CHỈ YÊU MÌNH EM - MỘ THỜI YÊN

Phó Tây Cố mang vẻ mặt khó hiểu.

Lê Hoan cũng vậy.

Ninh Trạch giống như Ninh Xuyên và Giang Hàng, từ trước đến nay đều là những kẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vừa thấy Phó Tây Cố đi vào là lập tức vui vẻ chạy tới, vỗ vỗ vai anh, sau một lúc muốn nói lại thôi thì thở dài: “Anh Phó nhị…haizz…”

Khóe miệng Phó Tây Cố hơi co giật, anh mặc kệ cậu, lướt qua cậu muốn đi vào trong.

Giang Hàng thấy thế, nói với Ninh Trạch một cách xấu xa: “Chờ cái gì nữa, nhanh lẹ nói cho anh Phó nhị của em nghe một chút đi nào…”

Những người khác cũng bắt đầu ồn ào.

Có người dẫn đầu lấy điện thoại ra rồi đọc một cách dạt dào tình cảm——

“Ai, nhìn đi, con yêu và nữ thần của tôi cùng đi nghỉ phép rồi, còn vị Phó nhị thiếu nào đó đâu rồi nhỉ, sao lại không thấy anh ta trong khung hình? Thời khắc quan trọng như vậy mà Phó nhị thiếu lại không có mặt sao ta?”

“Trạch Trạch ơi! Lén nói với tụi chị một chút thôi, có phải Phó nhị thiếu bị đá rồi phải không?”

“Đúng không đúng không? Tôi cũng nghĩ như vậy, lúc trước Phó nhị thiếu ngấm ngầm khoe ân ái, tuy Lê Hoan đã đáp lại anh ấy nhưng trên Weibo lại chưa khoe ân ái bao giờ. Tôi có một người bạn làm việc chung với Lê Hoan nên có WeChat của cô ấy, tôi phát hiện ra là vòng bạn bè của Lê Hoan chưa bao giờ nhắc đến Phó nhị thiếu cả.”

“A…! Tôi biết rồi nè! Lần trước Lê Hoan đáp lại chắc chắn là do bị ép! Huhuhu…Con mẹ nó con gái ơi, con phải chịu khổ rồi, mẹ đây đau lòng quá huhuhu…”

Phó Tây Cố: “…”

Lê Hoan: “…”

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Không đợi Phó Tây Cố hỏi rõ ràng, Giang Hàng cũng bắt đầu đọc y chang vậy, còn cái dáng vẻ hả hê tươi cười đắc ý trên mặt thì lại không thể che hết được——

“Tui đoán không phải là chia tay đâu, nhưng cũng gần như vậy ó, Phó nhị thiếu chắc chắn là đang chiến tranh lạnh với Lê Hoan. Mọi người thử thay đổi suy nghĩ xem, một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt thì làm sao mà không khoe ân ái chứ?”

“Chắc chắn là Phó nhị thiếu ăn hiếp Hoan Hoan nhà mị!”

“@Phó Tây Cố, Phó nhị thiếu, nhanh nhanh dỗ dành Lê Hoan đi nhé, haizz, thân là fans vợ của anh, thật sự là em đau đớn trong lòng mà. Anh mà không dỗ dành thì cẩn thận Lê Hoan bị cướp mất đấy, em thấy Ninh Trạch đang lăm le cướp Lê Hoan rồi đấy anh ạ.”

Ninh Trạch đột nhiên bị trúng đạn: “…???”

Thấy ánh mắt uy hiếp của Phó Tây Cố, cậu vội vàng vỗ ngực thề: ” Anh Phó nhị! Giang Hàng nói mò đấy, cư dân mạng rảnh rỗi quá rồi cứ tự tưởng tượng suy diễn lung tung, không cần phải quan tâm không cần phải quan tâm đâu.”

Ninh Xuyên thẳng thừng vạch trần cậu: “Cho nên người đánh cược với các bình luận trên hot search rằng chị dâu chắc chắn không đăng ảnh Phó nhị không phải là em sao?”

Ninh Trạch: “…”

Phó Tây Cố đạp một đạp, hừ cười: “Nghiện đánh cược rồi hả?”

Lúc này Ninh Trạch thẳng lưng thẳng eo, liên tục phủ nhận: “Không phải em, đừng nói vớ vẩn, em không có. Anh à, anh cứ dùng tài khoản Weibo của em bậy bạ như vậy là em giận đấy.”

Ninh Xuyên: “A.”

Ninh Trạch: “…”

Bây giờ Lê Hoan cũng đã hiểu việc gì đang xảy ra.

