CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Thân Khương cũng không phải quá ngốc, Chỉ Huy Sứ đặc biệt nhắc nhở về bao tay cùng công cụ, hắn liền biết hôm nay việc này có thể thành, tuyệt kỹ mổ thi của Kiều thiếu gia nhất định tỏa sáng, chẳng qua là thời gian, sớm một chút hay là muộn một chút mà thôi.


Mới vừa rồi từ bên ngoài trở về, hắn đã hỏi qua, Chỉ Huy Sứ còn chưa phản hồi, nhưng mệnh lệnh đã phân phó xuống dưới, trong nửa canh giờ chuẩn bị xong, vậy thì hắn đương nhiên phải đưa Kiều thiếu gia qua, bất quá lúc này lại không cần sốt ruột, đi từng bước qua cũng vẫn còn kịp.


Trong phòng ngỗ tác, thả hai cái cái rương, làm bằng gỗ hoàng dương, đều không coi là lớn, một cái đựng các loại dụng cụ cắt gọt, có mũi tròn có mũi nhọn có mũi bằng, đủ loại, đều là hình dạng Diệp Bạch Đinh vẽ tỉ mỉ ra trước đó; một cái khác thì được chia thành nhiều ngăn, đựng nghiệm dấm, rượu xái , gừng, hành gốc, bạch mai, hồ tiêu, muối...các loại, không thể kể hết.


Thân Khương trước tiên đưa Kiều thiếu gia đến cái rương thứ nhất, chỉ cho hắn xem: "Thế nào, kỹ thuật rèn không tồi đi?"


Diệp Bạch Đinh đích xác có chút bất ngờ, hắn biết chữ mình viết chẳng ra gì, vẽ càng không được, cũng chỉ là đánh dấu kích cỡ lớn nhỏ một chút, Thân Khương thay hắn sửa sang lại, lúc sửa còn hỏi qua hắn, hắn đối với thành phẩm cũng không có quá chờ mong, có thể sử dụng là được, nhưng công cụ giải phẫu lớn lớn bé bé trước mắt quá mức quen thuộc, tựa như......những món được đặt trong phòng giải phẫu của hắn.


Hình dạng đúng tiêu chuẩn, kích cỡ chính xác, độ cung mũi nhọn từng cái đều gãi đúng chỗ ngứa, cán cầm —— nắm lên cũng rất thoải mái.


Ngón tay cái nhẹ nhàng búng lên lưỡi dao cong cong, phát ra thanh âm thanh thúy, dễ nghe êm tai, quen thuộc như hắn vẫn đang ở nơi trước đây, làm công việc trước đây, không hề đi đâu hết.


"Không tồi."


"Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai làm!"


Thân Khương thật kiêu ngạo, dẫn Diệp Bạch Đinh xem cái rương thứ hai, liền có chút không hiểu: "Nhìn thử mấy thứ ngươi kêu ta chuẩn bị đây, rượu rồi lại là muối, hành gừng tỏi, ngài đây là muốn nghiệm thi hay là xuống bếp?"


Diệp Bạch Đinh nhìn sơ qua số lượng, ngửi ngửi mùi: "...... Đến lúc đó ngươi sẽ biết."


Thời tiết càng ngày càng lạnh, thi thể biểu hiện cũng sẽ biến hóa, làm cách nào để dấu vết bị che giấu tái hiện, là kỹ năng hàng đầu mà pháp y phải nắm giữ.


Ngay sau đó, hắn thấy được một bộ bao tay.


Chất liệu dày mịn, nhìn là biết không phải vải bông, cũng không giống da của loài động vật nào, cực kỳ mỏng, có thể co dãn các chiều, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp: "Cho ta?"


Thân Khương: "Sao hả, Chỉ Huy Sứ của chúng ta đủ hiểu ý đi, ngươi cũng chưa đề, đã chuẩn bị cho ngươi."


Diệp Bạch Đinh liền mang thử, cảm giác hơi lạnh, giây lát liền ấm lên, bao tay dán sát ngón tay, cử động cũng sẽ không bị xê dịch, không giống loại bao tay latex dùng trong ngành y, nhưng khi dùng cảm giác cũng không khác bao nhiêu.


"Thoải mái đi, đẹp đi?" Thân Khương chua lòm nói, "Năm loại tơ của loài tằm sống ở vùng cực hàn bắc địa, tú nương khéo tay tỉ mỉ làm mấy tháng, mới có thể được một đôi, vừa bền vừa chắc, thủy hỏa bất xâm, tránh được bách độc, nếu bẩn thì dùng rượu ngâm qua liền sạch sẽ như mới, hình dạng còn xinh đẹp!"


