CHIM SƠN CA TRONG TÚI ÁO


Phó Yến chậm rãi mở mắt, sống mũi bị tóc Lâm Xuân Tư đâm vào ngưa ngứa, thấy bàn chân lành lạnh, thầm nghĩ cậu lại đá chăn.
Bình thường Lâm Xuân Tư ngủ ngoan lắm, chỉ có một tật xấu là giữa đêm bị nóng sẽ đá chăn, sau đó thấy lạnh thì lại quấn chăn lên tới cằm, tuy nhiên chân vẫn cứ thò ra ngoài.
Phó Yến nhấc cánh tay khoác ngang eo để ngồi dậy, đắp kín chân cậu lại rồi rời giường.

Cửa sổ sát đất như một màn hình LED trình chiếu cảnh phố thị say giấc nồng.
Mới bốn giờ kém, anh pha cà phê, mở file Tề Thời Chiêu gửi, lướt qua những đoạn đối thoại râu ria.
Ghi âm vào ngày 30/01/20xx, phút 21:51.
Tề Thời Chiêu: Thưa bà, bà có thể kể lại chi tiết mọi chuyện được không?
Trương Thúy Nga: Vâng...!Tôi nhớ hôm đó là buổi sáng ngày 27/06/20xx, bà vợ của ông Hai gọi tôi lên dọn ban công.

Tôi đang làm thì bà Hà Vận (tên của bà ấy) chợt đưa ra trước mặt tôi một tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học X, trên đó có tên con trai tôi.

Thoạt tiên tôi hết sức mừng rỡ nhưng sau đó sực nhớ ra con mình đã thi trượt.

Tôi bối rối hỏi bà chủ đây là gì? Hà Vận cầm tay tôi, nói mình rất cảm kích sự trung thành và tận tụy của tôi đối với nhà họ Lâm.

Bà ấy khen con tôi và bảo giấy trúng tuyển là món quà trước khi tôi nghỉ hưu.
Tôi cảm động vô cùng.

Con trai tôi cũng mừng rỡ khôn xiết.

Chồng tôi mất sớm, mẹ con tôi chỉ biết nương tựa vào nhau.

Tôi làm vậy là vì con tôi.

Tôi thực sự không có ý đồ gì cả.
Tề Thời Chiêu (đồng cảm): Tôi hiểu.

Mẹ đơn thân là một trách nhiệm nặng nề, nhất là khi bà có con vào tuổi xế chiều.

Cả cuộc đời bà chỉ còn biết dành cho con.
Trương Thúy Nga: Đúng vậy.

(Một vài lời kể khổ.) Sau khi con trai tôi làm thủ tục nhập học thành công.

Ngày 11/07, ông Cả đi công tác về, buổi chiều cùng ngày, bà Hà Vận đưa cho tôi một hộp đựng và dặn tôi đem tới phòng chú Tư.

Bà ấy nói đó là dụng cụ lên dây dương cầm mà chú Úc Nghị đặt mua.

Tôi không hề hoài nghi.

Tôi cầm hộp gõ cửa phòng chú Úc Nghị, cô Úc Diễm nhận đồ và cảm ơn tôi.

Lúc ấy cậu chủ nhỏ cũng ở đó.

Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường sau khi chú Úc Nghị xách vali ra sân bay.

Chuyến bay của chú ấy bị hoãn lại vì thời tiết xấu.
Mưa to suốt đêm, đến mức cậu chủ nhỏ không ngủ được và tới nhờ con trai tôi kèm cặp mình làm bài tập.

(Tề Thời Chiêu hỏi: Con trai bà và cậu Xuân Tư rất thân thiết sao?) Vâng? À, phải.

Con tôi và cậu chủ nhỏ thường chơi quần vợt với nhau.

Ừm...!lúc hai giờ sáng, cả nhà bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại và ông Cả, với thần sắc nặng nề, nói chú Úc Nghị đã bị bắt ở cửa hải quan.
Sau đó, cảnh sát đến.

Bọn họ, bọn họ nói dưới lớp da của túi đựng dụng cụ lên dây dương cầm của chú Úc Nghị có...!ma túy.

