Trông cô như thế này thật sự rất đáng yêu.
Chu Thận Chi giơ tay lên xoa nhẹ vào đầu cô, sau đó buông tay xuống.
"Chìa khóa xe đâu rồi?"
Thẩm Điềm đỏ mặt đưa chìa khoá xe cho anh.
Chìa khoá xe của cô gái cũng mang thêm một mùi thơm nhè nhẹ, Chu Thận Chi cầm lấy chìa khoá xe, nhìn liếc qua rồi mới ấn mở khoá.
Anh tiện tay đẩy mở luôn cửa xe bên ghế phụ.
Thẩm Điềm cúi người bước lên xe.
Chu Thận Chi đi vòng sang đầu xe.
Xe của cô là chiếc BMW 3 series, là loại xe bốn chỗ. Khi cô lái xe rất thích chỉnh chiếc ghế ngả về trước khiến cho không gian ở chỗ điều khiển nhỏ đi rất nhiều.
Anh mở cửa xe ra.
Thẩm Điềm mới sực nhớ ra gì đó cô thốt lên một tiếng, nói: "Đợi chút, đợi chút."
Sau đó cô duỗi cả người qua trung tâm điều khiển của xe, vòng tay qua ấn vào nút ở bên cạnh ghế lái xe.
Chu Thận Chi đang xổm người xuống.
"Điềm Điềm."
Ghế ngồi chầm chậm ngã về sau.
Thẩm Điềm ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.
Trong ánh mắt anh như chứa nụ cười.
"Anh đâu có ngốc đến thế, ngay cả ghế ngồi cũng không biết chỉnh đúng không?"
"Hả." Thẩm Điềm ngơ ngác, sau đó lại lẩm bà lẩm bẩm nói: "Nhưng mà em là chủ nhân của cái xe này mà."
Chu Thận Chi gật gù.
"Ồ, ra vậy."
Anh đưa tay ra kéo tay áo đang rơi xuống của cô lên.
Thẩm Điềm bất ngờ cúi đầu nhìn xuống.
Vội vã lấy tay che lấy cổ áo, ngồi lại ngay ngắn, cả mặt đỏ ửng.
Chiếc váy của cô vốn là kiểu váy cổ rộng, tay áo ngay ngắn yên vị trên vai thì vẫn ổn nhưng mà đã rơi xuống thì không còn gì để che nữa.
Cô thắt chặt dây an toàn, gương mặt vẫn đỏ bừng chẳng dịu.
Sau khi Chu Thận Chi lên xe thì khởi động.
Trong xe của cô thoang thoảng một mùi thơm nhè nhẹ, chiếc xe cũng được trang trí một số thứ càng khiến cho nó thiếu nữ và đáng yêu hơn.
Nhất là ở gần vị trí ghế lái có một con lật đật, là cô nhóc Maruko.
Chu Thận Chi xoay chiếc vô lăng.
Điều kiểu xe chạy ra ngoài.
Bàn tay của anh khi điều khiển xe thon dài.
Ngay lúc này mặt của Thẩm Điềm vẫn còn đang đỏ ửng nhưng cũng lén nhìn lên anh. Cô nghĩ bụng, cũng may là cô chưa dán gì lên vô lăng, bằng không lúc này anh lái xe chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Lúc chiếc xe chạy đến đèn xanh đèn đỏ.
Thì dừng lại.
Chu Thận Chi nhìn sang cô gái đang ngồi ở ghế phụ.
Một tay của cô vẫn còn đang che cổ áo lại, khi bị Thận Chi nhìn qua cô chớp chớp mắt.
Chu Thận Chi khẽ cười.
"Chiếc váy đẹp lắm chỉ có điều lần sau chú ý chút nha, nhất là khi không ở trong nhà."
Thẩm Điềm càng đỏ mặt hơn.
Gật đầu: "Lúc nào em cũng chú ý mà."
Anh nhìn lên đèn đỏ rồi gác tay lên cửa xe, ngữ điệu chậm rãi.
"Ừ, nếu đã như vậy rồi thì ở trong xe của mình không cần che nữa đâu."
Thẩm Điềm lẩm bẩm.
"Anh quản em à."
Chu Thận Chi nghe vậy.
Khẽ hả lên bất ngờ.
"Bạn trai cũng không quản được sao?"
Thẩm Điềm: "..."
Vụt đổi sang đèn xanh.
Thẩm Điềm đỏ mặt nhắc nhở: "Lái xe kìa."
Chu Thận Chi khẽ nhếch môi cười, anh ngồi thẳng người và khởi động xe.
Chiếc BMW màu trắng chạy như tên bắn trên quốc lộ, ánh đèn sặc sỡ chiếu vào bên trong xe.
Về đến hầm giữ xe.
Thẩm Điềm cảm thấy tỉnh rượu hơn một nửa, thật ra thì cô cũng không say.
Hai người bước xuống xe, Chu Thận Chi đóng cửa xe vào và nắm tay cô: "Có say không?"
Thẩm Điềm lắc đầu.
"Không say thật mà."
Anh ừ một tiếng, sau đó hai người đi vào thang máy. Thẩm Điềm ngoan ngoãn để anh nắm tay, cô che miệng ngáp một hơi.
Bước vào nhà.
Hai người cùng thay giày ra.
Sau khi Thẩm Điềm thay xong thì đi về phía sofa, ngồi xuống rồi vươn vai một cái.
Thoải mái thốt lên một tiếng.
Rất ngọt ngào và dịu dàng.
Giống hệt như một chú mèo vậy.
Chu Thận Chi bước qua đó rót nước, cầm ly nước khoanh tay nhìn cô, ánh mắt tựa như đang cười.
Thẩm Điềm kéo chiếc gối ôm sang ôm vào trong người, xoa xoa nó, cô đặt đầu nằm xuống tay vịn của sofa vừa hay thì nhìn thấy người con trai đang đứng ở cạnh bàn kia. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun đen cùng quần dài đen, tư thế tản mạn, anh đang cúi đầu ấn điện thoại, Thẩm Điềm lại một lần nữa mơ hồ nhìn thấy Thận Chi của lớp 12.
Chu Thận Chi đọc tin nhắn xong, ngước mắt lên thì chạm vào ánh mắt của cô gái ấy.
Tim Thẩm Điềm đập nhanh lên một nhịp.
Chu Thận Chi đặt ly nước xuống rồi đi về phía cô.
Anh chống tay xuống tay vịn sofa và tiến đến gần cô.
"Nhìn gì thế?"
Ngữ điệu của anh cao lên.
Hơi thở Thẩm Điềm khẽ run, cô chớp chớp mắt.
Hai ngày nay có phải là cô làm càn quá rồi không.
Cứ tiếp tục thế này.
Chắc anh sớm muộn gì cũng sẽ biết rằng cô thích anh đã từ rất lâu rất lâu rồi mất.
Thẩm Điềm tức thời không biết nên làm thế nào.
Cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý cho bí mật của mình sẽ bị vạch trần.
Dáng vẻ không biết nên làm gì của cô lúc này trong mắt Chu Thận Chi lại có chút đáng yêu, chưa kể bên dưới ánh đèn lưu ly chiếu xuống cô cũng trở nên xinh đẹp dịu dàng. Anh hướng về trước một chút, đặt lên môi cô một nụ hôn dò thám.
Nhịp tim Thẩm Điềm đột ngột đập nhanh hơn.
Hàng mi cô liên tục chớp.
Chu Thận Chi chiếm trọn lấy đôi môi cô, một nụ hôn thật chậm không hề có ý vội vã đến bước tiếp theo. Thẩm Điềm siết chặt chiếc gối ôm, ngón tay được sơn lên lớp sơn cũng ửng hồng.
Chu Thận Chi nâng cằm của cô cao lên.
Cô ngẩng cổ.
Anh nghiêng đầu, liên tục xoay chuyển chiếc hôn lên khắp đôi môi cô.
Cảm nhận được Thẩm Điềm có một chút đáp lại mình.
Anh càng chìm sâu vào hơn.
Cổ, kể cả đôi tai của Thẩm Điềm đều đỏ bừng, hàng mi càng run lên nhiều hơn.
Chiếc hôn của anh tuy không say đắm.
Nhưng lại có phần bá đạo và sự chiếm hữu.
Nhịp tim của Thẩm Điềm mãi chẳng thể dịu xuống được.
Cho đến khi điện thoại của cô đổ chuông. Đổ chuông trong căn phòng khách yên tĩnh và ấm áp này, Thẩm Điềm ngay lập tức mở mắt và đẩy anh ra, sau đó nhào người sang bàn trà lấy chiếc túi của mình.
Chu Thận Chi bị cô đẩy ra.
Anh khựng lại đứng thẳng người lên, ngón tay sờ lên khóe môi mình, yết hầu chuyển động chốc lát.
Giọng nói của anh khàn thấp.
"Đừng vội!"
Mặt Thẩm Điềm ửng đỏ cầm chiếc túi lên, lục tìm điện thoại. Kết quả mãi không tìm thấy nhưng điện thoại vẫn cứ reo không ngừng, Chu Thận Chi xổm ngồi xuống, nhéo mặt cô.
"Anh bảo đừng vội mà."
Thẩm Điềm còn chẳng dám đưa mắt nhìn lên mặt của Thận Chi, cô ừm ừm hai tiếng, động tác cũng theo đó mà chậm lại.
Sau đó lấy một số đồ đạc bên trong túi ra, cuối cùng cũng thấy được điện thoại, cô mở ra xem.
Là Thẩm Xương Minh.
Cô thốt lên: "Là ba."
Chu Thận Chi bộ dạng lờ đờ ngồi bệt xuống thảm, khuỷu tay gác lên trên bàn trà đưa mắt nhìn cô: "Bắt máy đi."
Thẩm Điềm ừm đáp lời.
Sau đó lướt qua nút màu xanh.
"Ba ạ." Thẩm Điềm cố nén lại nhịp đập liên hồi trong lồng ngực, gọi ba.
Thẩm Xương Minh nghe thấy giọng của con gái mình, cười nói: "Chút nữa ba với mẹ mang tiểu long bao qua đó cho con nha."
Đôi mắt Thẩm Điềm chợt sáng lên.
"Hai người sắp qua đây ạ?"
Thẩm Xương Minh cười nói: "Phải."
"Khi nào đến vậy ạ? Đóng cửa chưa ạ?"
"Chuẩn bị đóng rồi, con và Thận Chi ở nhà chứ hả?"
Thẩm Điềm đưa mắt liếc nhìn Chu Thận Chi đang chống cằm chơi điện thoại ở bên cạnh, cô dạ đáp: "Dạ, ở nhà ạ."
"Được, hai mươi phút nữa ba sang."
Thẩm Điềm cười tít mắt: "Con đợi hai người nha!"
Ở đầu dây bên kia Thẩm Xương Minh cũng bật cười. Nhưng khi nghe Trịnh Tú Vân cạnh bên nói lấy thêm chút gì đó cho cô, còn bảo Thẩm Xương Minh hỏi cô xem có cần mang theo chút đồ dùng hằng ngày gì không.
Thẩm Điềm nghe vậy bèn đáp: "Không cần đâu ạ, trong nhà có hết rồi ạ."
"Được, vậy cúp máy đây." Trịnh Tú Vân rất nhanh gọn, nghe bà nói xong chuẩn bị tắt máy thì Thẩm Điềm cũng đáp lại một tiếng nhưng vẫn không ngăn được bàn tay nhanh gọn kia của mẹ.
Thảm Điềm đặt điện thoại xuống.
Chu Thận Chi khẽ nhếch môi.
"Ba mẹ vợ sắp qua sao?"
Thẩm Điềm gật đầu, cô cười nói: "Mẹ làm tiểu long bao."
Chu Thận Chi cười nhẹ.
"Ừm, vậy dọn dẹp phòng ốc lại một chút nào."
