CHO ANH ĐƯỢC YÊU EM

Trúc Đình từ sau ngày đó cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa, có lẽ hắn đã bỏ cuộc rồi, cuộc sống của Thân Bích lại trở về với quỹ đạo bình thường, thì cũng vẫn là học, rồi đi chơi với đám Nhật Băng, Thiên Hàn, hay cùng hẹn hò với anh trai Thạch Đăng, dù không thấy hắn nhưng vẫn chưa thể chắc chắn rằng hắn bỏ cuộc nên vẫn phải tiếp tục giao ước, cẩn tắc vô áy náy, nếu lỡ để hắn biết thì có khi hắn sẽ lại đeo bám như viên kẹo cao su, gỡ không ra. Nhưng phải ăn mừng việc hắn không bám theo mình mới được, thế là Thân Bích cuối tuần hẹn Thiên Hàn ra quán nước quen thuộc để hàn huyên.

"Hình như hắn từ bỏ rồi a?" - Thân Bích hí hửng kể lại.

"Sao cậu biết?" - Thiên Hàn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, tên này bỏ cuộc nhanh vậy sao.

"Dạo này hắn không còn bám theo tớ nữa, cứ như mất tăm luôn a, không còn thấy hắn lảng vảng quanh đây nữa"

Thiên Hàn uống một ngụm rồi mới hỏi: "Có khi nào hắn đánh lạc hướng cậu không?"

Thân Bích sờ cằm cũng tỏ vẻ đồng ý: "Tớ cũng nghĩ đến khả năng này, tên đó lì đòn, dai như đỉa, không thể nào lại rút lui nhanh vậy"

Hai người suy nghĩ mọi khả năng.

Hắn có bạn gái? Không thể, trong trường ai cũng biết hắn là hoa hoa chính hãng.

Hắn có bạn trai? Không thể, ai mà chịu nổi tính của hắn.

Hắn bị bắt cóc? Có thể, hắn dù gì cũng là đại thiếu gia của Đông Dương gia đi, nhưng vẫn luôn có vệ sĩ đi theo hắn, lo gì việc bị bắt cóc, loại bỏ khả năng này.

Thế cuối cùng là lí do thế móe nào a? Bổ não ra vẫn không hiểu, quả thật là không nên thích tên này.

Đến khi về vẫn không nghĩ ra được đó là loại tình huống gì?

Thôi bỏ qua, đâu có hao hơi tổn sức cho những việc tầm phào, mà lại là việc của tên đó, dính vào hắn là dính vào rắc rối, tốt nhất khi nhìn thấy hắn nên tránh xa cả dặm để tránh bị vạ lây, cứ nghĩ rằng hắn là quả bom, đứng gần sẽ dính nổ, lúc trước, khi còn ngồi chung với hắn, mỗi lần hắn nằm dài ra ngủ là bị giáo viên đứng lên trả bài, mà mình nhắc bài thì lại bị nhắc nhở, tự dưng rước họa vào thân. Thật là đáng ghét.

Quay lại với giao ước mỗi đêm sẽ lại nhà anh trai Thạch Đăng để dạy học, Thân Bích cứ sau khi ăn cơm chiều xong là lại bảy giờ có mặt ở nhà anh ta, nói đến nhà anh ta, mặc dù không bằng nhà tên Trúc Đình nhưng vẫn tính là nguy nga a, thiết kế theo kiểu Pháp, màu ngà, nhìn qua cứ như tòa lâu đài phiên bản biệt thự, cứ bước vào ngôi nhà cứ y như rằng là sẽ lại làm dơ sàn nhà rồi hại người hầu phải lau dọn một hơi cả tòa nhà, làm ác a.

Mà hình như càng ngày người hầu đem đồ ăn càng phung phí a, ngày đầu thì chỉ có trái cây này nọ, từ từ lên thành bánh gato, pudding, thế nào hôm nay lại là cả một ổ bánh như bánh sinh nhật thế này, hôm nay đâu phải sinh nhật mình, mà sinh nhật mình cần gì phải nguyên một cái bánh tổ chảng, nhưng mà hàng gì cũng dâng tới tận miệng rồi, không ăn thì mình là đồ ngốc a. Cứ ăn đã, có thực mới vực được đạo, chân lí chân lí.

Ngày nào đến nhà anh ta cũng được vỗ béo thế này, có ngày thành heo mất, phải cố gắng kiềm chế, nhưng không ăn thì tiếc quá, dù gì người ta cũng vì mình mà có thành ý làm toàn đồ ăn là đồ ăn, cứ tôn trọng người làm ăn a ăn.

Nhưng mình ăn thì có liên quan gì đến anh ta mà anh ta cứ nhìn mình cứ như muốn ăn mình a, đồ ăn bày ra một đống như vậy không ăn lại ăn người ăn. Bất quá Thân Bích không nghĩ ra được ý nghĩ của Thạch Đăng đi, dù tốt xấu anh ta vẫn là một nam nhân, mà nam nhân thì lại suy nghĩ bằng thân dưới, anh ta mà không có dục vọng thì là thái giám, mà anh thì lại không phải thái giám, tinh lực còn tràn trề đến độ muốn phóng ra bất kì lúc nào, bất cứ đâu. Vì vậy, có nhiều lúc Thân Bích như vô tình câu dẫn anh ta, anh cũng rất khổ tâm khi mà nhịn như vậy, nhưng nghĩ tới viễn cảnh dọa cậu sợ lại hư bột hư đường, không những vậy có khi còn lĩnh trọn mấy đá, chính là có khi bị đá trúng ngay anh em nhỏ thì lại một tiểu dưa leo đáng thương, nên kiềm chế vẫn là thượng sách.

Bổ não ra hàng trăm tình huống nhưng Thân Bích vẫn vô ưu vô tư ăn sạch cái bánh, Thạch Đăng cũng không còn bất ngờ với việc sức ăn của cậu phi thường như vậy, dù gì những lần trước cũng là cậu "dọn" hết mà, anh ta cũng thấy cậu dạo này được nuôi nhìn tròn ra thêm một vòng, nghĩ tới cảm xúc mềm mại chắc ôm thích lắm a. Nhưng đồ ăn trước mặt chỉ có thể nhìn không thể ăn thì quả thật khổ tâm, ai có thể hiểu cho anh ta, chỉ có dục vọng không biết điều càng ngày càng lớn, chỉ sợ đến lúc xúc động quá không thể nhịn được lại làm liều. Người anh em, cố gắng nhịn ăn cố gắng nhịn ăn, Thạch học trưởng tự an ủi.

Nhìn sắc mặt khó coi của Thạch Đăng, Thân Bích quơ quơ tay để gọi hồn của Thạch Đăng, cuối cùng anh ta cũng trở về với thực tại.

Thân Bích a, em đừng có gần sát như vậy được không, anh kiềm chế không nổi.

Thạch Đăng dở khóc dở cười nhịn xuống, thật sự từ sau khi gặp cậu anh nhịn dục vọng xuống không biết bao nhiêu lần, vì vậy thích một người mới biết được giới hạn của mình là bao nhiêu.

*************************************

Trúc Đình ở trong quán bar đang thất thần ngồi ngậm thuốc, từ sau khi biết cậu hẹn hò với Thạch Đăng, hắn khổ tâm lao lực đến độ tiều tụy không ít, chỉ vì muốn một phút, chỉ một phút quên cậu thôi cũng đủ rồi, nhưng đời nào lại như mong muốn, tình yêu chính là thuốc gây nghiện, ban đầu thì rất ghê sợ nó, nhưng khi đã dính vào rồi thì muốn gỡ ra lại là vấn đề. Hắn càng ngày càng lún sâu vào lưới tình cậu giăng ra, Thân Bích, em có biết rằng anh thật sự đã yêu em không, anh nguyện em ghét anh nhưng em không nhìn đến anh rồi lại đi với một thằng con trai khác, em muốn trả thù đúng không? Ngày xưa anh cũng đã từng làm như vậy, bây giờ em trả đã đủ chưa, nếu chưa đủ anh sẽ đưa thân này ra cho em đá bao nhiêu tùy thích, nhưng đừng đối xử với anh như vậy, anh không chịu nổi đâu Thân Bích à. Em có thể thấu hiểu cho anh không?

