CHIẾM CÁI ĐỈNH NÚI LÀM ĐẠI VƯƠNG


"Dựa vào cái gì không có hiệu lực? Kẻ mua người bán là chuyện đương nhiên, tiền của ta tự ta tiêu, cần ngươi quản sao? Ta còn muốn mua của nàng!" Tô Vũ cau mày, đứng trước mặt tiểu cô nương, có lẽ là do thể chất của hắn vừa được tăng một điểm, hắn cư nhiên chắn hai người kia, người của Linh Dược Các luôn là một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, khiến hắn rất khó chịu.    “Nếu nàng thật sự có thiên phú làm linh dược sư sao không đi khảo hạch linh dược sư, ngươi không sợ thuốc của nàng là giả sao?” Hàn Đại Bằng lạnh lùng nhìn Tô Vũ.    “Khảo hạch linh dược sư cần hai viên trung phẩm Linh Thạch, chờ có đủ Linh Thạch ta sẽ thi!” Tiểu cô nương ngoan cố nói.    "Ha ha, vô luận là nguyên nhân gì, nếu như ngươi không phải Linh Dược Sư, liền không thể bán linh dược, những linh dược này có thể bán cho Linh Dược Các, Linh Dược Các sẽ có người khảo hạch!"    “Bán cho Linh Dược Các cần 40% phí thẩm định, những linh dược này ta có thể xác định được, tại sao ta phải trả phí thẩm định!” Tiểu cô nương không thể tin được nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận.    Tô Vũ cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân, thì ra là Linh Dược Các đang lấn khách hàng, độc chiếm phần lớn Linh Dược trong Ngũ Châu đại lục, không chỉ vậy, người bình thường nếu muốn bán linh dược thì phải trả 40% phí thẩm định, cái này xác định đại khái chỉ là hình thức, nhưng chi phí lại cực kỳ cao, người ta đã vất vả như vậy thu thập linh dược, ngươi dựa vào cái gì liền trực tiếp lấy đi gần phân nửa ích lợi?    Loại chuyện này kiếp trước hắn cũng thường xuyên trải qua, nhưng bởi vì người bình thường không có quyền thế, mặc dù trong lòng bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể dựa theo cái gọi là "chế độ bảo vệ" làm việc.    “Linh dược sư khảo hạch linh dược cho ngươi là vinh dự của ngươi, chẳng lẽ không tính phí khảo hạch sao?” Hàn Đại Bằng vẫn vênh vang đắc ý.    "linh dược này là ta tự hái, nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm! Linh Dược Các ngươi cứ nói sẽ chịu trách nhiệm với Linh dược, nhưng lỡ có chuyện gì thì ngươi chỉ trốn tránh trách nhiệm, thậm chí còn đẩy trách nhiệm lên người khác, những chuyện này đều rõ ràng như ban ngày, dựa vào cái gì cấm ta bán thuốc của ta?" Tiểu cô nương hẳn là đã bị lấn ép rất thảm, liền trực tiếp bộc phát.    "Xem ra ngươi rượu mừng không muốn chỉ thích uống rượu phạt! Tự ý bán linh dược vi phạm lệnh cấm, hiện tại ta liền đưa ngươi trở về!"    “Chờ một chút!” Tô Vũ đứng ở trước mặt tiểu cô nương, “Chỉ cần thông qua khảo hạch linh dược sư là có thể bán linh dược sao?”    “Đúng vậy, khảo hạch linh dược sư, phải trả hai viên linh thạch trung phẩm.” Hàn Đại Bằng nói.    “Được, vậy bây giờ báo danh dẫn chúng ta đi.” Tô Vũ nói, hắn còn thừa chín viên Linh Thạch trung phẩm và chín mươi chín viên Linh Thạch hạ phẩm, hắn cảm thấy giúp tiểu cô nương này đăng ký cũng đáng.    "Ha hả, chỉ bằng nàng cũng muốn khảo hạch linh dược sư sao? Đi theo ta." Hàn Đại Bằng lại cười lạnh một tiếng, đợi đến lúc nàng thi trượt lại càng có lý do để thập nàng.    Hắn ở Linh Dược Các đã nhiều năm, tự nhiên biết khảo hạch luyện dược sư khó như thế nào, mỗi lần khảo hạch chỉ có rất ít người có thể vượt qua! Tiểu cô nương này nhìn qua chỉ có 14 15 tuổi, nàng có thể ghi nhớ nhiều dược liệu như vậy sao? Hơn nữa hắn biết một chỗ khảo hạch, tiểu cô nương này tuyệt đối sẽ không thể vượt qua!    Tiểu cô nương có vẻ ngượng ngùng, kéo tay Tô Vũ, nhỏ giọng nói: "Ta.

.


.


Ta không có tiền."    “Yên tâm, có ta.” Tô Vũ cười cười,    “Cám ơn.

.


.

Cám ơn, ta tên là Mộ Tiểu Tiểu.” Tiểu cô nương cúi đầu bái Tô Vũ.    "Ta tên Tô Vũ, ngươi có tự tin khảo hạch thành công không?"    “Khảo hạch linh dược sư không khó, ngươi chỉ cần ghi nhớ tên cùng tính chất của linh dược là được rồi!” Tiểu cô nương khẽ gật đầu, tự tin nói.    Tô Vũ gật đầu, linh dược sư chỉ có thể coi là một nghề bình thường, chỉ cần có trí nhớ, nguyện ý nỗ lực, liền có thể trở thành dược sư, cao cấp linh dược sư chính là chế dược sư, loại người này có thể không chỉ ghi nhớ linh dược, mà còn biết rất rõ dược tính của linh dược, có thể luyện thành dược, phát huy tối đa dược tính của linh dược, mà phía trên chế dược sư chính là luyện đan sư, loại người này có địa vị siêu nhiên, thậm chí ngay cả võ giả cũng không dám làm càn trước mặt họ.    Do độc quyền hầu hết các loại linh dược nên Linh Dược Các rất náo nhiệt, ngày nào cũng có rất đông người qua lại.    Có vô số người đến mua linh dược và trao đổi.    Bắt đầu từ chợ, đi bộ khoảng nửa canh giờ là đã thấy Linh Dược Các.    Kiến trúc cao lớn uy nghiêm sừng sững như núi, nhìn ra toàn bộ Đông Châu quận, nơi cao nhất của tòa nhà là một tác phẩm điêu khắc phi ưng đen đang giương cánh lên trời, tựa hồ có thể cất cánh bất cứ lúc nào.    Đến gần hơn, Linh Dược Các trông giống như một giáo đường, trên đó treo một bức hoành phi, trên hoành phi viết ba chữ rồng bay phượng múa – Linh Dược Các.    Tô Vũ và Mộ Tiểu Tiểu không khỏi nhìn nhau, đi theo Hàn Đại Bằng bước vào.    Vừa vào cửa là một đại sảnh rộng rãi, người qua kẻ lại, náo nhiệt vô cùng.    “Triệu lão.” Hàn Đại Bằng dừng trước mặt một ông lão, dáng vẻ vô cùng cung kính.    Lão nhân này ở Linh Dược Các tuổi tác không rõ, nhưng hắn là người phụ trách khảo hạch linh dược sư ở khu vực này, có tiếng là nghiêm khắc.    Toàn bộ Đông Châu quận có ba khu Linh Dược Các, mà Linh Dược Các ở khu vực này tỷ lệ thông qua khảo hạch linh dược sư là thấp nhất, cái gọi là thấp không phải chỉ thấp hơn một chút, mà là bằng không! Người đến khảo hạch không ai có thể thông qua.    Bởi vì Triệu lão mang tiếng xấu, dần dần không có người dám tới đây khảo hạch, cho nên hiện tại vốn nên náo nhiệt địa điểm khảo hạch lại trống không.    Hàn Đại Bằng đưa bọn họ tới đây, tự nhiên là đánh chủ ý không muốn để tiểu cô nương thông qua khảo hạch lần này.    “Có người tới khảo hạch sao?” Triệu lão chậm rãi quay đầu lại, hắn ngồi ở một bên, Tô Vũ chỉ có thể nhìn thấy tóc trắng xõa tung của Triệu lão, hắn quay đầu qua có thể thấy rõ diện mạo của Triệu lão.    Khuôn mặt của Triệu lão không già nua như trong tưởng tượng mà cực kỳ hồng hào, đôi mắt sáng ngời có thần, chòm râu bạc trắng dưới hàm, khuôn mặt gầy gò và cứng rắn khiến người ta có cảm giác nghiêm túc kính sợ.    “Là tiểu cô nương này muốn tới khảo hạch.” Hàn Đại Bằng chỉ Mộ Tiểu Tiểu.    “Hai viên Linh Thạch trung phẩm.” Lão giả trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.    Sau khi Tô Vũ trả hai viên linh thạch trung phẩm, lão giả nghiêm mặt lấy ra một cái rương gỗ màu đen, trên đó có một cái lỗ, cái lỗ chỉ rộng bằng cánh tay, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong chỉ thấy một màu đen kịt.


"Ta cùng Linh Dược Các khảo hạch không giống nhau, bọn hắn đánh giá chia làm thi viết cùng biện luận, ta chỉ thi một cái!"    "Trong hộp này hiện tại có một loại linh dược, ngươi chỉ có thể cho tay vào, không thể nhìn, chỉ có thể dựa vào sờ, sau mỗi một loại nhận đúng ta sẽ đưa một loại linh dược khác vào, nếu ngươi xác định được mười loại linh dược liên tục liền tính ngươi thông qua khảo hạch."    Quy tắc này khiến Mộ Tiểu Tiểu và Tô Vũ đồng thời ngẩn ra, mọi người đều biết, cách nhận biết linh dược phần lớn là nhìn và ngửi, có rất nhiều linh dược chỉ có thể nhận biết qua màu sắc và và hương vị.    Tô vũ chưa bao giờ nghe nói khảo hạch nhận biết linh dược thông qua tiếp xúc.    Đoán chừng chỉ có những luyện đan sư đã quanh năm làm bạn với linh dược và hiểu rõ linh dược như lòng bàn tay mới có thể làm được.    “Nơi này ta khảo nghiệm chính là thiên phú cảm ứng với linh dược, ngươi làm không được thì xin mời rời đi.” Triệu lão hơi híp mắt, không mặn không nhạt nói.    “Được, để ta thử xem.” Mộ Tiểu Tiểu cắn môi, nhìn Tô Vũ, chậm rãi đưa tay cho vào hộp gỗ….


Bình luận

Truyện đang đọc