CHINH PHỤC ANH CHÚ MẶT LẠNH!


Cùng lúc đó ở trên thang cuốn, Vân Thường Hi cùng mẹ đi xuống, tay còn xách theo mấy túi đồ lớn, có vẻ đã càn quét ở tầng phía trên một trận.

Từ tầng thứ ba trở đi toàn là những thương hiệu phân khúc cao cấp, trên cùng còn có nhà hàng và rạp chiếu phim.

Trung tâm mua sắm này Mỹ Tuyết Lệ cũng góp một ít cổ phần, không phải người cao nhất nhưng ít ra trong hội đồng vẫn có tiếng nói nhất định.
Cô đang vui vẻ cười nói với mẹ, khóe mắt đột nhiên bắt gặp một cái bóng vụt qua, trông rất giống Lập Khang Dụ.

Ở chỗ này ít có người nào cao như anh, thân thể cường tráng kia ngay lập tức nổi bật giữa đám đông, muốn không chú ý cũng khó.

Đi theo sau anh còn có một người phụ nữ vóc người nhỏ nhắn đang cố gắng sải chân bước nhanh.
Vân Thường Hi đột nhiên bất động mấy giây, sau đó đưa hết túi cho mẹ, nhanh miệng nói:
- Mẹ đợi con chút nhé! Con đi vệ sinh sẽ quay lại ngay.
Mỹ Tuyết Lệ đỡ đống túi cô đưa tới.

Biết vậy lúc nãy đã gọi tài xế Lưu đi theo xách đồ, bây giờ đã không khổ như vậy.

Bà nói vọng theo cô:
- Đi từ từ thôi con.

Nhà vệ sinh ở bên này.
Bà nói không kịp, Vân Thường Hi chân dài chạy nhanh quá.

Mỹ Tuyết Lệ chỉ đành thở dài đi theo sau.
Cô đứng cách xa anh một đoạn, nhìn người đàn ông cao lớn kia đang khoanh tay lạnh mặt nhìn bâng quơ, bộ dạng như không muốn ai lại gần, trong tay còn cầm một túi đồ, cái tên in trên túi là thương hiệu đồ nữ.

Còn cô gái bên cạnh miệng cười tươi rói, mắt nhìn đôi giày cao gót xinh đẹp đặt trên kệ.

Vân Thường Hi có cảm giác như mình đang đi bắt gian tại trận vậy, trong lồng ngực trào lên cảm giác khó chịu.


Cô đứng im tại chỗ, hai chân tê rần hết cả.

Hóa ra Lập Khang Dụ luôn lạnh nhạt với cô là vì đã có người yêu sao? Vậy mà Tống Bái nói anh chỉ dọa con gái người ta bỏ chạy, hóa ra là chỉ dọa cô mà thôi.

Vân Thường Hi không chấp nhận được cảnh tượng mình thấy trước mắt, vội quay lưng bỏ đi.

Cô đứng yên một chỗ đã đủ khiến người ta ngoái đầu nhìn, nếu làm ầm ĩ sẽ lại càng thu hút nhiều người tới xem kịch, không có ích gì cả.

Dù sao cô cũng mang họ Vân, không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến danh tiếng của Vân Chính Toàn.

Mọi chuyện đều chưa rõ ràng, tốt nhất không nên làm gì cả.
Mỹ Tuyết Lệ bước tới, thấy vành mắt con gái hơi ửng đỏ thì đã hiểu ra.

Khi nãy bà có thấy Lập Khang Dụ, thấy cả cô gái bên cạnh.

Bà dịu dàng lấy chiếc khăn mùi soa trong túi ra, đưa cho Vân Thường Hi rồi nói, giọng điệu trải đời:
- Con gái, dù sao thì người ta vẫn còn độc thân, tìm hiểu người khác là chuyện bình thường.

Cậu ấy không lừa dối con thì sao phải khóc? Ngoan nào, chúng ta về thôi.
Bà biết đứa con gái xinh đẹp này của bà rất thích Lập Khang Dụ, đã thích gần mười năm rồi nhưng vẫn chưa được đáp lại.

Lần này lại còn thấy anh đi với người khác, đương nhiên là một đả kích rất lớn đối với cô.

Nhưng Lập Khang Dụ không làm gì sai.

Anh có quyền gặp gỡ và hẹn hò với bất kì cô gái nào mà anh thích.

Mỹ Tuyết Lệ chiều con nhưng không làm chuyện vô lí.


Vân Thường Hi cũng là cô gái hiểu chuyện, không vì chuyện này mà trách cứ anh tệ bạc.
Suốt chặng đường về nhà, Vân Thường Hi chỉ hướng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không khóc, chiếc khăn mùi soa trên tay vẫn khô ráo nhưng trong lòng lại cực kì khó chịu.

Cảm giác tim đau đến quặn thắt làm Vân Thường Hi hơi khó thở.

Mỹ Tuyết Lệ ngồi bên cạnh vẫn liên tục nắm tay cô, xoa xoa nhẹ vài cái.
Vừa về đến biệt thự, cô đã lao ngay vào phòng ngủ, trùm chăn kín qua đầu.

Mỹ Tuyết Lệ không quấy rầy, tạm thời để cô nghỉ ngơi trước.

Vân Thường Hi cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo nhưng hình ảnh kia vẫn cứ chắn ngang tâm trí cô, mệt mỏi một hồi lại rơi vào giấc ngủ.
- Chú không thích em, không thích em là vì...
Cô mơ màng ôm gối, miệng lẩm bẩm câu nói đứt đoạn, nước mắt tự dưng chảy ra, lăn dài xuống gối.
Lập Khang Dụ mở cửa vào phòng, Tống Bái cùng vài người vệ sĩ khác đang ăn uống ở bên trong.

