CHỈ MUỐN TÁN TỈNH EM



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

----------

Biệt thự của Phó gia nằm trong khu vực giàu có nổi tiếng ở phía nam thành phố, từ trung tâm thành phố đi đến đây mất tầm một tiếng, dân cư càng ngày càng thưa thớt, đi khoảng hơn mười phút nữa xe mới dừng hẳn.

Phó Trầm cúi xuống choàng vai Ngu Quy Vãn, anh hôn lên trán lên mắt rồi môi của cô, hạ thấp ngữ điệu, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi anh nói hơi nặng, lỗi của anh."

"Anh có thể xin lỗi em không? Đừng giận nhé?"

"Ừm, phải ngoan."

Ngu Quy Vãn hơi khó chịu cử động người không nói câu nào, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy Thịnh Hoan và Phó Hiển bước từ trên xe xuống, vừa nói vừa cười.

Hai người như đều cảm giác được, ngay sau đó đã thấy Thịnh Hoan xoay người lại nhìn một vòng, thấy cô cười vẫy vẫy tay.

Ngu Quy Vãn cười đáp lại, sau đó lấy tay Phó Trầm đang đặt trên vai mình ra, thản nhiên nói: " Đám Thịnh Hoan đều đến rồi, chúng ta cũng nhanh vào thôi!"

Phó Trầm cong môi gật đầu, cởi bỏ giây an toàn giúp cô rồi mới mở cửa xe đi xuống.

Ngu Quy Vãn nhanh hơn anh một bước, xuống xe chỉ hai ba bước đã chạy đến cạnh Thịnh Hoan, tự nhiên kéo tay cô, đang định lén nói chuyện thì thấy Phó Hiển bên cạnh nên đành nhịn không nói gì nữa.

Thịnh Hoan bị Ngu Quy Vãn nhào vào như vậy, mặc dù nhẹ nhàng nhưng do không chuẩn bị gì nên thiếu chút nữa bị ngã may mà ổn định kịp thời.

Phó Hiển vội vàng bảo vệ Thịnh Hoan, nhìn Ngu Quy Vãn quát nói: "Ngu Quy Vãn, cô lớn như vậy rồi mà vẫn hấp tấp thế à."

Không phải chỉ lắc nhẹ một cái thôi sao, có cần phải lo lắng đến thế không? Ngu Quy Vãn đang định nói lại thì bị Thịnh Hoan kéo tay lắc lắc, nháy mắt với cô rồi đặt tay lên bụng khẽ nói: "Tớ có em bé, cậu đừng so đo với anh ấy."


Nghe vậy, Ngu Quy Vãn ngạc nhiên mở to mắt nhìn chăm chú vào bụng của Thịnh Hoan, giống như phát hiện ra đại lục mới, tay hơi run mà chạm vào, chọc chọc nói: "Thật không, bất ngờ quá, mấy tháng rồi?"

Thịnh Hoan trả lời: "Mới hơn một tháng, chưa nhìn ra đâu."

Ngu Quy Vãn đứng nghiêm chỉnh lại, cẩn thận đỡ Thịnh Hoan làm cho cô dở khóc dở cười.

Trước khi vào nhà, đằng sau vang lên tiếng của Phó Trầm.

"Phó Hiển, Ngu Quy Vãn là tên cháu có thể gọi hả?" Giọng nói lạnh như băng, vô cùng nghiêm túc.

Đối với người coi vợ hơn trời như Phó Hiển thì quả thực không thể chịu được, phản bác nói: "Chú ba, chú không thể phân biệt như vậy được, vợ cháu bây giờ đang mang thai, cũng có quan hệ họ hàng với chú đấy."

Phó Trầm nhíu mày, không nói gì.

Trẻ con? Lại là trẻ con? Nhớ tới những gì Ngu Quy Vãn làm ở trong xe, trái tim như bị ai nắm lại khổ không nói nổi.

Sau đó anh lấy thuốc cùng bật lửa trong túi ra, rút hai điếu đưa cho Phó Hiển một điếu.

Phó Hiển xua tay: "Bây giờ cháu không hút nữa."

Phó Trầm rất khó hiểu mà nhìn anh ta.

"Vợ cháu mang thai nên không cho hút, cháu phải giữ lời hứa, nếu không cô ấy ngửi mùi là biết ngay." Phó Hiển cũng rất bất đắc dĩ.

Phó Trầm tự đốt điếu của mình, hút một hơi rồi cười nhạo Phó Hiển, nhìn xa xa cong môi nói: "Nếu đã đống ý với người ta thì không được hút lén."

"Chú ba, chú đứng nói chuyện không thấy đau eo à, kiểu giống như Đại Vãn ngoan như thỏ con trước mặt chú." Phó Hiển lắc lắc đầu, cảm khái nói: "Haizz, đúng là theo đuổi với bị theo đuổi có quan hệ trực tiếp tới cuộc sống sau khi kết hôn."

Cáii rắm.

Ngoan như thỏ con mà còn uống thuốc tránh thai ngay trước mặt anh, rồi giận dỗi cả đường.

Phó Trầm tự giễu cười, lại hút thêm hai hơi nữa, nhìn điếu thuốc không còn nhiều, anh vứt xuống đất dùng chân dập tắt.

Anh biết.

Cô đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp nên không muốn sinh con, thời gian trước Trì Dạng cũng đã phổ cập cho anh rất nhiều kiến thức, mấy năm nay Ngu Quy Vãn vừa nhận được giải thưởng có chất lượng cao trong Hoa ảnh (ngành điện ảnh trung hoa), các hợp đồng đóng phim như thủy triều lao tới, đúng là trong thời kỳ kiếm tiền tốt nhất, nên trong cuộc sống cần phải thông cảm nhiều hơn.

Trì Dạng còn phàn nàn với anh gần đây đang thích một cô gái, nhưng cô ấy nói rất chính đáng là đã hứa với người đại diện trong vòng 5 năm không yêu đương.

Đấy mới gọi là kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.

So sánh ra thì anh vẫn hạnh phúc chán.

Trên thực tế, Phó Trầm cũng không quá để ý đến chuyện cô có sinh con hay không mà quan tâm tới vấn đề cô không để ý tới sức khỏe của mình mà cứ tùy tiện uống thuốc tránh thai linh tinh.

Anh đã lên mạng search, tác dụng phụ của nó khá nghiêm trọng.

Còn xem bộ phim mới nhất của Ngu Quy Vãn, đề tài mới mẻ độc đáo, trang điểm rất đẹp, đây là bộ phim làm ra để nhận giải thưởng không nghĩ tới bên trong còn có cảnh hôn!!!

Công việc này của cô chắc chắn không thể kéo dài.

Phó Trầm lười biếng, đôi mắt nheo lại vẻ mặt khó chịu.

Qua một lát, tiếng Phó Minh Nguyệt vang lên phía sau: "Anh, chú ba hai người đứng bên ngoài làm gì đấy? Nhanh vào ăn cơm thôi."

"Biết rồi." Phó Hiển trả lời rồi quay sang Phó Trầm: "Đi thôi, đi vào ăn cơm nào."

Phó Trầm: "Ừ" bằng giọng mũi rồi hai người sóng vai đi vào.

Trong nhà, thường xuyên vang lên tiếng cười nói.

Trong sảnh bày một cái bàn tròn, đủ các kiểu dáng món ăn nóng hôi hổi được đặt lên trên bàn.


Ngu Quy Vãn đi theo Thịnh Hoan ngồi trên sô pha, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, hỏi một câu đáp một câu với ông cụ Phó.

"Cô nhóc, lão già này đã nhìn con lớn lên, đây chính là nhà của con, đừng căng thẳng."

Đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ đến chuyện mọi người lại đối xủ với cô thân thiện như thế, thật sự cảm động, đôi tay Ngu Quy Vãn nắm chặt cũng được thả lỏng, mi cong cong cười trả lời: "Ông nội, cháu không căng thẳng."

Lúc này, Hướng Minh Tuệ đi từ phòng bếp ra, cười tươi như hoa, nhìn chằm chằm vào bụng Thịnh Hoan, càng nhìn càng vừa lòng, lúc này mới dịch tầm mắt, trêu ghẹo nói: "Vãn Vãn à, bây giờ cháu không thể gọi ông nội nữa mà cũng không thể gọi dì là dì."

Ngu Quy Vãn khó xử, đang nghĩ nên trả lời thế nào, nhất thời không gọi ra khỏi miệng được.

Ông cụ Phó cúi nhìn con dâu cả nói: "Xưng hô không quan trọng, cứ quen thế nào thì gọi như thế."

Nụ cười trên mặt Hướng Minh Tuệ cứng đờ nhưng vẫn phụ họa theo: "Vâng vâng, ba nói đúng."

Bị kẹp ở giữa không biết nên trả lời thế nào cho tốt, không thể làm mất mặt ông cụ Phó, cũng không thể làm mất mặt Hướng Minh Tuệ.

Thật là tiến thoái lưỡng nan, không trả lời lại không lễ phép.

Ngu Quy Vãn ngồi trên sô pha, da đầu tê dại, tay có ý thức mà kéo nhẹ cánh tay Thịnh Hoan, rồi lại dùng sức thêm chút.

Thịnh Hoan hiểu ý, nụ cười nở trên môi đang chuẩn bị kéo Hường Minh Tuệ vào trong phòng bếp.

Tiếng Phó Trầm liền chen vào, đầu tiên gọi ba sau đó nhìn mọi người nói: "Sao bảo ăn cơm mà? Lại ngồi hết ở đây?" Lúc nói chuyện thì kéo Ngu Quy Vãn qua bên cạnh.

Ông cụ Phó nhìn cậu con trai út chỉ "Hừ" một tiếng không nói lời nào, cũng tùy anh.

Đúng lúc bác cả của Phó gia Phó Trình và bác hai Phó Khiêm, Phó Xuyên đi từ trên tầng xuống.

Phó Trình nói: "Cậu ba về rồi, nhanh ngồi vào bàn ăn cơm thôi." Nhiều năm rèn luyện trong quân đội, âm thanh khá thô lỗ.

"Ăn cơm ăn cơm, cũng không còn sớm nữa."

"Nhanh lên, mọi người đều ngồi hết rồi."

"..."

Mọi người đều chuyển đề tài sang bữa tối.

Trên bàn cơm.

Không biết khi nào, ông cụ Phó lại đổi chủ đề sang Ngu Quy Vãn, ông hòa ái dễ gần hỏi: "Ba thấy các con cũng ở cạnh nhau mấy tháng rồi, bao giờ thì chuẩn bị kết hôn?"

Phó Trầm mặt không đổi sắc nói: "Sẽ nghĩ đến chuyện đó khi công việc của hai đứa đỡ bận hơn."

"Ai cho anh nói chuyện." Ông cụ Phó đối với con mình không lưu chút tình cảm nào, lại tò mò hỏi thêm: "Thế phải chờ tới bao giờ."

Bác cả Phó Trình có ý xoa dịu nói: "Ba, ba đừng thấy cậu ba thanh tâm quả dục chứ con nhìn cậu ấy cơm còn chưa ăn được mấy miếng mà toàn gắp vào trong bát cho Vãn Vãn, còn gấp hơn cả người."

Ông cụ Phó không nói nữa nhưng ánh mắt cứ như vô tình mà nhìn trong bát của Ngu Quy Vãn, giống như ngọn núi nhỏ, lúc này mới vuốt vuốt râu vừa lòng gật đầu.

Ngu Quy Vãn cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, cúi đầu ăn cơm nghe thấy mọi người nói thế mà thiếu chút nữa bị sặc, cảm giác được ánh mắt từ bốn phía tụ tập tại chỗ mình mới đành ngẩng đầu lên trả lời: "Ông nội, dạo này chúng cháu thật sự rất bận." Xem như nói tiếp theo lời Phó Trầm.

Cũng không thể nói hai người đã đi đăng ký kết hôn rồi!

Sau khi ăn xong, ông cụ Phó gọi ba đứa con trai lại bao gồm cả hai đứa cháu Phó Hiển và Phó Xuyên lên thư phòng trên tầng.

Hướng Minh Tuệ và Hà Thục Cầm cũng không tự cao tự đại mà cùng nhau giúp đỡ dì giúp việc dọn dẹp, Phó Minh Nguyệt là con gái nên vẫn còn đỡ, nhưng Thịnh Hoan và Ngu Quy Vãn là bên ngoài vào nhà để làm con dâu nên tranh nhau giúp đỡ.