Tôi đã cầm vào thứ ấy, trên đó có dấu vân tay của tôi.

Tôi sợ phát khiếp.

Nhưng bà Hà Vận đã làm chứng cho tôi, tôi rất cảm kích bà ấy...!Những chuyện sau đó anh biết rồi.

Tôi nghỉ việc sớm vì không thể chịu được.
Tôi biết rõ chú Úc Nghị rất hiền hòa, các ông anh và cha mẹ nhiều lúc còn mắng chú ấy ngốc.

Chú Úc Nghị có một sự nghiệp trôi chảy, một gia đình hạnh phúc, vì sao chú ấy phải làm vậy chứ? Nhưng tôi không dám bênh vực chú ấy.

Tôi nói dối để bảo vệ mình.

Tôi rất sợ...

Tua qua một đoạn, sau khi trấn an bà Trương, Tề Thời Chiêu tiếp tục hỏi về mối quan hệ giữa Lâm Úc Nghị với các thành viên trong nhà.

Tóm gọn lại là "dĩ hòa vi quý, giữ gìn mặt mũi cho nhau".
Tề Thời Chiêu: Bà Hà Vận có thường xuyên làm đẹp không?
Trương Thúy Nga: Có.

Bà ấy rất thích làm đẹp.

Bả đẹp sẵn rồi, như diễn viên vậy.

Bà ấy xài hàng hiệu và đi spa liên tục.

Ông Hai Úc Triệt chiều vợ lắm, tại bà ấy sinh cho ông ta một cặp con trai.
Tề Thời Chiêu: Bà Hà Vận và cô Úc Diễm, bà cảm thấy ai đẹp hơn?
Trương Thúy Nga: Bà Hà Vận đẹp hơn.

Tại sao anh lại hỏi về chuyện này?
Tề Thời Chiêu (lờ đi): Bà Hà Vận có thân với ai trong gia đình không?
Trương Thúy Nga: Bà ấy khá thân với vợ ông Cả, bà Mục.

Tôi thường thấy họ rủ nhau đi spa.

Nhưng...!tôi cảm thấy bà Mục không thích bà Hà lắm.

Á! Có người từng kể với tôi là một lần hai bà cãi nhau, bà Mục đã mắng bà Hà là đồ lẳng lơ.
Tề Thời Chiêu: Cá nhân bà cảm thấy, bà Hà Vận có như lời bà Mục nói không?
Trương Thúy Nga: Tôi, tôi không dám trả lời.

Đó là bà chủ cũ của tôi.

Vì những chuyện đã xảy ra, tôi đâu thể nói xấu bà ấy được...!Ừm, nếu anh rất muốn biết thì bà Hà Vận đẹp lắm, bà ấy rất hưởng thụ cảm giác được người khác phái ngắm nhìn.

Nhưng ông Úc Triệt không hay ghen, ông ấy kiêu ngạo vì có được một người vợ kiều diễm như vậy.
Tề Thời Chiêu: Vậy là vợ của ông Úc Triệt là người đẹp nhất, vợ của ông Úc Miễn bằng mặt không bằng lòng với em dâu, còn cô Úc Diễm thì sao? Với chị em dâu mình?
Trương Thúy Nga: Cô Úc Diễm dịu dàng lắm.

Cô ấy hiếm khi nói lại chị dâu.

Vợ chồng chú Úc Nghị giống nhau, một điều nhịn là chín điều lành.

Họ chưa từng có xích mích với ai.

Mặc dù ông bà cậu Ba (bố mẹ trên giấy tờ) thường xuyên nhiếc móc chú ấy.
Tề Thời Chiêu: Vậy...!bà có cảm thấy vợ chồng Lâm Úc Nghị hòa hợp, không, thân mật hơn so với các anh chị em không?
Trương Thúy Nga: Đúng vậy.

Vợ chồng chú ấy rất mến nhau, quen từ thời cấp ba cơ mà, lúc nào cũng mặn nồng như mới cưới.

So với chú Úc Nghị, ông Hai tuy chiều vợ bằng vật chất nhưng tôi thấy ổng thương hai đứa con trai hơn.

