CHỈ YÊU MÌNH EM

Edit: chijiro

Beta: p3104

Tôi đã tin có một số người tôi vĩnh viễn không cần chờ đợi

Vì vậy tôi hiểu được lý do vì sao khóc trong ánh đèn mập mờ

Lãng mạn như Paris, tình yêu bên bờ sông Seine. Khi biết được anh quyết định một mình đi du lịch ở Paris, Tiết Phi Dao đã từng cười nói, có lẽ khi trở về anh sẽ muốn chia tay với em, bởi vì ở Paris anh sẽ gặp được tình yêu của mình. Anh chỉ coi đó là những ảo tưởng lãng mạn của phụ nữ, chỉ cười cười bỏ qua, nhưng ai ngờ đó lại trở thành một lời tiên tri.

Tiết trời mùa thu ở Paris rất đẹp, mặc dù bầu trời là những tầng tầng lớp lớp sương mù che phủ ở phía xa xa, những đám mây đen che khuất cả mặt trời, nước sông trong trẻo nhưng lạnh lẽo, toát ra một vẻ đẹp tang thương. Trong một nhà hàng bên bờ sông Seine, người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ, cùng với một tách cà phê, lẳng lặng ngồi đó cả buổi chiều.

Tư thái tao nhã, khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt u buồn, tất cả đều lộ ra một vẻ quyến rũ hấp dẫn người khác. Cô gái phục vụ Lois vẫn luôn chú ý tới người khách phương Đông này, cô đoán, chắc anh đang chờ người yêu, hoặc là nhớ về tình yêu, nhất định có liên quan đến lãng mạn.

“Tiên sinh, ngài có cần một tách cà phê nữa không?”

“Được, cảm ơn.”

“Tiên sinh, cà phê đen không tốt cho dạ dày, ngài có muốn thêm sữa không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Tiên sinh, đêm nay sân khấu kịch Paris trình diễn vở kịch ‘Kỵ sĩ hoa hồng’, ngài có hứng thú đi cùng tôi không?”

Đột nhiên trầm mặc, người đàn ông nhíu mi suy nghĩ gì đó, ánh mắt dừng lại một nơi nào đó, nhịp tim cô đập thình thịch, nhưng vẫn tập trung nhìn thẳng vào mặt anh, trời! Dáng vẻ của anh lúc suy tư cực kỳ đẹp trai, cô chưa bao giờ gặp người đàn ông đẹp trai mà lại quyến rũ như vậy!

“Không, cảm ơn.”

Thất vọng, Lois trở lại phòng bếp, bị Marie nhanh như chớp kéo lại, cô nàng thần bí cất lời, “Hey, vị tiên sinh ngồi cạnh cửa sổ kia, cậu để ý tới anh ta phải không?” Lois gật đầu, không ngờ Marie cũng chú ý tới anh, “Tớ vừa nghe Bối phu nhân nói, hằng năm vào ngày này anh ta sẽ tới đây, đã hai mươi mốt năm rồi!”

“Hai…” Lois mở to mắt không cất được thành lời, lúc lâu sau mới nói, “Hai mươi mốt năm! Trời ạ ! Sao có thể được!” Đối với một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, những năm tháng vượt qua cả tuổi của mình thực sự là dài đằng đẵng.

Dường như biết tin tức này khiến người ta khó tin, Marie gật đầu thật mạnh, “Chính miệng Bối phu nhân nói vậy, thật đó! Nghe nói hai mươi mốt năm trước anh ta quen biết người yêu của mình ở đây, sau đó hằng năm vào ngày này đều tới đây ôn lại kỷ niệm.”

“Vậy vì sao chỉ có một mình anh ta? Người yêu của anh ta đâu?”

“Không biết.” Marie nhún nhún vai, “Bối phu nhân nói anh ta vẫn luôn một mình, người yêu của anh ta hình như đã gả cho người khác, anh ta đang chờ cô ta.”

“Trời, anh ta đợi hai mươi mốt năm! Quá si tình! Người phụ nữ nào lại nỡ bỏ rơi người đàn ông như vậy? Quá choáng váng!”

“Nhưng mà thực sự rất lãng mạn.”