Thật là thứ tốt a, Cẩm Y Vệ không mấy người có thể được nhận, lần này nếu không có Kiều thiếu gia, hắn cũng chưa có cơ hội nhìn thấy đâu.


Diệp Bạch Đinh ừ một tiếng: "Là rất kinh hỉ." Hắn quay đầu, mỉm cười với Thân Khương, "Đa tạ."


Kiều thiếu gia cười lên đẹp cỡ nào? Dù sao cũng là cảnh đẹp nhất ngươi nhìn thấy là được, hoa đào tháng ba, nắng ấm tháng tư, cầu vồng sau cơn mưa mùa hè, trận tuyết đầu mùa đông, ánh trăng sáng, dải ngân hà đều ở trong đôi mắt này.


Giống như hắn cười một cái, là ngươi có thể nhìn đến bốn mùa phong cảnh, cảnh xuân tươi đẹp, ấm như vậy, gần như vậy.


Thân Khương 'đặng đặng đặng' lui về phía sau vài bước, quay đầu đi, đây là thứ hắn có thể nhìn đến sao!


"Không...không liên quan gì đến ta, là Chỉ Huy Sứ phân phó." Ngươi muốn cười thì cười với y đi! Ta không thể có lỗi với tức phụ của ta!


Nhìn thoáng ra ngoài cửa, lại buồn bực: "Ta nói, cẩu tử này sao còn đi theo chứ?"


Diệp Bạch Đinh buông bao tay: "Có lẽ là......Cẩm Y Vệ các ngươi gần đây rất nhàn?"


Thân Khương nghĩ nghĩ: "Đường dây ô hương đã xóa sạch, thật đúng là không bận rộn như vậy."


"Có lẽ là trong Chiếu Ngục, có thứ gì đó rất hấp dẫn nó." Diệp Bạch Đinh hỏi Thân Khương, "Vụ án tiến triển như thế nào?"


Thân Khương đứng mỏi, kéo cái ghế dựa ngồi xuống: "Thẩm Hoa Dung này, có thể lên làm quận mã, một là lúc ấy trong nhà điều kiện còn tốt, không kéo chân sau, hai là bộ dạng không tồi, miệng ngọt biết dỗ người, đi theo làm tùy tùng hầu hạ quận chúa hơn nửa năm, mới nắm được trái tim của quận chúa, ôm được mỹ nhân về. Ngươi biết Vân An quận chúa là ai không?"


Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Không biết."


"Hoàng gia tông thất nữ không ít, nhưng có phong hào quận chúa, cũng chỉ có vị này, từ nhỏ đã lọt vào mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, thường đi Ninh Thọ Cung hầu hạ, Thái Hoàng Thái Hậu quý mến..." Thân Khương thần bí hề hề chồm qua, hạ giọng, "Ngươi không biết, trong cung tình thế lại không bình thường, Thái Hoàng Thái Hậu một phe, Thái quý phi một phe, Hoàng Thượng một phe, thế chân vạc ba chân đó! Tiên đế khi còn sống độc sủng Quý Phi, cùng với Thái Hậu khi đó là hai phe đối lập, tiên đế vừa đi, tân đế đăng cơ, thêm một phe nữa, đây không phải là bắt đầu vi diệu sao?"


"Bắc Trấn Phủ Tư chúng ta phá một đại án như vậy, đường dây ô hương độc này, tra tới tra đi quan viên cao nhất có dính líu cũng chỉ đến Xương Hoằng Văn, nhiều nữa tra không ra, có thể là người có tâm làm việc điệu thấp, muốn từ từ mưu tính, còn không liên lụy quá sâu, sổ sách kia của Lương Duy thì không như vậy, Lương Duy có tiền, có thể kiếm tiền, nhưng mua ô hương tiêu rất nhiều tiền, mới sinh ra tâm địa gian giảo, hối lộ tham ô mưu lợi riêng kết bè kết đảng......Người của hai vị nương nương, bị rụng vài mống, gần đây đều thu mũi nhọn, không hỏi chuyện bên ngoài, bằng không vụ án quận mã này tuyệt đối không thể vô thanh vô tức, Thái Hoàng Thái Hậu phải nhúng tay, làm chủ cho quận chúa!"


Hắn dùng vẻ mặt đắc ý nói xong, chờ Kiều thiếu gia kinh ngạc kinh hỉ nể nang hắn, nhưng lại thấy sắc mặt đối phương vô cảm, vẻ mặt vô ngữ.


Diệp Bạch Đinh: "Hèn chi ngươi chỉ có thể làm tổng kỳ."


Cái quỷ gì?


Thân Khương rất không đồng ý: "Lão tử hiện tại đã là bách hộ!"


"Ồ, bách hộ. Cũng đã đến bách hộ, còn không có chút đầu óc, là muốn bị lùi trở lại?"


"Ngươi......"


Thôi bỏ qua, Thân Khương sờ sờ cái mũi: "Đây không phải là Chỉ Huy Sứ còn chưa tới sao, nói ba cái chuyện khác không được sao, ngươi gấp cái gì?"


Diệp Bạch Đinh: "Vụ án gấp."


Thân Khương hoàn toàn không còn gì để nói: "Tóm lại chính là, Thẩm Hoa Dung này chỉ biết lời ngon tiếng ngọt miệng mồm ba hoa, không có chút lòng cầu tiến gì, sau khi thành công cưới được quận chúa, càng ngày càng bành trướng, ăn cái gì cũng không thấy đủ làm cái gì cũng không thấy xong, thời gian dài, quận chúa cũng thấy ra, thứ này chính là cái gối thêu hoa, tình cảm của hai vợ chồng cũng không tốt, đến bây giờ ngay cả hài tử cũng không có, nghe nói quận chúa có thân mật khác......"


"Đêm qua Thẩm Hoa Dung không về nhà, hắn có một người hầu cận tên là La An, đi đâu cũng ở bên hầu hạ, cơ bản không rời xa, đã khai rất rõ ràng, nói Thẩm Hoa Dung là khách quen của Diệu Âm phường, mỗi hai ngày đều phải đi một lần, không ngốc đến ban đêm là không về, ngày hôm qua cũng đi, nhưng lại không ở đến trễ như thường ngày, có lẽ là tâm tình không tốt, kêu một bàn đồ ăn lớn, cũng không ăn mấy miếng, tiểu tử này nói đến cái này, đương trường còn báo cho ta tên món ăn...... Bất quá nơi này ta không đi tra, Chỉ Huy Sứ tự mình đi, tình huống cụ thể phải hỏi hắn, ta không biết."


Diệp Bạch Đinh: "Bệnh thì sao? Người chết tìm đại phu sao?"


Thân Khương gật đầu: "Tìm, đại phu kêu Thường Sơn, lịch sự văn nhã, y quán nhỏ mở ở nơi khá khuất nẻo, nhưng sinh ý lại không tồi, ở trong dân gian xem như một tiểu thánh thủ, bệnh gì đều có thể trị, y quán đóng cửa cũng trễ. Ta theo lời khai của La An tìm đến, hỏi về bệnh này, Thường Sơn nhớ rất rõ ràng, nói ước chừng vào năm ngày trước, Thẩm Hoa Dung đến tìm hắn xem bệnh, lần đầu tiên dùng dược theo đơn thuốc, nhưng nhìn triệu chứng, bệnh này bắt đầu không chỉ năm ngày, kiểu gì cũng đã một tuần, trên người khẳng định khó chịu, không rõ vì sao không sớm chạy chữa, có lẽ là ngượng ngùng đi? Nhưng thân là đại phu, dù sao cũng phải hỏi bệnh sử, Thường Sơn còn mịt mờ ám chỉ, nói bệnh này sẽ lây, tốt nhất nên nhắc nhở người có quan hệ thân mật, mau chóng chạy chữa, nhưng Thẩm Hoa Dung chưa nói là hoài nghi nhiễm bệnh từ đâu, cũng không đề cập đến người khác, chỉ hỏi bệnh có thường gặp không, nếu có thì uống thuốc như nhau là có thể tốt hay không, đại phu đương nhiên nói mỗi người có triệu chứng bất đồng, vẫn nên đến bắt mạch kiểm tra, mới có thể khai đơn cho từng người......"


"Nhiều nữa thì không có. Ta hỏi La An chủ tử hắn gần đây có gì kỳ quái không, có đi đâu gặp ai gặp chuyện gì đặc biệt hay không, La An nghĩ kiểu gì cũng không ra, nói nếu có đặc thù thì chính là bị nhiễm bệnh này, loại bệnh này không tiện nói ra mà, cũng không dễ trị, Thẩm Hoa Dung gần đây tính tình xấu hẳn đi, cứ trong chốc lát lại ra một cái chủ ý, thường xuyên lặp lại, nổi nóng lên còn đuổi người, nói ở một mình càng thoải mái, đêm qua là vậy, La An đi cùng hắn xem bệnh xong đi ra, xe ngựa còn chưa đi xa đâu, đột nhiên kêu ngừng, quyết định không trở về nhà, ngủ ở bên cạnh cửa hàng nhà mình."