Mỗi dịp hội họp gia đình, ông Úc Triệt chỉ toàn khoe khoang con trai, bà Hà Vận thì tìm chị em dâu để nói về các mẫu thời trang mới nhất.

Mặc ai nấy lo.

Còn ông Úc Miễn thì bận rộn, đi công tác nhiều, nhưng ông ấy tin tưởng bà Mục lắm, tất tần tật việc ở nhà đều giao cho bà Mục.

Bà ấy là dâu trưởng mà.

Ông Úc Miễn rất tôn trọng vợ mình.
Tề Thời Chiêu (đột ngột trầm trọng): Thưa bà, bà có suy đoán gì về nguyên nhân bà Hà Vận hãm hại Lâm Úc Nghị không?
Trương Thúy Nga (lo lắng): Tôi, tôi...!Tôi biết thế nào được.

Tôi cũng không nói là bà Hà Vận cố tình hãm hại chú Úc Nghị...!(Trầm mặc một lúc.) Tôi thực sự không biết hai chị dâu - em chồng bọn họ có mâu thuẫn gì không.

Với lại, tôi không nghĩ là bà Hà Vận có khả năng làm được việc...!việc bỏ ma túy vào đó.

(Lại trầm mặc.) Ừm, có một chuyện tôi không biết có liên quan không.

Đó là bà Mục đột nhiên đổi tính sau khi chú Úc Nghị qua đời.
Tề Thời Chiêu: Vợ ông Úc Miễn đổi tính nết?
Trương Thúy Nga: Ừ, trước đây bà Mục luôn khuôn phép, tiết kiệm, công tư phân minh, chúng tôi rất quý bà ấy.

Nhưng sau khi chú Úc Nghị ra đi, bà ấy trở nên dễ cáu gắt, cay nghiệt, đôi lúc rất vô lý, thích đi đánh bài và tiêu tiền làm đẹp.


Tóm lại là bà ấy lười biếng và hoang phí hơn nhiều.
Tề Thời Chiêu: Ông Úc Miễn phản ứng thế nào?
Trương Thúy Nga: Ông Cả vẫn rất tôn trọng bà Cả.

Tính ông ấy luôn luôn trầm tĩnh, hào phóng, lại còn thay mặt vợ xin lỗi chúng tôi nếu có bị bà ấy nhiếc móc.

Tôi quý mến ông ấy chỉ thua chú Úc Nghị.

(Có tiếng còi xe.) Con trai tôi về nhà rồi.
Tề Thời Chiêu: Cảm ơn bà.

Đó đều là những thông tin rất hữu ích.

Tôi sẽ giữ lời hứa với anh Hảo (con trai bà ấy) không làm phiền bà nữa.
Trương Thúy Nga (gọi giật lại): Nếu tôi nhớ ra gì thêm, tôi sẽ gọi điện cho anh.
Tề Thời Chiêu: Cảm ơn bà rất nhiều.

(Tiếng bước chân đi vội vàng.)
File ghi âm kết thúc.

Phó Yến yên lặng uống cà phê, ổn định tâm trạng trĩu nặng.
Vì mải suy nghĩ, anh không hay biết cánh cửa sau lưng chậm rãi mở ra.

Bỗng một vòng tay ôm chầm lấy anh, giọng chàng trai khàn khàn ngái ngủ, "Phó Yến, sao anh dậy sớm vậy?"
Anh giật cả mình rồi đỡ trán: "Em mới là người dậy sớm đấy."
"Tại ai đó đi mất tiêu rồi, em sờ mãi mà không thấy người để ôm..." Lâm Xuân Tư cọ cằm vào vai anh làm nũng.
Phó Yến không muốn cậu nhận ra tâm trạng mình không tốt, vò đầu cậu: "Nhóc đáng ghét, em cứ giật chăn của tôi."
"Anh lại chê bai em." Cậu kéo tay anh hôn lên: "Nói thích vầy là thích giả rồi."
Phó Yến muốn cười mà cười không nổi, đứng dậy đẩy cậu đi đánh răng rửa mặt.

