CHỈ VÌ EM VÀ NGƯỜI ĐÓ GIỐNG NHAU


Ở lại đi.

Ngay lúc Hải Ân chuẩn bị rời khỏi cổng lớn Cửu gia, Thiên Hàn từ đầu đến cuối im lặng giờ đã lên tiếng.

Hải Ân bất giác quay đầu lại nhìn anh, Thiên Hàn khẽ nhíu mày, sau đó hít một hơi sâu cất giọng khàn khàn:
- Cả mẹ lẫn con đều ở lại đi.

Tôi không biết chăm em bé.

Nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Hải Ân vốn đang ngây ra giờ đã mỉm cười, cô cúi đầu theo bóng lưng xem như cảm ơn anh, cô vội lau nước mắt chạy đến ôm con gái trong hạnh phúc.

Quả nhiên Thiên Hàn không phải người lạnh lùng.

Ái Đan chứng kiến màn vừa rồi thì nghệch mặt ra.

Không biết chăm em bé? Suốt năm năm qua ai chỉ cô chăm con vậy? Vừa lúc nãy cô còn khen cậu có tố chất làm cha đấy? Không cần nghĩ cũng biết, cậu không muốn chia cắt tình cảm mẹ con của họ.

Ái Đan khẽ thở dài, anh và Khương Duật đều như nhau, đều là khẩu xà tâm phật.

Sau khi sắp xếp cho mẹ con Hải Ân, Ái Đan khẽ thở dài, cô nhẹ giọng nói với Hải Ân:
- Mợ muốn gì cứ gọi quản gia, ở đây không ai dám ức hiếp mợ đâu.

Hải Ân nhìn Ái Đan, Ái Đan vừa gọi cô là mợ ư? Cô với Thiên Hàn chỉ là có với nhau một đứa con thôi mà...!
Ái Đan nhìn ra sự phân vân của Hải Ân, cô ngại ngùng giải thích:
- Dù sao cũng có với nhau một đứa con, cung xem như người một nhà.

Con không biết gọi thế nào...!nên gọi vậy cho tiện.

Nghe lời giải thích của Ái Đan, Hải Ân bật cười, cô ấy gật đầu:
- Nhìn cô Cửu đây cũng không nhỏ hơn tôi bao nhiêu.

Gọi tôi là chị đi.

Ái Đan nhướng mày, gọi là chị ư? Gọi người tình của cậu là chị, chuyện này có vẻ không khả quan lắm.

Hơn nữa hành động lúc nãy của Thiên Hàn, biết chắc hắn còn tình cảm với người này.

Giờ cô gọi là chị có ổn không?

Thấy cô mãi không trả lời, Hải Ân liền cười giải vây:
- Chuyện vừa nãy cô nói, tôi biết rồi.

Hải Ân đương nhiên biết.

Trừ Ái Đan ra, có lẽ trên dưới Cửu gia chẳng ai dám bắt nạt cô.

Có lẽ cũng vì vậy mà Thiên Hàn cho phép cô ở lại.

Ái Đan lại nói tiếp:
- Phòng của tiểu Vân ở bên cạnh, tôi đã cho người dọn dẹp rồi nhưng có lẽ phải chờ đến ngày mai mới có thể sạch sẽ.

Hải Ân mỉm cười gật đầu, nói đi cũng phải nói lại từ lúc cô vào nhà đến giờ Ái Đan vẫn luôn nhiệt tình bắt chuyện với cô.

Cô gái nói này sao cũng có phần đáng yêu.

Lúc này Hải Vân cựa người muốn nằm xuống, Hải Ân đỡ con gái nằm xuống giường gối đầu trên đùi mình, vừa vuốt tóc con gái cô ấy vừa nhìn cô mà hỏi:
- Em đã ba mươi chưa?
Giọng nói nhẹ nhàng khiến Ái Đan có chút bất ngờ, sau đó lại cười lắc đầu:
- Em chưa.

Hải Ân kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh, bàn tay cô ấy xoa xoa mu bàn tay cô, giọng Hải Ân dịu dàng:
- Em có con sớm quá...!
Giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vừa có chút tiếc nuối.

Ái Đan nghe vậy chỉ mỉm cười không nói gì, vì cô cũng nghĩ giống Hải Ân, quả thật cô có con khi còn quá trẻ.

Nhưng cô không hối hận.

Nói với Hải Ân thêm vài câu rồi cô về phòng để mẹ con Hải Ân nghỉ ngơi.

