Buổi tối Hình Sở Nhan xong công việc làm thêm ở Trung tâm nên về nhà trước, từ ngoài cửa vào đã thấy bà ngoại Nghiêm Nhất Thành chất đầy rau thịt khắp bàn trong phòng khách.
Cô bước đến gần ngó nghiêng một chút, khẽ cất tiếng hỏi: "Nhà có đám sao bà?"1
"Ờ." Bà ngoại anh vừa lặt rau vừa đáp, nụ cười hiện trên môi có hơi thiếu tự nhiên: "Ngày mai đám giỗ cha mẹ Nhất Thành, bà định nấu một mâm cơm nhỏ trong nhà thôi."
Cảm xúc trong Hình Sở Nhan chợt rơi vào lắng đọng, bình thường cô luôn nhìn thấy Nghiêm Nhất Thành và bà ngoại vui vẻ cười nói, nhưng nếu nhắc về quá khứ thiếu thốn kia, có lẽ nỗi đau trong lòng bà cháu anh vẫn còn âm ỉ.
Hình Sở Nhan thật sự không dám tưởng tượng, giả sử ngày đó bà mất đi con gái, con rể và cả cháu ngoại, suốt quãng đời còn lại của bà sẽ cô độc thế nào.
Và nếu như tương lai Nghiêm Nhất Thành mất đi bà ngoại, cuộc sống của anh liệu sẽ ra sao.
Nghĩ đến hai khoé mắt Hình Sở Nhan đột nhiên cay xè, nhưng cô hiện tại là người duy nhất có thể an ủi bà và Nghiêm Nhất Thành, vì vậy cô không thể yếu lòng.
Tự điều chỉnh lại cảm xúc, Hình Sở Nhan cong môi mỉm cười, nửa thật nửa đùa mở lời thay đổi bầu không khí: "Với tư cách là con dâu tương lai, ngày mai con sẽ dậy sớm thực hiện chức phận."
Bà ngoại nghe xong bật cười lớn tiếng, thái độ có phần rầu rĩ vừa nãy liền trở nên nồng nhiệt: "Được đó chứ, sẵn tiện ngày mai đốt nhang xin cha mẹ Nhất Thành phù hộ cho hai đứa mạnh khỏe, học hành tới nơi tới chốn."
Hình Sở Nhan gật gù tán thành, hào hứng bồi thêm: "Dạ phải, phải xin cha mẹ Nhất Thành phù hộ cho cậu ấy sớm trở thành chồng của con."
Bà ngoại anh: "..."
Hơn mười giờ rưỡi tối, Nghiêm Nhất Thành tắm rửa xong trở về phòng nằm ạch ra giường, ngay cả áo cũng lười mặc.
Anh gác tay lên trán, nét mặt có phần suy tư bất an, đầu óc bận ngẫm về chuyện khi nãy Hình Sở Nhan đã dùng nụ cười bí hiểm chào đón anh về.
Ở bên cạnh nhau không phải ngày một ngày hai, vậy nên Nghiêm Nhất Thành đã có không ít kinh nghiệm trong việc dự đoán sự việc xảy ra sau mỗi biểu cảm khác thường của Hình Sở Nhan.
Một khi Hình Sở Nhan cười gian, dĩ nhiên ý tứ phía sau chắc chắn không hề đơn thuần.
Mải mê chìm trong suy nghĩ, Nghiêm Nhất Thành bất chợt cảm thấy rợn người, anh không tự chủ rùng mình một cái, vừa quay đầu đã nhìn thấy một gương mặt áp sát bên cửa sổ.
"Mẹ ơi!" Nghiêm Nhất Thành giật bắn mình hét toáng, thấp thoáng theo sau lại là tiếng cười khúc khích của Hình Sở Nhan.
Nghiêm Nhất Thành sợ hãi ôm ngực lăn người trên giường, nhắm chặt mắt cố tìm lại sự bình tĩnh.
Nhớ đến khuôn mặt trắng với hai mắt mở to trừng trừng, đầu tóc xoã dài khiến gai óc trên da thịt anh lại nổi lên.
Riêng Hình Sở Nhan vẫn còn dư âm vui vẻ sau khi chọc anh, cô vừa đẩy cửa đi vào, vừa lên tiếng chê: "Nhát gan quá!"
Nghiêm Nhất Thành nhăn nhó mặt mày nhìn về phía Hình Sở Nhan đang đi tới, uất nghẹn trách ngược: "Lúc đó cậu giống...!thật mà!"