Lúc đang ở trên máy bay, Ninh Trạch vui vẻ chạy tới nói cậu đã chụp ảnh cả nhóm rồi đăng Weibo, lúc ấy cô và Ôn Noãn đang nói chuyện về son môi nên tùy ý cậu. Bây giờ cô nhìn kĩ thì thấy đúng là ảnh chụp chung của cả nhóm nhưng không biết là có cố ý hay không mà lại không có Phó Tây Cố, tóm lại là chả tấm nào có Phó Tây Cố cả, càng đừng đề cập đến việc cô và Phó Tây Cố có mặt trong một khung hình.

Nội dung bình luận chung quy đều là ý mà bọn họ đã đọc lúc nãy, mà cuộc đánh cược của Ninh Trạch thì đã lên top từ lâu rồi.

Cô nhíu mày, không để ý đến ý định của đám người này, đan chặt tay vào tay Phó Tây Cố, nhỏ giọng nói: “Em đói bụng.”

Lúc này Phó Tây Cố mới lên tiếng: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Nói xong thì anh dẫn Lê Hoan vào nhà hàng, hoàn toàn mặc kệ trò đùa dai của đám bạn mình.

Một đám người vốn định chờ xem trò hay của Phó Tây Cố mà anh thì lại không thèm để ý đến, mọi người hét lên một cách thất vọng rồi cũng ngồi xuống bàn ăn.

Ôn Noãn vô thức muốn nói là ngồi cạnh Lê Hoan, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã chạm phải ánh mắt cảnh cáo sâu xa của Phó Tây Cố, cô lập tức nhớ đến những lời Ninh Xuyên đã nói với mình, nghĩ nghĩ rồi vội vàng lắc đầu: “Anh Phó nhị yên tâm đi, em không cướp Lê Hoan với anh đâu, anh đừng ghen, chị ấy vẫn thích anh nhất!”

Phó Tây Cố: “…”

Lê Hoan: “…”

Sau một giây yên lặng, những người khác cười ha ha, Ninh Trạch cười nhiều nhất, nhiều đến mức muốn chảy cả nước mắt ra.

“Anh ơi, Noãn Noãn thật sự là…” Cậu vô thức choàng vai Ninh Xuyên, cười ngặt nghẽo, “Cô gái đáng yêu hết sức mà.”

Ninh Xuyên liếc cậu một cái lạnh lùng: “Noãn Noãn là tên để chú mày gọi sao?”

Ninh Trạch: “…”

Được, cậu câm miệng.

Chó độc thân không xứng được làm người, làm cái gì cũng bị ghét bỏ.

*****

Phó Tây Cố mặc kệ bọn họ, vừa ngồi xuống là đã đảo mắt qua tất cả thức ăn trên bàn, sau đó mới gắp một ít tôm rồi đeo bao tay dùng một lần vào, bắt đầu ưu nhã lột tôm, lột xong con nào là để vào chén Lê Hoan con đó.

Lê Hoan cười ngọt ngào với anh, lập tức gắp lên ăn.

Một người lột, một người ăn.

Rất là tự nhiên.

Những người khác thì xem đến há hốc mồm.

“Đau tim quá man.” Có người khoa trương che ngực, “Chó độc thân ở đây cảm thấy đau xót quá mà, chừng nào mới có người lột tôm cho tôi ăn đây. Không ngờ lúc sinh thời tôi có thể nhìn thấy một Phó nhị thiếu sống an nhàn lột tôm cho người khác… Quả nhiên yêu đương vào là khác hẳn mà.”

“Đúng là khác hoàn toàn luôn ấy,” Người bên cạnh gật đầu đồng tình, quay đầu lại khen ngợi Lê Hoan, “Do chị dâu tốt quá mà.”

Có người thuận miệng nói tiếp: “Nếu không thì chúng ta đánh cược khi nào Phó nhị mới nấu cho chị dâu ăn đi?”

Lê Hoan vốn đang muốn ăn tôm, nghe hai câu trêu chọc ấy thì bỗng dưng ngừng động tác.

Phó Tây Cố còn tưởng rằng cô ngại ngùng, nhỏ giọng dụ dỗ: “Tụi nó cứ thích ăn nói bậy bạ thế đấy,” nói xong, anh ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn bọn họ một lượt, “Đồ ăn cũng không chặn được miệng các cậu à?”

Mọi người cười vang: “Phó nhị đang ngượng kìa, chúng tớ đang khen cậu mà.”

“Không cần, cám ơn.”

“…”

Mọi người cười xong lại nói về những chủ đề khác, việc này hình như cứ thế trôi qua.

Nhưng Lê Hoan nhớ rõ.