Lois nghĩ cô nàng nói đúng, quả nhiên là một câu chuyện tình lãng mạn.

Dung Đình Hiên cũng không biết, tình yêu của anh, sự chờ đợi của anh, có được tính là lãng mạn không?

Hoàng hôn buông xuống cùng với cơn mưa phùn, bầu trời nhanh chóng đen kịt, lại chuẩn bị kết thúc một ngày, từng ngày trôi qua thật bình thường. Những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, ánh sáng mờ nhạt cô độc, mưa bụi vẫn rơi thê lương không một tiếng động. Tách cà phê trong tay đã nguội lạnh từ bao giờ, sự lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay, anh nhìn con đường bên ngoài qua lớp cửa sổ thủy tinh, dòng người đang vội vã về muộn, dường như chỉ có những màu sắc xám trắng ảm đạm bao phủ, không hề có người anh đang chờ.

Một chiếc du thuyền chầm chậm lướt qua, ngọn đèn trong đêm tỏa ra ánh sáng ngọc mê người, từ trên thuyền truyền đến tiếng ca du dương, nhè nhẹ liên tục, dường như tái hiện ngày xưa…

Bầu trời mua thu trong vắt, đi qua những tán ngô đồng sum suê, tiến gần đến bờ sông Seine, ánh nắng mặt trời ánh lên từ dưới sông, thiếu nữ xinh đẹp đứng trên mũi tàu, áo khoác ngoài bằng len màu đen, khăn quàng cổ kẻ caro, gói thổi tung bay làm rối bời mái tóc ngắn của cô, vừa tươi trẻ vừa phóng khoáng.

Chỉ cần liếc mắt, cũng khiến anh động lòng. Có lẽ bởi vì ngày đó bầu trời đặc biệt rất xanh, có lẽ bởi vì ngày đó những đám mây đặc biệt rất trắng, có lẽ bởi vì ngày đó ngọn gió đặc biệt nhè nhẹ…. Biết đâu cái gì cũng không phải, đơn giản là khi tình yêu đến thì không cần phải có lý do. Chỉ cần một cái liếc mắt anh đã biết, chính là cô.

Cô không phải là một cô gái hướng ngoại, một chút ngượng ngùng, một chút khoảng cách, anh vô cùng tao nhã mà đáp lại, chỉ lẳng lặng cảm nhận cô, đó là một hơi thở trong veo tinh khiết. Làm việc có chừng có mực, không vội vàng nóng nảy, anh quá tự tin cho rằng nhất định có thể đạt được.

Ngày hôm sau người đi, chỉ còn gian phòng trống không, lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận, lẽ nào anh lại che giấu quá tốt, một chút cô cũng không cảm nhận được? Hay là cô vốn vô tâm không để ý.

Mặc kệ như thế nào, anh đã định phải là cô.

Sau khi trở về London anh đề nghị chia tay, Tiết Phi Dao là một người phụ nữ thoải mái, giống như anh đã đoán trước, cô mỉm cười chúc phúc cho anh, “Chúc mừng anh đã chờ được người khiến cho anh động lòng!” Anh cũng cho rằng mình đã đợi được, giữa biển người mênh mông, cuối cùng anh đợi được rồi.

Nhưng anh không hề nghĩ rằng ngày gặp lại sẽ lâu như thế, ba năm sau ở Thượng Hải, khi nghe thấy giọng nói ấy, lòng anh run lên, gặp lại cô gái năm đó, dưới ánh đèn mê ly, cô yên lặng đứng đó, trang phục màu đen trắng, hơi nghiêng người, vừa biếng nhác nhưng cũng vô cùng sắc bén. Rút một bông hoa, vẻ đẹp quyến rũ nở rộ dưới bóng đêm, cô vô cùng gợi cảm. Giữa những âm thành ồn ào anh nghe được chính nhịp đập của trái tim mình, đập loạn như thế, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ươn ướt khó chịu, đã nắm chặt tay vậy mà không thể.