Hình Sở Nhan tủm tỉm cười, ngay khi vừa đến gần giường của Nghiêm Nhất Thành, vô tình rơi vào tầm mắt cô là vết sẹo dài ở mạn sườn bên phải trên người anh.
Trong chớp mắt, nụ cười trên môi Hình Sở Nhan lập tức vụt tắt, ánh mắt dán chặt vào vết sẹo xuất hiện trên cơ thể Nghiêm Nhất Thành.
Nhận ra ánh nhìn của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành nhanh chóng ngồi dậy, quơ lấy áo thun mặc vào.
Bắt gặp dáng vẻ luống cuống của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan không vội tra hỏi mà từ tốn ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người về phía anh, cất giọng thỏ thẻ: "Thành à..."
Nghiêm Nhất Thành bất an ra mặt, vô thức đáp một tiếng: "Hửm?"
Hai khoé môi của Hình Sở Nhan chầm chậm cong lên, không chút ngần ngại hỏi thẳng: "Cậu trả lời giúp mình, ngày mai là giỗ của cha mẹ chồng tương lai của mình, mình nên xin cha mẹ chồng phù hộ mình sớm gả cho cậu, hay là xin phù hộ cậu sớm trở thành người của mình đây?"
"Hả?" Nghiêm Nhất Thành bất giác thốt lên, biểu tình kinh ngạc phơi hết ra ngoài.
Phải mất một hồi Nghiêm Nhất Thành mới có thể tiêu hóa câu nói của Hình Sở Nhan, anh ngỡ ngàng nhìn cô không chớp mắt, dè dặt đến ấp úng: "Sở Nhan...!cậu..."
Hình Sở Nhan không nói gì nữa, bất ngờ áp người tới khiến Nghiêm Nhất Thành giật mình ngả lưng về sau.
Đối diện với biểu tình dò xét của cô, anh lúng túng chớp mắt liên tục tránh né.
Nhưng trái với tưởng tượng của Nghiêm Nhất Thành, cứ nghĩ Hình Sở Nhan sẽ tiếp tục tấn công thì nào ngờ cô đột ngột quay đi, vừa đứng dậy vừa vờ vu vơ ám chỉ: "Bỏ đi, mình thừa biết cậu ở bên cạnh mình cũng không tự nguyện gì."
Dứt lời, Hình Sở Nhan liền nhấc chân định rời khỏi, Nghiêm Nhất Thành theo phản xạ vội vàng nắm lấy cổ tay cô kéo lại, gấp gáp phân trần: "Không phải, mình không có! Mình tự nguyện mà!"
Hình Sở Nhan bị Nghiêm Nhất Thành kéo ngồi lại xuống giường, trông thấy vẻ mặt oan ức của anh, cô không kiềm được mà bật cười.
"Mình đùa thôi." Hình Sở Nhan áp tay lên má Nghiêm Nhất Thành vỗ về, thôi không đùa nữa mà quay về bộ dạng nghiêm túc: "Mình lên đây chỉ để nói với cậu vài câu, mặc dù có hơi dư thừa nhưng mình vẫn muốn nói."
Bàn tay của Hình Sở Nhan trên mặt Nghiêm Nhất Thành dần trượt xuống, anh liền dùng bàn tay mình áp lên tay cô giữ vững ở vị trí cũ.
Hình Sở Nhan vô thức mỉm cười trước hành động của Nghiêm Nhất Thành, không nhanh không chậm tiếp lời: "Cậu sinh ra và lớn lên không có sự hiện diện của cha mẹ, ắt hẳn đã rất tủi thân.
Còn mình tuy sinh ra và lớn lên có cha mẹ nhưng không hề hạnh phúc.
Chúng ta, tuy không thể bù trừ cho nhau trong khoản này nhưng mình đảm bảo, có mình ở đây cậu sẽ không thua kém bất kỳ ai, từ tình cảm đến vật chất."
Con ngươi trong mắt Nghiêm Nhất Thành không giấu được sự dao động, trái tim trong ngực trái được dịp lại nổi dậy đập thình thịch.
Cảm nhận được bàn tay của Nghiêm Nhất Thành đang nắm tay mình hơi run lên, Hình Sở Nhan chuyển tư thế quỳ thẳng người cho trọng tâm cao hơn anh.
Cô dùng cả hai bàn tay ôm lấy sườn mặt của Nghiêm Nhất Thành, nhẹ giọng thỏ thẻ: "Cục cưng của mình, chỉ được vui vẻ và hạnh phúc."1
Nói xong còn chưa đợi Nghiêm Nhất Thành phản ứng, Hình Sở Nhan đã bất ngờ đặt lên trán anh một nụ hôn..