CHIẾM HỮU ĐỘC QUYỀN MỤC TIÊN SINH SỦNG KHÔNG NGỪNG!

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Hừ!

Chính là anh ta!

Ninh Tiểu Phi ngồi thẳng người, từ Laptop từ trong balo ra, lập tức liền mở bản kế hoạch ra, ở phía dưới phần khách mời viết ba chữ Mục Thiên Dã.

Dù sao, Quý Mặc sẽ không thực sự dùng bản kế hoạch của cô, cho nên cô sẽ mượn danh của anh trước.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt thối Mục Thiên Dã, ngón tay Ninh Tiểu Phi lốp ca lốp cốp gõ qua bàn phím, cái mặt liệt Mục Thiên Dã, nếu thật sự phải cùng cái tên yêu nghiệt Tây Thành kia cùng tham gia phỏng vấn, va chạm khẳng định là vô cùng thú vị...

Đến lúc đó, chắc chắn phải hỏi gia hỏa này vài câu sắc bén chút.

Cô vừa viết vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đem những phần còn thiếu trong bản kế hoạch bổ sung một cách hoàn chỉnh.

Viết xong chữ cuối cùng, đọc kỹ bản kế hoạch từ đầu đến cuối một lần, sửa lại vài dấu câu cùng lỗi chính tả, Ninh Tiểu Phi thỏa mãn ôm lấy cánh tay.

Cái bản kế hoạch này không biết sẽ đi đâu về đâu, nhưng cô dám khẳng định một điểm -- Đây là bản kế hoạch sáng tạo và tuyệt vời nhất trong tất cả các bản kế hoạch cô đã từng viết ra.

Hừ!

Đợi ngày mai, Quý Mặc xem hết bản kế hoạch này mà nói cô không được, cô khẳng định sẽ cầm bản kế hoạch này mà hung hăng đạp vào mặt hắn ta, nghĩ lại đắc ý, Ninh Tiểu Phi ngồi thẳng người, tay chỉ vào mặt Quý Mặc trong tưởng tượng.

"Quý đạo, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh thờ ơ với tôi, ngày mai bà đây liền để anh không làm cao nổi!"

Sau đó, cô vẫy vẫy tay, làm động tác đập bản kế hoạch kia vào mặt Quý Mặc, tưởng tượng những tờ giấy kia bay trong không trung, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Lập tức cầm Laptop chạy lên lầu, đến phòng làm việc, kết nối với máy in, bắt đầu in.

Khi máy in bắt đầu hoạt động, cái bụng trống rỗng lần nữa lại biểu tình kháng nghị.

Ùng ục!

Ninh Tiểu Phi thu tay về, ôm lấy cái bụng trống rỗng của mình.

Chết đói mất, vẫm là trước hết cứ nhét đầy bao tử rồi nói sau.

Cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian, cô lại nghiến răng nghiến lợi.

Vậy mà đã mười hai giờ rồi, gần khu biệt thự có rất ít đồ ăn mang về, đều là nhà hàng cao cấp, sau mười hai giờ sẽ không mở kinh doanh chứ đừng nói là mang về.

Quý Mặc đáng chết, nhất nhất bắt cô phải hoàn thành kế hoạch, hôm nay bận viết cái bản kế hoạch này, cô hoàn toàn quên mất chuyện mua đồ ăn.

Vất vả lắm mới có tiền, vậy mà vẫn không có cơm ăn, Ninh Tiểu Phi, ngươi làm sao khổ thế chứ!

Trong lúc xót xa cho bản thân, cô đứng dậy đi vào bếp, mở tủ, nhìn hộp mì gói cuối cùng trong tủ, lập tức dấy lên hi vọng về cuộc sống.

"Quả nhiên vẫn là ông trời thương ta!"

Nhanh chóng đem úp gói mì, ngửi ngửi mùi thơm trong không khí, Ninh Tiểu Phi nheo mắt hưởng thụ.

"Mùi vị của đồ ăn, ta yêu người!"

Gắp một đũa lớn cho vào miệng, tắt đèn phòng bếp, bê bát mì lên lầu trở lại thư phòng.

Nhìn máy in vẫn đang hoạt động, Ninh Tiểu Phi ôm bát mì thoải mái ngồi trên chiếc ghế da của Mục Thiên Dã, tiện tay bật máy tính lên, vừa ăn vừa xem phim truyền hình

...

...

Dưới lầu.

Chiếc ô tô màu đen vững vàng dừng lại trước cửa biệt thự, Chu Đào lập tức xuống xe mở cửa cho Mục Thiên Dã, lại chạy qua mấy bậc tam cấp tới mở cửa biệt thự.

"Đúng rồi, Mục tổng, phòng ở chung cư Lan Đình đã sắp xếp xong, ngài cùng phu nhân lúc nào chuyển vào?"

Mục Thiên Dã đứng trước cửa, nhìn phòng khách tối đen, trầm tư một lúc.

"Chiều mai, cậu thông báo cô ấy dọn qua đó!"

Hôm nay đi gặp khách hàng, xã giao muộn, hiện tại đã là rạng sáng, anh nghĩ Ninh Tiểu Phi đã ngủ, cho nên mới để Chu Đào thông báo cho cô

"Dạ, Mục tổng, tạm biệt!"

Bình luận

Truyện đang đọc