Cô không nhớ anh, khi bốn mắt nhìn nhau, dĩ nhiên cô không hề nhận ra anh, sự cô đơn ùn ụt kéo tới, nhưng mà không sao, lần này anh thực sự làm quen với cô, biết tên cô là Đại Lê, sẽ không để cô lạc mất nữa. Anh vẫn luôn tự tin như trước.

Anh hẹn gặp cô, theo đuổi cô, cô cảm giác được, cự tuyệt anh một cách uyển chuyển, lý do là cô đã có bạn trai, cũng không phải quá bất ngờ, anh vẫn tự tin có thể đến với cô, mặc dù người kia là Tiêu Hữu Thành. Bởi vì không ai yêu cô hơn anh, bởi vì anh không thể không có cô.

Lấy danh nghĩa bạn bè, anh mời cô đi ăn, tặng quà cho cô, cô không ngại ngùng không né tránh, thoải mái gặp anh, anh vui vẻ, nhưng nhanh chóng hoảng hốt, dường như cô thực sự không để ý đến anh, anh có thể cảm nhận được, cô đối với anh, không có cảm giác tim đập thình thịch.

Trên mặt của cô chỉ có vân đạm phong khinh, anh thấy hai người bọn họ ở cùng nhau, tay nắm tay, cô vui cười, tràn đầy vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ, ở một khoảng cách xa như thế, đôi mắt sáng ngời của cô vẫn đâm vào mắt anh, mà người đàn ông kia nhìn vào mắt cô, chỉ có chiều chuộng yêu thương vô hạn, anh kinh ngạc, cho rằng thấy được chính ánh mắt của mình….

Ngồi trong xe cả một đêm dài đằng đẵng, trái tim cô đơn, ngoài khoảng không ra thì cũng chỉ có sự trống vắng. Anh chưa bao giờ có cảm giác như thế, tuyệt vọng xen lẫn bất lực. Anh có thể làm gì? Cản trở hạnh phúc của cô? Không thể.

Chỉ có chờ đợi.

Tình yêu của bọn họ cũng không thuận buồm xuôi gió, có rất nhiều biến cố, anh có rất nhiều cơ hội thế nhưng anh chỉ yên lặng chờ cô ở phía sau, chỉ cần cô nguyện ý, chỉ cần cô quay đầu lại, anh nguyện làm bờ vai cho cô dựa dẫm cả đời, nguyện làm vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô, tất cả của anh đều thuộc về cô, chỉ cần người con gái ấy nguyện ý.

Những năm ở Mỹ, là những ngày vui vẻ nhất của anh, cũng là những ngày đau khổ nhất. Tuy rằng cùng ở New York, nhưng bọn họ cũng không thường xuyên gặp nhau, một tháng chỉ có một hai lần, anh đưa cô đi hóng gió, hoặc là đến quán bar.

Dần dần quen biết ông chủ quán bar, cô đi lên sân khấu nhỏ, hát vài bài. Trong ánh sáng mờ mờ, thân ảnh cô càng cô đơn mềm yếu, giọng hát trầm thấp trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên, một giai điệu đơn giản ưu thương. Những lúc như thế này, quán bar luôn trở nên yên tĩnh, anh lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, xuyên qua những ngọn nến lung linh, nhìn người con gái anh yêu, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời, muốn che chở cho cô, muốn thương yêu cô, muốn đánh người đàn ông kia một trận, sau đó đưa anh ta đến trước mặt cô.

Vào một đêm tuyết rơi, anh đưa cô về nhà, cô uống khá nhiều rượu, sắc mặt ửng hồng, cô nói lời cảm ơn anh, từ biệt, rồi xuống xe. Nhìn cô cứ từng bước đi xa dần, anh đột nhiên không thể chịu được, anh xuống xe đuổi theo cô, ôm lấy cô vào trong ngực, không quan tâm đến bất cứ cái gì, “Vì sao em không thể quên anh ta? Vì sao không chịu quên!”