Lúc Lâm Xuân Tư đi ra, tóc mai còn dính nước, lại ôm eo vùi đầu vào cổ anh.
Phó Yến bị ướt nước làm giật mình lần nữa, gập cùi chỏ đẩy cậu: "Nhóc Tinh Tinh, ra kia chơi để tôi làm bữa sáng."
"Không muốn.

Em còn buồn ngủ nên em dính người."
Lúc mở mắt mà chưa tỉnh ngủ, Lâm Xuân Tư đều bé bỏng thế này đấy.

Anh chiều cậu thích làm gì thì làm.

Cậu ôm một lúc, hôn một cái, sau đó cắn tai anh.
"Em có muốn ăn sáng không đấy, nhóc?"
Lâm Xuân Tư nhắm tịt mắt, đáp: "Em đang ăn sáng trong mơ nè."
Phó Yến bất đắc dĩ bật cười, nỗi ưu tư dịu xuống.
Bữa sáng trong mơ của chàng sơn ca kết thúc thì người thật phải quay lại với thực tế là diễn tập cho concert.
Trợ lý mới của Lâm Xuân Tư là một người đàn ông mặt lạnh, đã kết hôn, tên là Trần Tiểu Đao.
Lâm Xuân Tư nhìn bàn tay gân guốc của anh Tiểu Đao là thấy sức khỏe ẩn náu trong đó rồi, lập tức hiểu ra trách nhiệm của ảnh không chỉ là trợ lý.

Tuy nhiên, cậu thật sự không biết phải kêu ảnh làm gì.
Nãy giờ Tiểu Đao đã ngồi nhìn cậu hai tiếng.
Lâm Xuân Tư xem thời gian là vàng bạc nên có chút áy náy vì làm mất thời gian của người ta.
Hỏi ra thì Tiểu Đao đáp: "Cậu Lâm đừng lo.

Tôi đã nhận được thông tin chi tiết về công việc rồi.

Ngoài phụ giúp mọi công việc của cậu Lâm, tôi còn phải bằng mọi giá không được để cậu bị thương; nhắc nhở cậu không được nhìn vào màn hình điện tử liên tục quá hai mươi phút; chú ý thức ăn có hành tây và cà chua không, có thì phải nhặt ra cho cậu; nhắc nhở cậu không được nhai kẹo cứng, uống đủ nước...!Tôi là bố của ba đứa trẻ, tôi làm việc này giỏi lắm."
Lâm Xuân Tư: "..." Anh là bảo mẫu của tôi à?
Buổi chiều, trời kéo một con dông nhỏ, thời gian này Tần Mộ hoạt động trên mạng cực kì tích cực vì vụ scandal của Ôn Dữ.

Lâm Xuân Tư cứ mở điện thoại là thấy Kỷ Ca oán trời, oán đất ra mặt.
Trạng thái mới nhất của @Kỷ Đại Ca: Làm thế nào để quánh ghen thần tượng của bạn gái tôi?
Lầu 01: Bro, cậu sẽ không còn bạn gái nếu làm vậy.
Lầu 02: (Chụp màn hình) Đã gửi cho Mộ Mộ.
Lâm Xuân Tư reload trang, dòng trạng thái mới đăng được ba phút đã biến mất.
Sau đó, @Kỷ Đại Ca cập nhật trạng thái mới: Tôi đã gia nhập fandom.

Nguyện một lòng trung thành, phấn đấu tiến lên xã hội chủ nghĩa.
Vẫn là lầu 01: ...
Lâm Xuân Tư phì cười nhắn tin cho Kỷ Ca: Làm lành rồi?

Kỷ Ca: Ờ.
- Đi concert của tao không?
- Đi.
- Sao trả lời nhát gừng vậy?
-...!Ẻm đang thay ảnh đại diện của tao.
Lâm Xuân Tư lại thoát ra xem, thấy bóng lưng đánh quần vợt tự cho là ngầu của Kỷ Ca đã trở thành góc nghiêng hoàn mỹ của Ôn đại minh tinh.
Tuần trước Ôn Dữ không ra công viên, cậu không rõ tình hình thực tế của anh ấy.
Tuy nhiên, tần suất xuất hiện còn nhiều thì chưa phải quá gay go.