Kì lạ thay, cô đi khắp nhà mà vẫn không thấy Thiên Ninh đâu.

Quản gia và Lạc Hữu cũng nháo nhào đi tìm cậu chủ nhỏ, dường như là sắp lục tung khắp trên dưới Cửu gia.

Ái Đan sốt ruột tìm đến Thiên Hàn, cô gõ cửa phòng anh, chỉ sợ là anh vẫn còn tức giận.

Ấy vậy mà chỉ nghe giọng nói của anh nhẹ nhàng gọi cô vào.

Ái Đan vừa mở cửa đã thấy Thiên Ninh đang ngồi trên người Thiên Hàn.


Anh còn đang cười rất tươi nữa? Đây là người không biết chăm em bé sao? Cô lườm hai con người một lớn một nhỏ trước mắt.

Cô véo chiếc mũi nhỏ của tiểu Ninh:
- Con qua phòng ông sao không nói mẹ một tiếng?
Tiểu Ninh nghe mẹ hỏi thì dụi mặt vào lòng ông cậu, anh liền ôm lấy nhóc nhỏ che chở cho nó.

Ái Đan thấy vậy thì thở dài, cô cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi ngồi xuống ghế sô pha kế bên giường.

Cô thở dài, chỉ tay vào đôi ông cháu đang ôm nhau kia.

- Vừa nãy cậu còn nói không biết chơi với con nít, vậy mà cứ ôm tiểu Ninh làm gì?
Thiên Hàn nghe cô chất vấn thì hôn chụt lên gò má Thiên Ninh, sau đó quay qua nhìn cô:
- Nói xạo đó!
Mặt hắn vẫn tỉnh bơ! Lúc nãy thấy mặt hắn căng lắm, tưởng như sắp giết người tới nơi vậy, vậy mà giờ lại cười cười nói nói.

Cứ như hai con người hoàn toàn khác.

- Cậu nói xạo để giữ cô ấy ở lại? Vì sao vậy?
- Đừng thắc mắc nhiều.

Thấy cô cháu gái quá nhiều chuyện anh lên tiếng nhắc nhở tỏ ý không muốn trả lời.

Ái Đan bị nhắc nhở thì bĩu môi.

- Con nhắc cậu trước, từ giờ trong nhà không phải chỉ có một mình tiểu Ninh.

Thiên Hàn dĩ nhiên hiểu ý của cô, cô muốn nhắc anh đừng quá thiên vị tiểu Ninh.

Anh xua tay:
- Hải Vân là con chú, chú biết mình nên làm gì.

[...]
Sáng hôm sau Thiên Hàn vừa xuống đã thấy Hải Ân đang loay hoay trong bếp, dáng vẻ sốt sắn ấy cứ như...!một người vợ đang nấu bữa sáng cho chồng con?
Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên Thiên Hàn đã tự vỗ vào trán mình.

- Điên mất thôi.


Anh phải nên nhớ giữa anh và Hải Ân bây giờ chỉ có mối ràng buộc là Hải Vân, còn lại không có một mối liên hệ nào cả.

Trong lúc anh tự trấn an bản thân Hải Ân đã thấy anh đứng ngay trước cửa.

Cô bối rối mà nói:
- Ờ...!em có nấu cho mọi người...!em...!
Có lẽ vì quá bối rối nên Hải Ân không thể truyền đạt hết ý của mình.

Thấy dáng vẻ lúng túng ấy khóe môi Thiên Hàn khẽ cong lên, anh biết mỗi lần cô hồi hợp là không thể nói gì tròn câu nên lên tiếng cho cô đỡ rối:
- Tiểu Vân dậy chưa?
Biết anh đang đẩy sang chủ đề khác giúp mình, cô vội đáp:
- Do lạ chỗ nên lúc gần sáng con bé mới ngủ.

Giờ chỉ vừa ngủ thôi.

Thiên Hàn nghe vậy thì gật đầu, anh nhìn cô rồi lạnh giọng:
- Lo đi ngủ đi.

Giọng anh lạnh nhạt nhưng hàm ý lại rất ấm áp, Hải Ân nhìn anh, anh đang quan tâm cô sao? Cô nhanh chóng mỉm cười gật đầu.

Thiên Hàn quay lưng đi còn không quên nói với cô:
- Sau này không cần dậy sớm.

Tôi không quen dậy sớm.

Gương mặt xinh đẹp của Hải Ân thoáng chốc ngây ra sau đó lại phì cười.

Thiên Hàn vẫn luôn như vậy, luôn nói những lời khó nghe không thật lòng.

Còn nói không quen dậy sớm, giờ này chỉ mới mấy giờ chứ?
Màn giả vờ không quan tâm vừa rồi của Thiên Hàn đã bị Ái Đan nhìn thấy.

Anh vừa quay lưng đi ra đến phòng khách đã thấy Ái Đan đang cười cợt mình, sắc mặt anh vẫn không thay đổi:
- Cười cái gì?
- Con cười cậu quan tâm người ta còn giả vờ.

Thiên Hàn nhướng mày:
- Có sao?
Ái Đan lại một lần nữa cười mỉa mai:
- Làm bộ làm tịch.

Đến đây thì Thiên Hàn phì cười, dáng vẻ lúc nãy anh biết Hải Ân cũng nhìn ra nhưng kì thật anh không biết phải quan tâm Hải Ân như thế nào cho đúng.

Như lúc trước thì không được, như bây giờ cũng không xong.

Đúng là quá hại não người lớn tuổi như anh rồi.


- Xuống phụ cô ấy đi.

Thiên Hàn nhìn đồng hồ, biết chắc Hải Ân phải nấu xong hết mới lên phòng ngủ nên kêu Ái Đan xuống phụ.

Hải Vân giờ mới ngủ thì chắc hẳn Hải Ân đã thức cả đêm.

Ái Đan nhìn anh đang quan tâm người ở trong bếp, cô nhíu mày:
- Cậu rất sợ chết mà?
Thiên Hàn lườm cô.

Trước giờ anh vẫn không dám để Ái Đan xuống bếp nấu, còn nhớ năm năm trước, Ái Đan vì cảm ơn anh mà đã xuống bếp tự tay nấu rất nhiều món, nhưng tất cả đều không ổn, kết quả bữa tối đó phải đổ hết, từ đó anh không dám cho cô xuống bếp nữa.

Thiên Hàn biết chắc cô cháu gái nghịch ngợm này đang chờ đợi lời thật lòng của mình.

Anh lườm cô một cái sắc bén:
- Cậu xót cô ấy.

Ái Đan lại bật cười thành tiếng, cô mang vẻ mặt đắc ý đi xuống phòng bếp phụ Hải Ân, cô chưa thấy ai làm bộ làm tịch mà lại lộ như Cửu Thiên Hàn, nói xạo câu nào là lộ câu đó.

Rõ ràng rất quan tâm lại không dám thể hiện.

Thiên Hàn muốn đi lên phòng làm việc để làm việc, trùng hợp phòng làm việc của anh và phòng ngủ của mẹ con Hải Ân lại cùng một tầng, khi Thiên Hàn vừa lên tầng chuẩn bị vào phòng làm việc thì nghe tiếng khóc của trẻ con.

Anh khẽ nhíu mày, linh tính mách bảo anh sang phòng của Hải Ân xem thử.

Vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc cực lớn của Hải Vân, con bé đang đòi mẹ.

Thiên Hàn vội bước vào trong cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi đến gần chiếc giường đưa tay bồng cô con gái bé nhỏ lên.

Hải Vân đang khóc đòi mẹ bị người lạ bồng lên, con bé càng khóc lớn hơn.

Anh lúc này có chút bối rối, nhẹ nhàng đặt đầu con bé lên vai mình, bàn tay to lớn khẽ vuốt sống lưng bé nhỏ.

Miệng còn ru vài tiếng hòng dỗ con gái nín.

Cách này vậy mà lại hiệu quả, anh chỉ mới làm vài cái tiểu Vân đã ngoan ngoãn nín khóc, không những thế còn tựa đầu trên vai anh lim dim buồn ngủ.

Sự phòng thủ yếu ớt cuối cùng cũng biến mất, hai cánh tay bé nhỏ đưa lên ôm cổ Thiên Hàn, cô gái nhỏ lần đầu được ba ôm, hưởng thụ sự ấm áp của ba mà đi vào giấc ngủ.

Ôm con gái trong lòng, Thiên Hàn lại có cảm xúc cực kì hỗn loạn, vừa hạnh phúc lại vừa lo.

Anh ôm cô con gái nhỏ, bàn tay vẫn nhẹ nhàng đều đều vuốt sống cô con gái bé bỏng.

Hóa ra anh và người ấy lại cùng có một đứa con gái đáng yêu thế này!


Bình luận

Truyện đang đọc