Lại bị Hướng Minh Tuệ đẩy ra, nghiêm túc nói: "Hoan Hoan con bây giờ là người có thai, phải nghỉ ngơi thật tốt đừng chen đến chỗ nhiều người, hơn nữa phòng bếp có dầu mỡ rất dễ bị trơn. Còn Vãn Vãn lần đầu tiên cháu đến nhà làm gì có đạo lý để cháu làm, hai đứa tuổi không khác gì nhau ra chơi với Minh Nguyệt đi."

Ngu Quy Vãn cùng Thịnh Hoan đành bất đắc dĩ cười.

Trên sô pha, bạn học Phó Minh Nguyệt đang ngồi gặm táo, vắt chéo chân nói mát, "Đã nói với hai người rồi mà, không cần phải tranh với mẹ em làm gì, còn không tin, hừ."


Thịnh Hoan nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, không thấy ai mới trả lời Phó Minh Nguyệt: "Chờ em gả chồng đi thì biết nhé." Dáng vẻ rất từng trải

Ngu Quy Vãn đứng bên cạnh tán thành, gật đầu liên tục.

"Haizz."

Những lời này Phó Minh Nguyệt đã nghe vô số lần rồi, từ lúc mới nghe thì không phục đến bình tĩnh như bây giờ.

Không còn rối rắm.

Cô đứng lên, thay đổi giọng điệu không chút sợ hãi nói: "Chị dâu, chị Vãn, chúng ta ra vườn ngồi đi."

"Mặc dù hơi lạnh nhưng vẫn có ánh mặt trời."

Ngồi hay đứng trong phòng khách đều chướng mắt nên ý kiến này đều được mọi người đều nhất trí.

Trong vườn có một số cây mai, mùi thơm đặc biệt như thấm vào ruột gan.

Ngu Quy Vãn nhắm hai mắt, mở hai tay để thư giãn, hít một hơi thật sâu, không khí quá đễ chịu.

Khoảng hai phút sau, Ngu Quy Vãn mở mắt ra, mặt mày tươi rói, theo bản năng đi tìm cái cây kia.

Nhưng đã sớm không còn rồi.

Năm đó, tốt nghiệp cấp ba, Phó Hiển tổ chức party, cô uống say, trên thực tế là nửa tỉnh nửa say đi vào nhà WC mà lại đến nơi này.

Khi đó, Phó Trầm vẫn còn là thiếu niên, đúng lúc từ trên tầng đi xuống, mặc áo ngắn tay quần đùi, tóc tai hơi lộn xộn, khuôn mặt trắng nõn, thêm chút non nớt, đôi mắt nheo lại hình như chưa tỉnh ngủ, đúng kiểu tiểu thịt tươi.

Một khắc kia trái tim cô đã bị bắt đi mất.

Cô không khống chế được bản thân chỉ muốn làm chuyện xấu.

Trốn dưới gốc cây xanh mướt đấy, đè lại trái tim đang nhảy lên, đầu lưỡi liếm cánh môi khô ráo, thấy Phó Trầm đi qua thân cây, cô chui ra nhào lên, sau đó mỹ mãn giả say!

Tiếc là không có hôn sâu.

Lúc ấy, đã nghĩ rằng chỉ chạm môi như thế là hôn rồi, cho rằng ngủ chung sẽ mang thai.

Tay Ngu Quy Vãn vô thức mà sờ cánh môi, trong mắt toàn sự vui vẻ, không nhịn được bật cười. Đầu như bị gì đó ném vào .

Cô ngước lên nhìn.

Là Phó Trầm, đang ở lầu hai, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng dựa bên cửa sổ, anh nhoẻn cười nhìn cô, khẩu hình miệng đang nói gì đấy.

Ngu Quy Vãn nhíu mày, là "Đi lên sao?" Cúi đầu nhìn cuộn giấy vo viên dưới chân nghĩ ngợi nhưng vẫn cúi người nhặt lên, mở ra đọc.

"Đi lên ngủ cùng anh."






Bình luận

Truyện đang đọc