Trong giới showbiz, chỉ sợ không nổi chứ nổi kiểu gì chưa hẳn là vấn đề.
Fandom của Lâm Xuân Tư tên là Tinh Hà.

Hồi trước fans thuận miệng gọi cậu là Xuân Xuân, sau khi có tên fandom, các bạn kết hợp mùa xuân với ngôi sao thì liên tưởng tới chòm sao Đại Hùng*.

Thế là Lâm Xuân Tư có biệt danh trong fandom là: Gấu Lớn.
* Đại Hùng là chòm sao sáng nhất trên bầu trời mùa xuân.
Các fan thường năn nỉ: Gấu Lớn hãy chăm chỉ cập nhật tường nhà một chút đi mà.
Gấu Lớn OK luôn: Buổi tối sẽ kể chuyện cho các bạn.
Còn nhớ câu chuyện về Chim Én và Cậu Bé trong Bản trường ca của mùa xuân không?
Thực ra, cậu bé không phải tên là Cậu Bé.

Cậu từng có một cái tên nhưng đã quên nó mất rồi.
Tại sao Cậu Bé lại quên mất tên của mình? Đó là vì cậu đã cô đơn quá lâu, không có ai ở bên để gọi tên cho cậu nhớ rằng mình từng có cái tên như vậy.
Cậu Bé rất cô đơn.

Nỗi cô đơn như một mùa đông không tàn buồn bã.
Cậu Bé trải qua ngày lại ngày, ngày lại ngày trong mùa đông ấy, cố gắng viết một bài thơ về mùa xuân.

Nhưng cậu không viết được.
Một ngày, Cậu Bé lấy dũng khí để ra đi tìm kiếm mùa xuân...
Bình luận:
- Nghe buồn quá, anh Gấu Lớn sẽ còn kể tiếp phải không?
- Chuyện cổ tích chúc bé ngủ ngon mà Gấu Lớn không kể hết thì mình sẽ gặp ác mộng mất (rưng rưng).
- Lầu trên đừng lo, sau khi đi thì Cậu Bé sẽ gặp bạn Chim Én mà.
...
Lâm Xuân Tư hôn Phó Yến gối đầu trên cánh tay, mỉm cười gửi: Chúc ngủ ngon.

Mình sẽ kể tiếp câu chuyện vào lần sau.
Buổi concert, đằng sau cánh gà, cậu nhận được tin nhắn của Phó Yến: Xin lỗi em, cuộc họp kéo dài hơn dự kiến.
- Trong túi áo khoác tôi có bỏ vào vài viên kẹo sữa, em thấy mệt thì bóc ăn.

Đừng cố sức quá, có gì cứ bảo Tiểu Đao.
- Lâm Tinh Tinh, em là nhất.
Lâm Xuân Tư reply: Lái xe cẩn thận cho em.
Gửi xong, cậu thấy tin nhắn này hơi lạnh lùng nên nhắn tiếp: Em đang ăn kẹo sữa vị dâu.
Lúc diễn ra concert, cậu mới thấy tầm quan trọng của trợ lý.

Không có anh Tiểu Đao thì cậu sẽ quay vòng vòng ở hậu trường luôn.
Khi sắp hạ màn, Lâm Xuân Tư đã thấm mệt, mồ hôi như cát trắng lấp lánh dát lên tóc mai, gò má cậu.
Cậu cầm mic, nói: "Tại concert tối nay, tôi có một người bạn thân.

Hắn đang ở đâu đó tại đây với bạn gái.

Hai ngày nữa hắn sẽ đi nửa vòng Thái Bình Dương.

Tôi muốn cho hắn biết một điều, mặc kệ hắn có thấy buồn nôn hay không: hắn vĩnh viễn là người bạn quan trọng nhất của tôi! Và những lời tiếp theo, tôi không chỉ gửi đến hắn, mà còn cho tất cả mọi người có mặt ở đây..."
Khi Phó Yến đến phía sau cánh gà, đúng lúc nghe thấy đoạn phát biểu này.