Lúc đầu cô giãy dụa, nhưng dần dần không phản kháng nữa, mặc cho anh ôm cô vào trong ngực, sau đó, cô chủ động ôm lấy thắt lưng anh, anh mừng như điên! Trái tim chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Ôm lấy cánh tay đang run rẩy của cô, lại còn dùng sức, anh chờ được cô! Đã chờ được rồi…

Người trong lòng anh lại khóc nức nở, tiếng khóc mang theo sự oán giận, “Không muốn thấy anh…. Em không muốn thấy anh…” Trái tim anh bắt đầu run rẩy, anh vốn không có thời gian để tìm hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, chỉ biết là cô đang làm nũng, cô đang làm nũng với anh? Trái tim của con người thật sự có thể thay đổi.

Cô gắt gao bám chặt lấy áo khoác của anh, dính sát vào lồng ngực anh, “Không muốn thấy anh… Tiêu Hữu Thành… Em …. Hữu Thành….”

Tuyết lạnh như vậy, làm đông lạnh cả trái tim, anh cứng ngắc toàn thân một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm của cô, nhìn khuôn mặt của cô. Hai mắt nhắm chặt, dưới ánh trăng hai hàng mi run rẩy, còn đọng lại giọt nước mắt long lanh như thủy tinh, anh cúi đầu, từ từ tới gần… Vậy thì hãy coi anh là anh ta đi, coi như là anh ta cũng được, chỉ cần em nguyện ý.

Khoảnh khắc sắp chạm đến đôi môi đỏ mọng kia, cô như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra… Trong ánh mắt có ánh trăng, ánh sáng mông lung, cô đẩy anh ra, nhanh chóng lùi về sau hai bước.

Hai người đều xấu hổ im lặng, cô cúi đầu, nói xin lỗi, rồi xoay người bước đi, thẳng thắn không hề do dự. Nhìn bóng lưng của cô, trong lòng anh lạnh như băng, anh cho rằng mình không chờ được nữa, cả đời cũng không thể.

Không lâu sau anh có bạn gái, cô ấy tên là Susan, con lai Trung Mỹ, là một cô gái cao cao gầy gầy, hai đôi mắt trong veo sáng sủa. Cơ hội gặp Đại Lê ngày càng ít, thỉnh thoảng mới gặp nhau, anh đều mang cô bạn gái nhỏ của mình đi, với người ngoài cô luôn cư xử xa cách khách sáo, ánh mắt ấm áp, anh đối với Susan cũng vậy, anh đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, cảm thấy bản thân như một thằng hề.

Susan cảm giác được sự bất thường của anh, cô thân thiết hỏi, “Dung, anh sao thế?” Anh trầm mặc, sau đó cười, “Tôi là một tên ngốc.”

“Không, em thấy anh là người đàn ông tốt nhất.” Ánh mắt của cô gái si mê, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng, anh nhắm mắt lại chấp nhận, nhưng đến giây cuối lại quay đầu, nụ hôn của cô gái dừng trên mặt anh, trong lòng hai người đều lạnh giá, cô có biết không, anh cùng với người con gái khác, vĩnh viễn không thể làm được.

Châm một điếu thuốc, anh nhìn về phía cửa sổ, “Chúng ta chia tay thôi.”

“Vì sao?” Cô gái nhỏ với ánh mắt trong veo tràn đầy vẻ ngây thơ.

“Xin lỗi.” Bọn họ có một điểm giống nhau, đối với người mình không yêu, đều tàn nhẫn như thế. Không đúng, cô đối với người mình yêu cũng rất tàn nhẫn.

Đại Mặc Tường tỉnh lại, cô đột nhiên về nước, anh lờ mờ đoán ra điều gì đó, nhưng lại không muốn nghĩ tới. Anh lựa chọn một mình đi du lịch, đi Paris, anh đã từng muốn rủ cô cùng nhau đến bờ sông Seine, cùng nhau trở lại nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng cho đến giờ phút này vẫn chỉ có một mình anh.

Có lẽ thời gian không đúng, nụ cười tươi của cô cùng anh ta trên mặt báo. Hôn lễ của bọn họ vô cùng long trọng, tuyên bố với cả thế giới hạnh phúc của họ. Anh uống cà phê đen, hết ly này đến ly khác, bởi vì cà phê đen là thứ mà cô thích nhất, cô nói rằng nó thơm ngon, anh nhìn nụ cười của cô trên mặt báo, rất muốn hỏi, vì sao chỉ có đắng.

Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, anh đứng một mình giữa con phố, trong không khí không tìm được lấy một chút quyến luyến, muốn đưa tay lên, nhưng không nắm được cô. Uống rượu, say, nhưng hết lần này đến lần khác đều tỉnh táo, rốt cục anh đã hiểu, có người vĩnh viễn không cần anh chờ đợi.

Một ngày nào đó, trong dòng người vội vã trên một con phố của Paris nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái —— một người đàn ông phương Đông quần áo chỉnh tề, dưới ánh đèn mập mờ, nghẹn ngào khóc nức nở. Không ai đi tới hỏi, cũng không ai thảo luận cái gì, bởi vì thoạt nhìn, trông anh rất bi thương.

Biết rằng không cần phải chờ, nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, anh vẫn chờ đợi.

Một năm đó, chiến tranh bùng nổ ở khắp thế giới, rời xa chiến trường nước Mỹ, anh tìm mọi cách biết được tin tức về cô, lập tức quyết định trở về tìm cô, mọi người nói anh điên rồi, lộ trình rất nguy hiểm, dù có nhiều tiền nhiều tài chưa chắc đã bảo vệ được tính mạng của mình, nhưng anh bất chấp tất cả, thậm chí còn viết sẵn di chúc. Anh thầm muốn được nhìn thấy cô, thầm muốn ở bên cạnh cô vào lúc này.

Quyết định của anh là chính xác, anh chứng kiến một sinh mệnh nhỏ bé ra đời, cũng gặp được đứa con ruột của mình.

Huyết thống thực sự rất thần kỳ, chỉ cần liếc mắt anh đã tin đó là con mình, loại tình cảm này khó có thể nói thành lời, anh muốn yêu thương đứa bé, nhưng thật khó khăn để yêu. Anh cho mẹ đứa bé một khoản tiền, người con gái kia không chịu nhận, anh nói rằng đó là cho đứa bé, người con gái do dự hồi lâu, rồi nhận lấy, từ nay về sau sẽ không gặp lại nữa, anh muốn đối tốt với tất cả mọi người.

Ngày đó Tiêu Hữu Thành chiến thắng trở về, anh một mình ra đi, lúc cô cần thì anh đến, cũng có thể đi khi cô yêu cầu. Cô tiễn anh, nói lời cảm ơn, anh nói với cô, người phải cảm ơn là anh, cảm ơn cô đã bằng lòng làm bạn của anh, khiến cho cuộc sống của anh trong dòng đời buồn chán kia không đến mức quá u ám.

Sau này, bọn họ đã chuyển nhà tới Ireland, phải công nhận, người đàn ông kia rất yêu cô, hơn nữa không ít hơn anh. Hằng năm anh đều đến nhà thăm hỏi một lần, gặp cô, gặp những đứa con của cô, mà ánh mắt của nam chủ nhân nhìn anh ngày càng cảnh giác, anh hiểu rõ, lý do vì anh vẫn còn độc thân. Mà đôi mắt của cô, mãi mãi trong veo thuần khiết như thế, không nhìn thấy sự rung động… Như là một đêm ở bên sông Seine.

“Nhanh lên nào, đêm nay tớ còn muốn xem kịch.” Marie thay quần áo đồng phục, giục Lois.

Lois quay đầu lại nhìn nhà hàng, “Người đàn ông kia còn chưa đi.” Marie cũng quay đầu lại, “Cậu còn muốn hẹn hò? Coi như xong, tớ nghĩ rằng anh ta sẽ không đồng ý đâu.”

“Thực sự là không hiểu, đã không đợi được, vì sao còn muốn đợi?”

“Ai biết được! Đi thôi, không còn thời gian nữa đâu, nữ diễn viên đêm nay rất xinh.” Hai cô gái thảo luận rất sôi nổi về nữ diễn viên , ríu ra ríu rít đi xa dần.

Vì sao vẫn muốn chờ, vấn đề này, Dung Đình Hiên không tìm được câu trả lời.

Biết rõ không cần chờ đợi, nhưng lại vẫn đợi cả đời.

Rất đẹp, nhưng cũng rất đau.

Bình luận

Truyện đang đọc