Giám đốc sale Hoàng Tuyết Kỳ, đích thân đi cùng cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình đi chọn nhà, cả quá trình thể hiện thái độ phục vụ cao cấp.
Trần Ninh chọn được một căn biệt thự, trả tiền ngay tại đó.
Chỗ tốt của cả Hoa Viên Giang Tân là biệt thự hay căn hộ ở nơi này đều có sẵn, hơn nữa đều đã trang trí xong cả, khẩu hiệu của bọn họ là: Cho bạn một chỗ ở lúc nào cũng có thể dọn vào, ngôi nhà năm sao.
Trần Ninh chủ yếu cũng là nhìn trúng việc căn hộ ở đây có thể dọn vào bất cứ lúc nào, phù hợp với nhu cầu của anh và cả nhà Tống Sính Đình dọn qua, vì vậy với định mua nhà ở đây.
Căn nhà này giá thị trường khoảng 8 nghìn vạn, chỉ là lúc trả tiền, chỉ nhận của anh 1 nghìn vạn xem như tượng trưng.
Anh và cả nhà Tống Sính Đình đều biết, đây chắc chắn là Hoàng Đắc Chí thầm dặn dò.
Hoàng Đắc Chí thật sự sợ Trần Ninh, xem anh như thần mà cúng, hoàn toàn không dám đắc tội nửa phần.
Tính cách của Trần Ninh mạnh mẽ dứt khoát, cộng thêm việc qua hai ngày nữa thì thôn trong thành phố Hải Đường sẽ tiến hành dỡ bỏ, thời hạn tốt nhát để chủ hộ dọn ra ngoài đã sắp tới rồi.
Vì vậy Trần Ninh sau khi mua biệt thự của Hoa Viên Giang Tân, anh lập tức gọi cho công ty chuyển nhà, bắt đầu chuyển nhà.
Tối đó, anh và cả nhà Tống Sính Đình liền vào ở trong biệt thự của hoa viên Giang Tân.
Tống Sính Đình và con gái, còn có bố mẹ, ai cũng cảm thấy như nằm mơ vậy.
Lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, bọn họ vẫn ở trong căn hộ cũ của thôn trong thành phố Hải Đường, lái chiếc xe polo nhỏ đi mua đồ ăn.
Bây giờ, cả nhà họ đã mua một chiếc xe sang giá hai triệu tệ, vào ở trong biệt thự giá nghìn vạn tệ.
Cả gia đình ở trong nhà mới, làm một bữa ăn thịnh soạn, không mời bạn bè thân thích nào cả, chỉ có người nhà ngồi với nhau, yên bình ăn cơm, chia sẻ niềm vui vào ở nhà mới.
Tống Trọng Bân và Trần Ninh uống máy ly, khuôn mặt già vui vẻ hưng phấn, nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, nhà chúng ta may mà có con, nếu không bây giờ đã không biết lưu lạc thành cái bộ dạng gì rồi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Con vốn là một người cô đơn một mình, bố mẹ cưu mang con, con mới có nhà, vì vậy con nhất định không thể để mọi người chịu khổ.”
Mã Hiểu Lệ cũng vui mừng mà nhìn anh, bà lúc mới đầu nhìn thấy anh, đã cầm dao muốn chém anh kìa.
Nhưng dần dần hiểu được lòng người, Trần Ninh trước tiên là lấy viên An Cung Hoàn quý giá cho Tống Trọng Bân cứu bó, lại mấy lần bảo vệ gia đình bà.
Bây giờ bà đối với Trần Ninh là mẹ vợ đối với con rễ, càng ngày càng thích.
Có điều, bà lúc này lại chỉ trách anh: “Trần Ninh, con lại chỉ tiền thành lập công ty cho Tiểu Đình, lại mua xe mua nhà, mẹ đoán cái thẻ mà đại gia kia cho con, không còn thừa bao nhiêu tiền À¡m nôi.
“Vì vậy kiểu vung tiền phóng khoáng hôm nay của con phải sửa đổi.”
“Hơn nữa, miệng ăn núi lở, vì vậy sau này con và Tiểu Đình phải nỗ lực làm việc, như vậy mới có thể cho Thanh Thanh cuộc sống hạnh phúc lâu dài được.”
Tống Trọng Bân cũng cười nói: “Chúng ta cũng không phải là nói muốn con kiếm nhiều tiền, chỉ hy vọng thu nhập của các con ôn định, có thể không phải lo lắng gì, sống cuộc sống vui vẻ.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cảm thấy, Trần Ninh bây giờ cho dù có tiền, nhưng miệng ăn núi lở cũng không phải là cách.
Bọn họ không quá xem trọng tiền tài, nhưng hy vọng Trần Ninh và Tống Sính Đình có thể có một nguồn thu nhập ổn định, như vậy tháng ngày hạnh phúc với được đảm bảo.
Dù sao những câu chuyện của mấy gia đình giàu lên sau một đêm, mua sắm các kiểu, sau đó chưa được mấy năm thì lại nghèo kiết xác, bọn họ gặp nhiều rồi.
Bọn họ đã xem Trần Ninh như con rẻ, vì vậy mới khuyên nhủ anh.
Trần Ninh nhìn con gái và Tống Sính Đình bên cạnh một cái, cười tít mắt: “Bố mẹ yên tâm, tục ngữ nói phu thê đồng tâm, tiền vào như nước. Con và Tiểu Đình nhất định sẽ nỗ lực, làm nên thành tích, tuyệt đối sẽ không để người khác xem thường.”
Tống Sính Đình nghe vậy khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng, cô xấu hồ nói: “Tôi còn chưa đồng ý làm vợ anh đâu.”
Hai ngày tiếp theo, chủ hộ của thôn trong thành phố Hải Đường hầu như đã chuyển đi hết.
Nhưng lúc công nhân tháo dỡ của công ty Ninh Đại vừa tới thôn thì lại liền xảy ra chuyện.
Không biết có mấy chục tên đàn ông hung dữ từ đâu chui ra, tay cầm ống sắt dao chặt, các loại vũ khí, ngăn việc tháo dỡ.
Đám người này không những đập nát máy đào, xe chở đất của công ty Ninh Đại mà ngay cả công nhân của đội tháo dỡ cũng bị đánh bị thương mấy người.
Đám người hung dữ này cảnh cáo: Bọn họ là người của thôn, phương án bồi thường tháo dỡ chưa bàn xong, ai dám tháo dỡ, bọn họ liền lấy mạng người đó.
Tống Sính Đình sau khi biết biết chuyện, vô cùng sốt ruột.
Rõ ràng chủ hộ của thôn Hải Đường đa phần đã ký vào đơn đồng ý tháo dỡ.
Sao đột nhiên lại chui ra đám người này, nói phương án bồi thường chưa bàn xong, ngăn chặn công nhân tháo dỡ kiến trúc lâu đời?
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Có lẽ có người cố ý tới làm loạn, đi, anh cùng em đích thân đến hiện trường tháo dỡ xem sao.”
Tống Sính Đình lần đầu gặp phải vấn đề hóc búa như vậy, loại chuyện chém chém giết giết này, có Trần Ninh ở bên cạnh cùng đi với cô, trong lòng cô cũng không hoảng như vậy nữa.
Cổng vào của thôn trong thành phố Hải Đường, bảy tám chiếc máy đào, mười mấy chiếc xe chở đất, toàn bộ đều bị đập nát, vô củng thê thảm.
Hiện trường có mấy chục tên côn đồ, hoặc ngồi hoặc đứng, đang hút thuốc nói chuyện.
Tên cầm đầu là một tên đàn ông nhuộm tóc vàng, biệt danh Chó Vàng, là thuộc hạ đắc lực của Cửu Văn Long.
Anh ta nhìn công nhân tháo dỡ đang trốn ở xa, cùng với đám người qua đường xem náo nhiệt, nhìn ánh mắt kính sợ của mọi người đối với đám côn đồ bọn chúng, anh ta không kìm được có chút kiêu ngạo, đắc ý vênh váo dặn dò thuộc hạ: “Canh giữ tốt cho tao, mẹ nó kẻ nào dám tới tháo dỡ, liền đánh gãy chân kẻ đó.”
Đột nhiên một chiếc BMW đen hiệu M760 lixdrive phanh kít tói, dừng lại trước mặt bọn Chó Vàng.
Sau đó một đôi nam thanh nữ tú bước xuống, chính là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Đội trưởng công nhân tháo dỡ Hồng Đại Tường trốn ở phía xa nhìn thấy Tống Sính Đình đến rồi, liền vội mang đoàn công nhân qua, cười khổ mà chào hỏi: “Tống tổng, cô cuối cùng cũng tới rồi.”
Tống Sính Đình nhìn máy đào, xe chở đất bị đập nát, còn có đám côn đồ Chó Vàng ở không xa kia, không kìm được cau mày, quan tâm nói: “Lão Hồng, tình hình như thế nào?”
Hồng Đại Tường nói: “Tống tổng, chính là đám người phía trước làm loạn, ngăn đội tháo dỡ chúng tôi thi công, còn đập xe đánh người, có mấy công nhân bị thương đã được đưa đi bệnh viện.”
Tống Sính Đình: “Báo cảnh sát chưa?”
Hồng Đại Tường nói nhỏ: “Báo rồi, nói lập tức tới xử lý, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy đâu.”
Tống Sính Đình nói: “Nói chuyện với bọn chúng chút.”
Cô vừa nói xong, Chó Vàng đã đưa đám thuộc hạ mặt mũi hèn mọn kia tới.
Chó Vàng như cười như không nhìn Tống Sính Đình, cười hi hỉ nói: “Cô chính là lão tổng của công ty Ninh Đại?”
Tống Sính Đình ngấc khuôn mặt đẹp: “Đúng, tôi chính là chủ của Ninh Đại, các người có vấn đề gì có thể nói với tôi. Nếu là yêu cầu hợp tình hợp lý tôi nhất định sẽ làm hài lòng các người.”
Chó Vàng cười lớn: “Bọn tao đều là chủ hộ của thôn trong thành phố Hải Đường, các người chỉ tùy tiện đưa bọn tao ít tiền, liền muốn đuổi bọn tao đi? Yêu cầu của bọn tao rất đơn giản, mỗi người bồi thường thêm một nghìn vạn!”
Tống Sính Đình cau mày: “Tiền đền bù không phải bên tháo dỡ đã bàn xong với các chủ hộ các người rồi sao? Công ty chúng tôi chỉ phụ trách công trình, nếu các người không hài lòng với mức bồi thường thì có thể tìm phòng ban tháo dỡ thương lượng, không nhất thiết phải tụ lại gây chuyện, càng không nên đập xe đánh người.”
Chó Vàng cười lạnh: “Đừng có đùn đầy với tao, tao mới không quan tâm là phòng ban tháo dỡ phụ trách hay là công ty Ninh Đại các người phụ trách. Dù sao tiền bồi thường không khiến bọn tao hài lòng, các người đừng hòng tháo dỡ, kẻ nào tới tháo dỡ bọn tao liền đánh chết kẻ đó.”
Tống Sính Đình nghe vậy càng thêm sốt ruột, cô còn muốn lý luận với đối phương.
Nhưng Trần Ninh bên cạnh cô lại đột nhiên nói: “Đám người các người, luôn miệng nói là chủ hộ ở đây. Nhưng theo như tôi biết, chủ hộ ở đây cơ bản đều ký vào giấy đồng ý tháo dỡ, các người thật sự là chủ hộ ở đây sao?”
Tống Sính Đình cũng nảy sinh nghỉ ngờ với thân phận thật của đám Chó Vàng, cô cũng nói: “Đúng, nếu như các người có ý kiến với việc tháo dỡ, vậy các người lấy chứng minh thư ra, tôi đăng ký hết cho các người, tôi chủ động giúp các người đi tìm hiệp hội tháo dỡ, thế nào?”
Đôi mắt của Chó Vàng chuyển động hai cái, cười lạnh nói: “Đăng ký cái quỷ gì! Muốn đăng ký thông tin thân phận của bọn tao, sau đó báo thù bọn tao? Không có cửa đâu!”
Anh ta nói tới đây, ánh mắt hung dữ mà nhìn đám công nhân Hồng Đại Tường, uy hiếp: “Hôm nay tao nói rõ, Ninh Đại các người đừng hòng dỡ chỗ này, kẻ nào dám thi công, thì đừng trách Chó Vàng tao không khách khí.”
Tống Sính Đình bị máy lời này của Chó Vàng làm cho tức nói không ra lời.
Trần Ninh nhìn Chó Vàng, lạnh lùng nói: “Mày tốt nhất thu lại cái bộ dạng lưu manh này của mày lại cho tao.”
Ánh mắt Chó Vàng dừng lại trên người Trần Ninh, cười mỉa nói: “Ha ha, mày là cái thá gì, tao việc gì mà phải nghe mày?”
“Nói cho mày biết, địa bàn của khu vực Hải Đường Tây Thành này do bọn tao quyết định.”
“Mày muốn thể hiện trước mặt bà chủ của mày? Ha, tao cho mày một cơ hội. Gấu Đen, đánh gãy chân thằng này cho tao!”
Sau khi lời nói hung ác của Chó Vàng vừa cắt lên, một tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh anh, cầm ống sắt, khí thế hùng hỗ mà đáp một tiếng, nhào về phía Trần Ninh, muốn đánh gãy chân anh.
Tống Sính Đình kinh hô: “Trần Ninh cần thận!”
Cô vừa kinh hô, Trần Ninh đã cử động, nhanh như chớp mà đá chân lên, lực cực mạnh.
Bụp!
Trần Ninh đạp một đạp vào ngực tên Gấu Đen, máu tươi chảy ra từ kế răng.
Cơ thể to lớn của Gấu Đen, ngã đùng xuống đắt.
Hạ gục trong chớp mắt!
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường nhìn thấy một cước của Trần Ninh làm tên Gấu Đen hơn 125 kg ngã gục, toàn bộ đều chết đứng.
Chó Vàng còn chưa hoàn hồn lại, Trần Ninh đã đến trước mặt anh ta, nhắc tay tát một tát lên mặt anh ta.
Bếp!
Chó Vàng quay hai vòng tại chỗ, nửa mặt sưng phù lên, đứng không vững ngã xuống đất.
Trần Ninh nhắc chân lên, dẫm mạnh lên ngực Chó Vàng.
Cơ thể Chó Vàng xem như khá cường tráng, lúc này bị Trần Ninh dẫm lên ngực, xương sườn phát ra tiếng răng rắc nhỏ, giống như có thể bị Trần Ninh giẫm gãy bắt cứ lúc nào.
Anh ta giống như con cá sắp chết trên thót, miệng mở lớn, lại không phát ra tiếng, vẻ mặt đau khổ.
Trần Ninh điềm nhiên nhìn Chó Vàng dưới chân, lành lạnh nói: “Thành Tây các người quyết định? Các người ở trong mắt tao, không là cái thá gì cả!”
- -----------------