập tức.

Khóe môi Úc Tranh khẽ nhếch: “Bởi vì không phải người đàn ông nào cũng hiểu được tình cảm của mình giống anh.”

Vẻ mặt Ưng Lê đầy hỏi chấm, đột nhiên không hiểu sao người này quay điquay lại tự khen mình.

Úc Tranh thu lại vẻ cười đùa: “Nhiều năm như vậy Ưng Kỳ không yêu đương không phải vì tìm không thấy mà là không muốn tìm, cái này chứng tỏ mắt nhìn anh ấy rất cao. Quen biết Thẩm Tầm Lam được một thời gian lâu thế mà không động tâm, khả năng về sau này muốn rung động càng ngày càng khó.”

Nghe vậy, Ưng Lê thở dài, cô thật sự rất thích Thẩm Tâm Lam.

“Đừng suy nghĩ đến chuyện người khác, nghĩ đến anh đi.” Úc Tranh lên tiếng.

Ưng Lê ngửa đầu, khó hiểu: “Nghĩ gì?”

“Lúc nào anh mới có thể trở thành chồng chính thức của em, tiến thẳng vào phòng ngủ chính.”

Sắc mặt Úc Tranh hết sức chân thành, suýt chút nữa khiến Ưng Lê đồng ý.

Cô cố ý trêu chọc nói: “Nếu anh đã thích phòng ngủ chính thế, ngày mai em chuyển sang phòng cho khách, phòng chính để cho anh.”

Úc Tranh: “……..”

Thứ bảy, livestream.

Lộ Triều vừa tới, Úc Tranh đã ngồi an vị trên ghế trong phòng làm việc từ lâu, dùng tư thế thái tử trong cung nhìn cậu: “Hôm nay có thể cậu sẽ thất nghiệp.”

“Đừng nghe anh ấy nói.” Ưng Lê vội nói, “Người thích nhàm chán, nên muốn ngồi một chỗ xem chị livestream.”

Lộ Triều thở không dám thở vì dưới cái nhìn chằm chằm của Úc Tranh.

Đây là lần đầu Ưng Lê cho Úc Tranh xem trực tiếp lúc cô livestream, cảm giác hơi căng thẳng.

Sau khi chuẩn bị xây dựng tâm lý cho mình thật tốt, cô giơ tay ra hiệu cho Lộ Triều, chính thức bắt đầu livestream.

Ưng Lê giới thiệu mình xong bắt đầu giới thiệu món ăn hôm nay mình làm là món: Gà tẩm nước bọt*. 

(*)Gà tẩm nước bọt là một món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên,  thuộc ẩm thực Tứ Xuyên, món ăn đậm đà gia vị, có vị cay, tươi, thơm và rất sảng khoái.

[A a a a a a a chị ơi, em yêu chị!!!]

[Hôm nay chị đẹp ghê, làm đồ ăn để làm gì, ăn em đi!!!]

[Em rất thích, hu hu hu hu cũng rất yêu chị.]

Lúc này Úc Tranh ngồi ở đối diện, tay cầm máy tính cứng ngắc, nhìn sóng comment nhảy liên tục, bỗng dưng cau mày.

“Hừ.”

Sắc mặt Ưng Lê cứng đờ, cô đã dặn trước trong khi livestream không được phát ra âm thanh, tại sao người này không nhịn được!!

May mà âm thanh quá nhỏ, fan đang xem livestream không phát hiện ra, tiếp tục thổi rắm cầu vồng cho Ưng Lê, thể hiện tình yêu nồng nhiệt.

Cô bắt đầu nấu nướng, quyết định phớt lờ bóng người kia.

Vì có Úc Tranh đến, quá trình chuẩn bị có hơi luống cuống căng thẳng, bây giờ mới phát hiện kéo vẫn treo ở kia chưa cầm đến đây.

“Chờ mình một chút, mình đi lấy kéo.” Cô nhìn vào máy mỉm cười.

Cô chưa kịp ra khỏi khung hình, Úc Tranh đã cầm kéo đưa tới, thậm chí trên mặt nở nụ cười mong chờ được khen ngợi.

Ưng Lê: “……” 

Bàn tay trái thon dài trắng nõn xuất hiện trong màn ảnh, các khớp xương rõ ràng, vừa nhìn đã biết là tay của người đàn ông trẻ tuổi, chứ đừng nói đến trên ngón tay áp út có đeo nhẫn, hoàn toàn chứng minh được thân phận anh.

[Chồng chị????]

[Má nó!!!! Là chồng thật đó!!! Chiếc nhẫn đó hình như là một đôi với chiếc nhẫn kim cương mà lần trước chị để lộ!!!]

[Mị cười chết mất, bàn tay này vừa nhìn đã biết là tay của người đàn ông trẻ tuổi, lời đồn tự tan]

[Ai nói vừa già lại vừa xấu, đi ra đây cho mọi người đánh chết!!!]

Đúng lúc này, có một comment nhạy bén phát hiện có nốt ruồi trên ngón tay vô danh đó.

[Không hiểu sao nốt ruồi này khá quen thuộc…….]

[Bàn tay này sao quen thế nhỉ??]

[Đó không phải tay Úc Tranh ư!! Tôi nhớ trên ngón áp út tay trái của Úc Tranh có nốt ruồi, vị trí không khác nhau lắm, người khác không thể bắt chước theo được…..]

[Cái dm!!! Không phải đâu]

Giờ này trong khu bình luận còn ai viết cảm nghĩ về buổi livestream nữa, tất cả đang điên cuồng gọi tên Úc Tranh.

Ưng Lê cũng ý thức được chuyện không ổn, đọc các comment cô mới biết Úc Tranh bị lộ tay.

Nghĩ nghĩ một lúc cô quyết định không giấu diếm, nghịch ngợm nháy nháy mắt trước máy: “Đúng vậy, Úc Tranh chính là ông chồng vừa già lại vừa xấu của mình.”

[………….]

[Người chồng vừa già lại vừa xấu như thế, tôi cũng muốn có.]

Khoảng thời gian sau của livestream, mọi người đã không còn hứng thú với món gà tẩm nước bọt, chỉ thầm nghĩ tin Úc Tranh là chồng Ưng Lê sẽ bùng nổ lớn.

Sau khi kết thúc, hai người lên cả hotsearch, có thể làm vợ Úc Tranh, mọi người ai cũng sinh ra tò mò với thân phận của Ưng Lê.

Mà mấy bài post của nhóm cà chua nhỏ ngày trước đăng lên bôi đen nói xấu Ưng Lê được đưa lên đỉnh dư luận lần nữa, chẳng qua bên trong toàn lời trào phúng.

Úc Tranh nhìn sóng comment phân tích được đại khái mọi chuyện, anh hỏi thẳng: “Có người bắt nạt em?”

————– 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Úc tổng ra tay!

Sau này anh trai sẽ theo đuổi lại vợ sấp mặt luôn ~

————– 



Gà chảy nước miếng

Bình luận

Truyện đang đọc