Nỗi lòng của Trúc Đình ai có thể hiểu cho hắn, một hoa hoa công tử thì bị người khác nhìn bằng cặp mắt khinh bỉ, ban đầu là một thẳng nam lại bị dính vào lưới tình của một tiểu nam nhân, ông trời cũng trớ trêu thật, phải chi ban đầu mình không hồ đồ như vậy thì bây giờ đã cứu chữa được rồi. Hai chữ hối hận nghĩ lại cũng không đủ để diễn tả cảm xúc hiện tại, hắn chưa bao giờ tin tưởng tình yêu, nhưng khi biết mình yêu mới hiểu được cảm giác mà cậu đã chịu. Thân Bích, em đã chịu khổ lắm đúng không?

Một nữ nhân tóc dài đến vai, áo trễ xuống lộ ra một bộ ngực đầy đặn, mang đôi guốc cao một tấc bước đến dán sát cả người vào hắn: "Thiếu gia, ngài buồn tình a, để em giúp ngài vui vẻ". Cô gái càng ngày càng như con rắn mà uộn ẹo quanh hắn, tay vuốt ve này nọ, cố gắng trêu ghẹo dục vọng của hắn.

"Cô còn trò gì hay hơn không?" - Hắn nhướng mày, hay là giải sầu nhỉ.

"Đi đến rồi sẽ biết". Cô gái giọng điệu câu dẫn kéo hắn vào một khách sạn gần đó. Hắn cũng thuê một phòng rồi bước vào. Khách sạn này là khách sạn năm sao, nội thất đầy đủ, nhìn qua cũng như một ngôi nhà.

"Ngài muốn thế nào trước?" - Cô gái uốn éo hỏi.

"Đi tắm trước"

Cô gái dường như không muốn đợi mà đến áp chặt vào người hắn, cọ qua cọ lại, hắn thức thời nhíu mày, quá kém cỏi, rồi đẩy cô ta ra.

Sau đó đi thẳng vào phòng tắm, nước lạnh xối xuống cả thân thể hắn, Thân Bích, vì sao anh không thể rời khỏi em, em muốn hận anh tới mức nào cho đủ đây? Hắn tự dằn vặt mình, nước lạnh cũng như lòng trống trải của hắn, hắn muốn ngập chìm cậu vào lòng hắn để cậu biết hắn đã yêu cậu thế nào, nhưng lại không thể tổn thương tiểu nam nhân nhỏ bé đó được.

Sau khi tắm xong, hắn đi ra, nhìn nữ nhân trên giường, một chút hứng thú cũng không có. Hắn chán nản móc trong túi áo một số tiền cho cô ta. Cô nàng dường như không chịu mà cố gắng hôn hắn, vật vã một hồi thì lại bị hắn đẩy ra, chán ghét nhìn cô ta mà thốt ra: "Đồng tính mà cô cũng muốn câu dẫn? "

Cô ta không lường trước được mà trợn mắt lên, rồi tức giận mà mắng vào mặt hắn:"Thứ kinh tởm, đồng tính mà lại tìm nữ nhân giải sầu à" Nói rồi cô nàng cầm tiền rồi đóng cửa rầm một cái, rời khỏi khách sạn.

Trúc Đình đỡ trán lên cười, thật không thể ngờ mình cũng trở thành đồng tính luyến ái mất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc