CHINH PHỤC KIỀU THÊ KHÓ THUẦN PHỤC



Trong đầu như có thứ gì sắp nổ tung đến nơi, Lãnh Tiểu Dã dùng sức cắn chặt môi.

Răng cắn nát da thịt, máu bắt đầu chảy ra.

Nhưng mà, cho dù có đau đớn như vậy, cũng không lấn át được sự kích thích khi đôi môi mềm mại ấy nhẹ nhàng hôn xuống phía sau tai.

Cảm giác thấy đầu lưỡi hắn lướt qua vàng tai, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên xoay mặt, định cắn cho Hoàng Phủ Diệu Dương một cái thật đau.

Lộp cộp!Hàm răng va chạm vào nhau phát ra một tiếng giòn vang, cô cắn trượt mất rồi.

Trước khi Hoàng Phủ Diệu Dương bị cô cắn, anh đã tránh được hàm răng của cô.


“Thật đúng là một nha đầu khó thuần phục!” Hắn lại cười, “Có điều…… Tôi thích.

”Hắn thích chinh phục, đối tượng càng khó chinh phục, thì càng khơi dậy ham muốn chinh phục trong hắn.

Thế là, hắn dần hôn xuống dưới, hôn cắn cổ mềm mại cùng xương quai xanh của cô.

Cơ thể càng ngày càng nóng, trong người dường như có một con dã thú đang nóng lòng muốn nuốt chửng lý trí cuối cùng của cô.

Lãnh Tiểu Dã biết mình không kiên trì được bao lâu nữa, còn tiếp tục như vậy, nàng chắc chắn cũng khó thoát được sự vây hãm này.

Thế là, cô nhẹ nhàng nói.

“Tôi…… Tôi chịu không nổi…… anh bỏ tôi ra đi……”Nhanh như vậy đã chịu không nổi rồi?Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mặt cô lên, “Bỏ em ra?”“Đúng vậy!” Lãnh Tiểu Dã liếm nhẹ đôi môi khô khốc của mình ,"Trói tôi thế này thì có ích gì? Nếu anh muốn chơi thì chúng ta cùng chơi cho tử tế, việc gì phải biến màn dạo đầu trở nên nhàm chán như vậy?"Cái thứ này, thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy?Hoàng Phủ Diệu Dương lóe trên trong mắt một suy nghĩ khác thường, rất rõ ràng nhưng không hề tin cô.

Lãnh Tiểu Dã khinh thường mà bĩu môi, “Còn tưởng rằng anh là đàn ông, thì ra cũng chỉ là cái đồ nhát gan, anh là đàn ông, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy?”Hoàng Phủ Diệu Dương nhếch miệng cười nhẹ một tiếng, từ từ nhấc người cô đứng dậy, hắn xoay người đi đến bên cạnh bàn, lúc quay lại, trong tay đã cầm một con dao.

Ánh mắt sắc lạnh xoẹt qua, dây vải buộc ở chân cô cũng đã dần lỏng ra.

Lãnh tiểu dã cưỡng chế lại suy nghĩ muốn một chân đá hắn nằm bất động tại chỗ.

Hoàng Phủ diệu dương nhìn biểu cảm của cô, anh lại tiếp tục vung dao.


Chẳng mấy chốc, hắn đã cắt hết dây trói ở tay chân cô, thu lại con dao trong tay, tiện tay đặt ở bên cạnh bàn.

Hắn cởi vest, cởi nơ, nửa người trên nằm lên người cô, cúi đầu, hôn lên môi cô.

Ánh mắt Lãnh Tiểu Dã liếc qua con dao anh đặt trên bàn, lật người đè anh xuống dưới thân mình.

"Đừng nóng vội, tôi còn chưa có cởi quần áo!"Cô cúi xuống, dùng răng cắn từng chiếc cúc áo của anh xuống.

Trên áo anh có mùi thơm nhẹ, không phải nước hoa mà là mùi đàn hương rất nhẹ, không gây khó chịu.

Một tay ấn lên bờ vai của anh, một bên dùng răng cắn từng chiếc cúc áo xuống.

Tay còn lại của Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng từ từ rời khỏi cánh tay anh như đánh đàn piano, chạm vào con dao trên bàn cạnh giường.

Mẹ kiếp, cứ tưởng rằng cô ấy giống như một con cừu non sắp bị người ta giết thịt?Nếu kẻ nào mà có ý định đánh cô, một lát sau kẻ đó sẽ biết được cái giá phải trả khi chọc tức cô.


Lòng bàn tay của người đàn ông, không biết đã đặt lên eo cô từ bao giờ, anh ta không ngừng vuốt ve lên xuống , động tác vô cùng ngẫu hứng, nhưng lại khiến cho môi và lưỡi của Lãnh Tiểu Dã bỗng dưng khô lại.

Cắn mạnh đầu lưỡi để giữ cho lý trí được tỉnh táo, cô ngước mắt liếc con dao trên bàn.

Đầu ngón tay của cô chạm đến mép bàn, chỉ còn cách năm cm nữa là cô có thể cầm được lưỡi dao.

Trong lòng vui mừng, Lãnh Tiểu Dã hơi dướn thẳng người vươn tay về phía trước.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cán dao, đột nhiên, cơ thể cô nhẹ đi, từ ở trên cô bị người hắn lật lại.

Mau cmt Linh Bư xing gái đáng iu + đánh giá 5seo thì may ra tỉ ta up chương tiếp hen :>.


Bình luận

Truyện đang đọc