Thấy anh cầm một chiếc túi về, Tống Bái nhanh nhảu nói:
- Ấy, mua cho tôi sao? Cảm ơn nhé người anh em.

Hôm nay lại khách sáo vậy cơ.
Nói rồi anh ta cười híp cả mắt, định tới giật lấy chiếc túi trong tay anh.

Lập Khang Dụ nhanh tay đưa lên cao, lạnh giọng nói:
- Thử động vào xem?
- Gì căng vậy cha nội? Không mua cho tôi thì thôi.


Nói thật đi, là tặng cho em nào vậy?
Mấy người vệ sĩ bên cạnh cũng hào hứng không kém, cắn cắn chiếc đũa trong miệng rồi hùa theo:
- Ai dô, anh Lập mặt lạnh cuối cùng đã có tình yêu rồi kìa bà con.

Đoán xem em dâu tên gì đi.

Lập Khang Dụ không đôi co với bọn họ nữa, đá vào chân Tống Bái một cái rồi nói:
- Thấy ăn no rồi thì ra đánh một trận, đánh thắng thì tôi nói tên cho nghe.
Đám người kia lập tức im miệng, cúi đầu ăn cơm.

Ở đây Lập Khang Dụ là đội trưởng, ở đội thiếu niên tinh nhuệ anh là thành viên xuất sắc nhất, mỗi đợt kiểm tra đều được tặng huy chương, mấy ai tự tin mà đánh thắng nổi anh.

Bọn họ liếc mắt sang đống huy chương anh treo gần tivi, nuốt ực một cái.

Đấu với Lập Khang Dụ thì thôi, tốt nhất là chịu thua ngay từ lúc chào nhau.

Vì trước sau gì cũng thua, cố chấp lại còn thua đau hơn.
Anh không nói nữa, đem chiếc túi kia cất vào phòng rồi đi tắm rửa, ăn cơm.

Lúc nãy Mai Tiểu Phương có ý định rủ anh cùng dùng bữa, còn giới thiệu quán ăn mới mở ở góc đường nhưng Lập Khang Dụ không đồng ý.

Anh chở cô về nhà rồi quay lại đây.

Thời gian nghỉ sắp hết rồi, Lập Khang Dụ phải về tiếp tục nhiệm vụ.
Vân Thường Hi ở lì trong phòng đến tận tối mới ra ăn cơm.

Hiếm khi nhà họ Vân tụ họp đông đủ, sáng mai Vân Chính Toàn lại phải đi công tác.

Vân Chính Kiệt ngồi đối diện cô, thấy gương mặt mệt mỏi của em gái bèn hỏi:
- Sao thế? Ngủ chưa đủ à con heo lười kia?
Anh chọc ghẹo xong thì cười cười, gắp cho cô một miếng thịt lớn đặt vào bát rồi lại dỗ dành:
- Thôi không dám động vào em, kẻo Mỹ Tuyết Lệ lại đánh anh.
Mỹ Tuyết Lệ đem đĩa rau xào dưới bếp lên đặt trước mặt cô, lườm Vân Chính Kiệt một cái rồi nói:

- Im lặng ăn cơm của con đi.

Nhiều chuyện quá.
Vân Thường Hi ngày thường rất hào hứng mà cãi nhau với anh trai vài câu nhưng hôm nay lại yểu xìu, Vân Chính Kiệt thấy thế cũng không chọc cô nữa, biết rằng cô đang thực sự có chuyện không vui.
- Sao thế con gái? Học hành không thuận lợi à? Hay ba nhờ gia sư về kèm con nhé? Đừng lo lắng, không đỗ đại học trong nước thì ra nước ngoài học.

Đừng lo lắng.
Vân Chính Toàn gắp thêm cho cô nửa quả trứng, dịu dàng an ủi.

Thực ra trước giờ ông không lo lắng chuyện học hành của con gái vì Vân Thường Hi rất ngoan, lại còn thông minh, thành tích chưa rơi khỏi top mười.

Nhưng vì không ở nhà nhiều nên ông nghĩ mọi muộn phiền ở độ tuổi này chỉ có thể là vì chuyện học hành.

Cô mỉm cười cho ba yên tâm, mở miệng đáp, giọng nói hơi khàn:
- Con không sao ạ.

Chúng ta ăn cơm thôi.
Chỉ có Mỹ Tuyết Lệ biết cô đang buồn chuyện gì.

Đôi bàn tay xinh đẹp ở dưới gầm bàn khẽ vỗ nhẹ lên đùi cô an ủi.

Bữa cơm trôi qua trong êm đẹp, chủ yếu là Vân Chính Kiệt nói chuyện ở công ty với Vân Chính Toàn, còn Mỹ Tuyết Lệ thì đốc thúc anh chuyện lấy vợ.

Cô nghe một hồi thì đột nhiên hỏi:
- Mẹ! Có phải đàn ông tới ba mươi tuổi đều sẽ muốn lấy vợ không?
Mỹ Tuyết Lệ hơi ngập ngừng, không biết phải nên trả lời câu hỏi này thế nào đã nghe Vân Chính Toàn lên tiếng:
- Có thể xem là vậy.

Nếu như không phải họ muốn thì cũng là bị người nhà thúc ép.

Con xem, có phải anh con là ví dụ không? Dù sao thì ở tuổi này cũng nên yên bề gia thất rồi.
Nghe tới đây cô lại càng rầu rỉ, chén cơm trong tay không buồn ăn nữa nhưng vì lâu lâu gia đình mới đủ người nên cô không dám rời đi trước, chỉ ngồi uống nước trái cây..


Bình luận

Truyện đang đọc