Lâm Xuân Tư nhìn thấy anh, đôi mắt hơi mông lung liền rực sáng, khóe môi rướn lên, cao ngạo như trăng.
Nếu như tôi có rất nhiều tình yêu,
Ai cản được tôi lan tỏa nó đến với bạn?
Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều dịu dàng,
Chỉ là đôi lúc chúng ta phải đứng lên tìm kiếm nó.
Cuộc sống của tôi khó khăn,
Của bạn cũng không kém cạnh,
Nhưng chúng ta đâu được lập trình để tuyệt vọng.
Đến cả những ngôi sao xa xôi bị ánh đèn điện che khuất,
Chúng vẫn tỏa sáng ở nơi bạn không thấy.
Tôi không nhìn thấy bầu trời đầy sao,
Vậy tôi sẽ trở thành ngôi sao của chính mình.
Tôi tỏa sáng cho bản thân,
Cũng để dẫn lối cho người.
Có một người sẽ đón lấy ánh sáng của tôi,
Đâm chồi nảy lộc, rồi nở rộ như hoa xuân um tùm...
"Nhìn về phía trước, đi không ngoảnh lại.

Tương lai của chúng ta rất đáng để mong chờ!" Lâm Xuân Tư tuyên bố trong tiếng reo hò của khán giả.
Đúng vậy.

Nụ cười của Phó Yến khuất trong bóng tối phía sau cánh gà.

Đây là lý do anh không muốn cho Lâm Xuân Tư biết việc điều tra mình đang tiến hành.
Chật vật lắm cậu mới có thể thỏa hiệp với quá khứ, anh không thể cầm một tấm gương không rõ ràng đặt trước mặt cậu, rồi khiến cậu lại lao đao, khổ sở.
Anh muốn cho cậu một câu trả lời sáng tỏ.
Muốn dọn đường đi phía trước của Lâm Xuân Tư không còn chùng bóng mây, không vương những trận mưa đổ, không dây cái lạnh lòng người.


Con đường của cậu nên ngập nắng, nở đầy hoa, khi đêm lơi làn tóc thì sao trời cũng động lòng vì cậu mà dệt nên dãy Ngân hà.
Mọi ấm áp của thế gian vốn dĩ nên thuộc về cậu.
Buổi concert rất thành công.

Lâm Xuân Tư nhào tới ôm Phó Yến, mặc kệ cả người nực nội và đẫm mồ hôi.

Hormone của cậu đang bùng nổ, cảm giác nóng bức xen với mùi hương cơ thể đàn ông bao trùm làm anh đỏ cả mặt.
"Phó Yến..." Cậu hôn mạnh lên má anh.
Phó Yến hơi co người trước luồng dã tính mạnh mẽ từ chàng trai trườn lên cơ thể, ừm bằng mũi, lau mồ hôi cho cậu: "Mệt lắm không em?"
"Mệt lắm.

Nhưng em hạnh phúc." Lâm Xuân Tư đột ngột nhấc người ngồi lên bàn, tựa đầu lên vai anh, cong tít mắt: "Em có định làm gì anh đâu, sao lại đỏ mặt rồi?"
Phó Yến nâng cằm cậu nhìn ngắm: "Bé cưng, tối nay em đẹp trai quá.

Tôi có thể đặt ngay một phòng..."
Cậu ngẩng đầu nuốt trọn lời tiếp theo, bện chặt từng hơi thở ướt át, rồi cầm tay anh đặt lên lồng ngực đập dồn của mình: "Anh có nghe thấy không?"
"Ừm?"
"Trái tim của Lâm Xuân Tư đang nói: I miss you, my dear."
Em nhớ anh, người dấu yêu.
Tiếng gõ cửa vang lên.

Kỷ Ca nắm tay Tần Mộ tiến vào, thấy mắt Lâm Xuân Tư còn thắm tình chưa tan.

Nhưng hắn không tính trêu chọc mà lại nhìn về phía Phó Yến, nói: "Anh Phó, tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?"
Phó Yến ngạc nhiên, rồi hơi mỉm cười gật đầu.
Kỷ Ca dẫn Phó Yến đi tới một góc khuất, đối diện với anh, có chút ngập ngừng gãi đầu: "Tôi không giỏi ăn nói lắm, nếu có gì thất lễ thì anh thông cảm cho."
"Ừm." Phó Yến chăm chú đáp.
Kỷ Ca đút tay vào túi, nhìn thẳng vào anh: "Tôi rất mừng cho Tinh Tinh vì những gì cậu ấy đã đạt được.

Tôi biết cậu ấy say mê âm nhạc và sân khấu.

Từ tận đáy lòng, tôi rất cảm kích vì nhờ anh nên Tinh Tinh mới có thể dễ dàng tiếp cận ước mơ của mình.

Nhưng mà, cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện, anh biết đấy - Tinh Tinh không còn thân nhân, cũng không có nhiều bạn bè thân thiết.

Nói thẳng ra thì ở nơi này, Lâm Xuân Tư chỉ có một mình, bơ vơ giữa thế gian.

Anh...!Phó Yến, anh là rất nhiều của Tinh Tinh.

Trước đây, Tinh Tinh không tự tin và lạc quan như vậy.

Tôi có thể thấy anh tác động vô cùng mạnh tới cậu ấy.
"Vì vậy, và - vì anh thuộc về một thế giới khác với Tinh Tinh.

Anh có nhiều hơn, không tới nỗi bơ vơ.

Điều tôi muốn nói là: xin anh đừng đột ngột bỏ rơi Tinh Tinh.

Cho dù anh có chán cậu ấy hay là tức giận vì chuyện gì, anh đừng đột ngột bỏ rơi Tinh Tinh.

Xin anh niệm tình nghĩa mà cho cậu ấy thời gian chấp nhận.

Anh lạnh nhạt hay khó chịu cũng được, chỉ đừng đột ngột.

Tinh Tinh rất mạnh mẽ, nhưng đôi lúc vẫn sẽ làm những hành động ngu ngốc."
Cậu thanh niên nói xong thì trầm mặc nhìn anh, đôi mắt tha thiết.
"Cậu là một người bạn tốt..." Phó Yến gật đầu: "Tôi sẽ không bỏ rơi em ấy, không bao giờ."
Kỷ Ca quan sát anh kỹ lưỡng, không thể tìm ra chỗ nào thiếu nghiêm túc mới thở phào: "Cảm ơn anh."
Đêm trước khi đi, Lâm Xuân Tư ngủ ở phòng trọ, nghe Kỷ Ca khe khẽ dặn dò Tần Mộ.
Sau đó, hắn gọi: "Lâm Tinh Tinh."
"Ừ?"
"Tao đã thử nói chuyện với mẹ về đồng tính luyến ái."
"Ừ...!Khoan, mày nói gì cơ?"
"Điếc à?" Kỷ Ca không lặp lại: "Tao hỏi mẹ: lỡ như tao là đồng tính thì sao?"
Cậu nín thở nghe.
"Mẹ tao nói: thì thôi chứ chẳng lẽ mẹ ép chết mày? Mày ngu thế nào mẹ còn chưa biết à? Quá lắm thì ba mẹ bán nhà, dọn đi chỗ khác ở với mày.

Tuy vậy nhưng mặt bà buồn buồn làm tao phải thề trời thề đất tao thẳng, sau đó gọi điện cho Mộ Mộ dỗ dành mẹ vui."
Lâm Xuân Tư thấy sống mũi cay cay, hốc mắt nóng bừng.
"Thế thôi." Kỷ Ca trùm chăn kín đầu: "Ngủ ngon."
Sáng sớm, Tần Mộ đã chạy qua hẻm để cùng ngồi xe với Kỷ Ca ra sân bay.

Cô ôm hắn rất lâu.

Hắn thì tranh thủ ngửi tóc bạn gái cho đã ghiền.
Trước khi quay đi, Kỷ Ca nhìn Lâm Xuân Tư rồi nhìn Phó Yến.

Anh mỉm cười đáp lại, nắm chặt tay chàng trai của mình.
Nhật ký của Công chúa, ngày hôm nay.
Chẳng một ai hiểu.
Nhưng em hiểu phải không em?
Tôi mới là người không sống nổi nếu thiếu em..


Bình luận

Truyện đang đọc