“Anh học lúc nào vậy?” Cô hỏi anh bằng giọng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, suy tư một lúc mới nói tiếp, trong ngữ điệu có thêm một chút ngại ngùng, “Vì…”

Rốt cuộc cô vẫn không thể nói ra miệng cái chữ em kia.

Cũng nhờ nghe bọn họ trêu chọc thì cô mới lơ mơ hiểu ra gì đó, anh sinh ra ở Phó gia, thiên chi kiêu tử* giống như những thiếu gia này, có lẽ là chẳng bước vào phòng bếp nửa bước, dù sao thì bọn họ muốn ăn gì uống gì thì cũng có cả tá người chủ động dâng tới cửa.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Theo Baidu.com)

Cô chợt nhớ tới hình ảnh anh mặt dày mày dạn đến đưa bữa sáng hôm nọ, lúc ấy cô không chú ý, hôm nay nhớ lại, không biết như thế nào lại nhớ trên tay anh có mấy cái bong bóng một cách rõ ràng, đó là loại bong bóng bị dầu bắn tạo thành.

“Ăn ngon không?” Nở nụ cười vui vẻ, Phó Tây Cố không trả lời câu hỏi đó, chỉ tiếp tục lột cho cô thêm một con tôm rồi rót cho cô một ly nước trái cây.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lê Hoan bỗng nhiên cong môi nở nụ cười.

“Ngon lắm,” Cô nhìn anh, đuôi mắt cong cong, “Bởi vì do anh lột nên ăn ngon vô cùng.”

Phía đối diện.

Ôn Noãn nhanh tay lẹ mắt chụp được cảnh này giữa hai người, sau đó đưa Ninh Xuyên xem, tỏ vẻ ghen tị: “Anh xem anh xem, anh Phó nhị thật tốt mà, còn có một số người á, chưa bao giờ lột cho bạn gái một con tôm, còn nói bạn gái là bé cưng gì đó, em không bao giờ tin đâu.”

“Bé cưng à, bây giờ anh lột cho em liền nè.” Ninh Xuyên để điện thoại xuống muốn lấy tôm.

Ôn Noãn ghét bỏ: “Không thèm, đồ bắt chước.”

Ninh Xuyên: “…???”

Anh ta… bắt chước?

Anh ta lập tức liếc Phó Tây Cố một cách u oán, không để cho anh em con đường sống mà!

*****

Màn đêm chậm rãi bao phủ, đoàn người lại bắt đầu nướng thức ăn. Có người chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, bày tỏ niềm thích thú khi được ăn đồ nướng, uống rượu và ngắm cảnh đêm cùng với các anh em.

Lê Hoan thuận tay like một cái, ngón tay út ngoéo tay người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta đi dạo quanh đây một chút được không?”

Tất nhiên là Phó Tây Cố đồng ý, bất kể là cô yêu cầu thứ gì.

“Được, nghe theo Hoan Hoan đấy.” Anh cười nói, dắt cô rời đi.

Lê Hoan kiềm lòng không đặng cong môi.

Nói đi một chút nhưng hình như chẳng phải một chút, hai người đan tay vào nhau, chậm rãi ung dung đi dạo, không ai mở miệng nói chuyện nhưng lại có một luồng khí ấm áp, ngọt ngào dịu dàng bao phủ cả hai.

Rời đi một lát, đoán chừng mấy người kia không nhìn thấy, dừng lại ở một nơi có phong cảnh không tệ, Lê Hoan mới lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.

Phó Tây Cố lập tức hiểu ra.

Khóe môi hiện lên đường cong rõ ràng, nở nụ cười mê người, anh nói, giọng nói khàn khàn trong bóng đêm lại càng gợi cảm: “Em muốn chụp một mình hay là chụp chung?”

Rất muốn nhịn xuống, nhưng vẫn không thể nhịn cười được, Lê Hoan ráng nhịn lắm mới không để khóe môi mình cong lên một cách rõ ràng.

“Bạn trai chụp em.” Cô xoay mặt đi.

Một giây sau cằm bị nâng lên, môi người đàn ông phủ lên.

Nhẹ nhàng chạm một cái, vẫn chưa thỏa mãn.

“Được thôi bạn gái.” Giọng nói Phó Tây Cố vô cùng trầm.

Lê Hoan nhìn anh, tươi cười rạng rỡ, ngẩng đầu hôn lên môi anh. Không giống nụ hôn chuồn chuòn lướt nước của anh, cô cố ý cọ xát vài lần, thậm chí còn…

“Lê Hoan!” Lúc nói chuyện trở lại giọng nói đã nặng nề hơn, đáy mắt Phó Tây Cố tối tăm cuồn cuộn, rõ ràng đang không nhịn được điều gì đó, “Đừng trêu chọc anh, nhé?”