Thẩm Điềm ừm một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, cô đi gọi Tiểu Điềm ra quét nhà. Chu Thận Chi đi qua đó gạt Long Tiên Hương toả hương nhạt một chút, sau đó xếp lại những thứ như gối ôm vào cho gọn. Lúc anh ở một mình, chẳng bao giờ chuẩn bị gối ôm, hai chiếc gối này là chuẩn bị cho Thẩm Điềm. Chiếc chăn giữ nhiệt cũng khá bừa.
Anh gấp lại gọn gàng rồi đặt lên tay vịn sofa.
Quay người thì thấy Thẩm Điềm đang hối thúc Tiểu Điềm.
Cô chọc vào người máy quét nhà Tiểu Điềm: "Bên trái, bên phải, bên kia có vụn giấy, nhanh nào..."
Người máy Tiểu Điềm dáng vẻ lười nhát, chậm rì rì chuyển hướng.
Thẩm Điềm còn đẩy vào mông của nó.
Chu Thận Chi trông thấy vậy, anh bật cười.
Trong đáy mắt hiện rõ nét cười, anh nhặt lên những thứ mà khi nãy do Thẩm Điềm quá hoảng loạn làm rơi xuống đất, sau đó xem những đồ đạc nào của cô ở trên bàn lại bỏ hết vào trong túi cho cô.
Thẩm Điềm vỗ vỗ tay, nhìn thấy người máy dọn nhà cũng đã linh hoạt hơn.
Cô bèn đứng dậy, chuẩn bị đi đến thu dọn chiếc túi của mình. Vừa quay lại đã thấy anh đang dọn dẹp rồi, hơn nữa trên tay của anh cũng đang cầm hai tấm thiệp mời khi nãy cô lấy ra.
Ngón tay thon dài của anh vừa khít che mất cái tên Quan Châu Vân. Nhưng hình ảnh tuyên truyền của cô mặc một bộ vest màu đen, để lộ ra phần eo thon thả và đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính.
Bức ảnh ngay phía trên tên của cô ta.
Quan Châu Vân là một cô gái hấp dẫn, dáng vẻ của cô luôn rất thu hút được ánh mắt của người khác.
Phong cách lạnh lùng diễm lệ của cô càng thu hút đám con trai hơn nữa, thu hút họ muốn đến và chinh phục cô.
Tim Thẩm Điềm đập rất nhanh.
Có chút hồi hộp nhìn anh.
Chu Thận Chi cũng nhìn thấy hình ảnh bên trên chiếc thiệp mời nhưng anh không hề nhận ra đây là ai, có điều ngón tay anh lại chỉ ngay vào tên của cô ta ở bên dưới.
Thận Chi đặt tấm thiệp ngược lại vào túi cô.
Đứng dậy và nhìn thấy bạn gái mình đang đứng cách đó không xa.
Thẩm Điềm như khựng lại.
Cô ngập ngừng, hỏi: "Anh có muốn đi xem show diễn không? Bên xuất bản cho em hai tấm thiệp mời."
Sau khi Thẩm Điềm thốt lên lời này.
Bản thân cũng cảm thấy chấn động.
Cô! ấy! đang! làm! gì! vậy!
Chu Thận Chi đặt chiếc túi nhỏ của cô xuống: "Anh đi làm gì, hôm nay giáo sư Vệ cũng đưa cho anh hai tấm thiệp nhưng anh không lấy, em muốn đi sao?"
Thẩm Điềm lắc đầu.
"Không phải."
Chu Thận Chi nheo mắt nhìn cô.
"Em không đi được."
"Hả? Tại sao?"
Chu Thận Chi đặt tay vào túi, nhìn cô và nói.
"Hôm đó chúng ta phải mời Giang Sơn bọn họ ăn cơm."
Thẩm Điềm hả lên bất ngờ: "Tại sao vậy."
Ngữ điệu của Chu Thận Chi uể oải: "Bọn họ nói thế."
"Đôi cẩu tình nhân phải mời bọn họ ăn cơm."
- ----
[Tác giả có điều muốn nói]
Giang Sơn gật đầu: Đúng đúng đúng.