Diệp Bạch Đinh: "Cửa hàng nhà mình?"


Thân Khương: "Đúng vậy, cửa hàng nhà mình, nhà hắn không nghèo, Thẩm Hoa Dung lại làm quận mã, có không ít tài sản riêng, ngươi không phải nói người chết mặt áo ngủ khoát hoa phục, nhất định ở cách đó không xa sao? Thật đúng là vậy, lúc ấy con đường kia, xe ngựa quẹo qua, có con đường nhỏ, cửa hàng của hắn ở ngay trên đó, cách phố Cam Tuyền nơi vụ án phát sinh cực kỳ gần!"


Vừa nói hắn vừa lấy một tờ giấy, xoát xoát xoát vài nét bút, vẽ cái sơ đồ đơn giản: "Nha, chính là như vậy, nhìn là không cùng phố, cũng có phòng ốc cách xa nhau, khoảng cách thực tế lại không xa......"


Hai người đang nói chuyện, không khí đột nhiên an tĩnh, Cừu Nghi Thanh tới.


Nói đến khí tràng này của Chỉ Huy Sứ, Thân Khương chịu phục, không quan tâm thời gian nào, không quan tâm địa điểm nào, chỉ cần y vừa xuất hiện, bảo đảm là người nổi bật nhất trong đám người, mặc kệ ngươi đang làm gì, nhất định sẽ ngẩng đầu nhìn y!


Ngay cả cẩu tử vừa rồi còn sủa hắn vài tiếng cũng đã lui ra phía sau vài bước, nhường đường cho vị Chỉ Huy Sứ này, đừng nói là sủa, nhút nhát đến cái đuôi đều kẹp chặt, chỉ là người không ngoắc ngoắc ngón tay, nếu không cẩu tử sẽ nhất định tiến lên cho ngươi chà đạp.


Ngươi nói cẩu tử này cũng lạ, sợ hãi như vậy, sao còn ăn vạ nơi này không đi? Phải, hắn biết Kiều thiếu gia đẹp, nhưng người cẩu bất đồng a, chẳng lẽ mỹ mạo hữu dụng như vậy, cẩu cũng thích đẹp?


Cừu Nghi Thanh không tào lao vòng vo như Thân Khương, trực tiếp ném qua một tá giấy, là ghi chép khẩu cung.


Vừa lúc ở ngay cạnh Diệp Bạch Đinh, hắn cầm lên mở ra, Thân Khương thò đầu qua, cùng hắn xem.


Cừu Nghi Thanh đi là Diệu Âm phường, đương nhiên hỏi cũng là người của Diệu Âm phường, các cô nương trả lời phi thường nhất trí, đều nói trong lâu tuyệt đối không tiếp khách, đây là quy củ, nếu bí mật có cảm tình gì đó...... người khác cũng không biết. Thẩm Hoa Dung là khách quen, cô nương quen có vài người, thường nghe các nàng xướng khúc, nhưng mỗi một người đều nói tuyệt đối không có tư tình với hắn, trên người cũng không có loại bệnh này, thậm chí không phải lần nào Thẩm Hoa Dung đến, các nàng cũng có thời gian bồi hắn, muốn nói lần nào cũng có mặt, chỉ có nhạc sư Sử Mật.


Sử Mật tướng mạo đẹp, tài nghệ tốt, tư dung lịch sự tao nhã, là phường tốn số tiền lớn đào từ nơi khác, hiện tại bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, chào giá cao đào hắn, nhưng hắn là một nam nhân, mỗi ngày cũng chỉ phụ trách đánh đàn, đệm nhạc cho các cô nương, cho dù lần nào Thẩm Hoa Dung đến hắn đều đang khảy đàn, hai người căn bản cũng không thân, không thường trò chuyện.


Làm cầm sư, thời gian mỗi ngày của Sử Mật đều rất trong suốt, đừng nói là gặp lén khách lạ, thời gian hắn có thể nghỉ ngơi một mình còn hữu hạn, trên người càng không có bệnh, sao có thể cùng án mạng có quan hệ?


Còn về kẻ thù của Thẩm Hoa Dung —— tạm thời còn chưa có phương hướng.


Cừu Nghi Thanh: "Khoảng cách giữa Diệu Âm phường và địa điểm phát sinh vụ án có chút vi diệu, cần phải có thời gian tử vong chính xác hơn, mới có thể xác định những người này có thể bài trừ hay không."


Thân Khương có chút kinh ngạc, không phải chứ, thời gian ngắn như vậy, ngươi còn đem con đường này đi tới đi lui một lần?


Diệp Bạch Đinh trong lòng biết thời gian hữu hạn, có thể làm được như vậy đã không tồi: "Dấu chân?"


Cừu Nghi Thanh: "Giống nam tử hơn, thân cao bảy thước, hơi gầy, thể trọng không vượt qua 120 cân, nếu hung thủ là nữ tử, người này tất nhiên có tâm tư kín đáo, mang giày nam tử, mà một nữ nhân có giày của nam nhân ——"


Còn có thể ra ngoài đi lại, tuyệt đối không phải là nữ tử khuê các.


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, rũ mắt suy tư, bất quá cũng chỉ trầm ngâm một lát, liền nhìn về dao giải phẫu trong rương: "Vậy ta bắt đầu luôn?"


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Được."


Diệp Bạch Đinh liền động.


Hôm nay tiến hành giải phẫu thi thể, để tránh kích thích quá lớn chịu không nổi, hắn từ trong phòng ngỗ tác tìm ra thương truật bồ kết, đốt trong chậu gốm, mới mang khẩu trang, mang bao tay lên, chọn một con dao giải phẫu ——


Thân Khương nhìn thấy hắn cầm dao đứng cạnh thi thể liền có điểm sợ, hắn không phải là người không kiến thức, không phải chưa thấy người thọc dao người khác, hình phòng có không ít, nhưng lần này chính là người chết a, người cũng đã chết......


Nhìn trái nhìn phải, rồi lui lại hai bước, lão già Thương Lục quản lý ở phòng ngỗ tác không biết từ chỗ nào xông ra, không chỉ không lui ra sau, còn chen ra đứng trước, bộ dáng hai mắt tỏa sáng, giống như Kiều thiếu gia không phải muốn mổ thi, là muốn làm món sơn hào hải vị gì đó cho ông ta......


Còn có cẩu tử ở ven tường, không sủa không chạy không nói lời nào, ngươi cũng không sợ sao! Trong này đều vung dao nhỏ!


Diệp Bạch Đinh bắt đầu làm việc liền chuyên tâm, sẽ không quản ánh mắt người khác, chỉ tập trung làm chuyện của mình, lần này giải phẫu là vì muốn có thời gian tử vong càng chính xác hơn, trước đó hắn cũng đã có ý tưởng, kiểm tra vật trong dạ dày.


Vậy thì phải mở ngực.


Giải phẫu đao ấn xuống hai vai người chết, lấy xương quai xanh làm khởi điểm, đi về giữa ngực, cắt thành hình chữ 'Y', qua khỏi ngực, từ giữa bụng cắt thẳng xuống, quan sát thấy mô liên kết dưới da của người chết không có hiện tượng sung huyết sưng tấy, lại tiến hành cắt lìa các tổ chức tầng của cơ thịt.


Tay hắn rất ổn, tốc độ không thể nói là nhanh, cũng hoàn toàn không chậm, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, rất quen tay, hình ảnh một chút cũng không khó coi, thậm chí còn có thể nói là ưu nhã, thi thể là mới chết, mùi cũng không nồng, người vây xem cũng không nên quá phản cảm......


Nhưng Thân Khương không biết vì cái gì, nhìn bụng người chết bị cắt ra, còn không có máu me gì chảy ra, chân đã hơi bủn rủn.


"Ý?"


"Làm sao vậy?" Cừu Nghi Thanh không giống bách hộ không tiền đồ, đoán chắc là Diệp Bạch Đinh phát hiện cái gì đó.


Diệp Bạch Đinh dừng dao giải phẫu ở vị trí thực quản: "Nơi này có dấu bỏng. Nếu một người có bệnh bao tử, tỷ như thường xuyên bị trào ngược, thực quản sẽ lưu lại dấu vết tương tự, nhưng dấu vết này của người chết rất mới, cũng không phải lâu ngày mà thành, hẳn là...... không quá nửa tháng?"


Cừu Nghi Thanh hỏi Thân Khương: "Người hầu của người chết có từng nói hắn gần đây ăn uống không khoẻ hay không?"


Thân Khương: "Hình như không có! La An chỉ nói chủ nhân nhiễm bệnh hoa liễu này, cảm xúc phi thường không tốt, hay đổi ý, trong chốc lát muốn làm cái này, trong chốc lát lại không làm, ăn uống cũng vậy, trước đó mới vừa gọi món, sau đó không chừng lại từ bỏ......"


Bình luận

Truyện đang đọc