Dưới bóng đêm, ánh mắt của anh vô cùng sâu và nguy hiểm, anh nhìn cô một cách chăm chú.

Trong mắt của anh chỉ có cô.

Trái tim Lê Hoan đập hẫng một nhịp.

“Em cứ muốn trêu chọc anh đấy,” Hai tay ôm chặt cổ anh, cô cắn môi một cái, ghé sát vào mặt anh, “Làm sao bây giờ?”

*****

Ninh Trạch vừa nướng thức ăn vừa lướt Weibo.

Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, cậu kêu lên một tiếng ‘fu**’ rồi đắc ý quơ quơ điện thoại cho những người khác nhìn: “Các anh thua rồi, em nói là Lê Hoan chắc chắn sẽ đăng Weibo mà, lẹ đi lẹ đi, đưa tiền lẹ đi nào.”

Mọi người: “…”

Mọi người lập tức phản ứng lấy điện thoại ra xem.

Rồi thấy một phút trước, Lê Hoan đăng Weibo——

“Bạn trai dưới ống kính của bạn gái, rất đẹp trai.”

Hình ảnh là ảnh chụp của Phó Tây Cố bên bờ biển, một tấm chụp chính diện, một tấm chụp bóng lưng.

Mà dường như là một giây sau khi cô đăng, Phó Tây Cố cũng đăng ngay——

“Bạn gái dưới ống kính của bạn trai【 trái tim】”

Hình ảnh tất nhiên là Lê Hoan, là tấm ảnh chụp cô quay đầu, vẻ mặt tươi cười như hoa.

Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, bình luận khen hai người cứ tăng dần đều, khu vực bình luận gần như là cùng mang một phong cách——

Hiện trường ngược đãi chó độc thân quy mô lớn.

“Khóc khóc khóc, ngọt ngào lắm! Đây là tình yêu thần tiên tuyệt mĩ gì vậy trời?!”

“Mị không bao giờ… nói Phó nhị thiếu bị Lê Hoan vứt bỏ nữa, trong mắt hai người này hiện rõ khí thế ‘cho dù tận thế thì chúng tôi cũng sẽ không xa nhau’! Lê Hoan X Phó Tây Cố, chốt đơn.”

“Ánh mắt thật cuốn hút mà. Mấu chốt là cũng thì là bạn trai như nhau mà tại sao bạn trai Lê Hoan chụp đẹp như thế, còn bạn trai của tui… Thiệt hâm mộ mà.”

“Hôm nay cô gái này lại bị tình yêu ngọt ngào của mấy người tổn thương.”

“Ha ha ha ha! Con yêu Ninh Trạch ra đây nhận cười nhạo này! Lê Hoan chắc chắn là đã thấy cuộc đánh cược của chúng ta cho nên đã ra tay bảo vệ chồng. @Ninh Trạch”

“Tôi bắt đầu chờ mong bé cưng của hai người đây, chắc chắn giá trị nhan sắc phải thuộc hàng đỉnh!”

“Khi nào thì hai người kết hôn thế… A… A… A…! Nhân danh chủ nhân của những thẻ bài, ta ra lệnh cho các ngươi phải kết hôn ngay lập tức! @Lê Hoan @Phó Tây Cố”

“Thật là muốn kéo cục dân chính đến trước mặt bọn họ quá đi mà.”

“…”

Mọi người xem xong, lập tức chia sẻ, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Ninh Trạch.

Ninh Trạch cực kì đắc ý, lại giơ điện thoại lên lần nữa: “Lê Hoan còn đăng trong vòng bạn bè nữa! Em thắng tiếp, các anh phải chung tiền gấp đôi cho em!”

Mọi người: “…”

Ôn Noãn ngồi ở một bên không tham dự cũng chia sẻ bài của Lê Hoan, sau đó vui vẻ kèm thêm tấm ảnh cô lén chụp cảnh Phó Tây Cố lột tôm cho Lê Hoan, trong ảnh hai người nhìn nhau cười.

Mười phút sau.

#Lê Hoan Phó Tây Cố rắc thức ăn cho chó#, #Lê Hoan Phó Tây Cố đau xót#, # muốn tìm người để yêu đương giống Lê Hoan và Phó Tây Cố#, #Lê Hoan ra tay bảo vệ chồng#, #Khi nào thì Phó nhị thiếu cầu hôn#, hàng loạt chủ đề như vậy xông lên hot search.

~~~~~~hết ngoại truyện 7~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc