Ngày hôm sau là thứ hai, học sinh ngoại trú phải đến trường sớm hơn một chút, đúng 7 giờ 50 phải tập hợp ở sân thể dục để treo quốc kỳ.
Hứa Tư Tuệ sau khi ăn xong cơm sáng trở về phòng thay đồng phục. Sau khi mặc chỉnh tề xuống tầng đến nhà xa tìm xe đạp của mình, một mình đạp xe đi học.
Cô đến lớp vừa lúc đúng 7 giờ 40, trong lớp cũng chỉ có rải rác vài người. Nhìn thấy cô đến cũng không có phản ứng gì nhiều, tiếp tục nói chuyện mình chưa nói xong.
Nha đầu Hứa Tư Tuệ này sống nội tâm. Không, thậm chí có thể nói là thâm trầm. Thật sự không thích nói chuyện, đương nhiên là giới hạn trong những người không thân.
Tô Chỉ Dao nói cô mắc chứng “Ngại giao tiếp”.
Mặc kệ là chứng gì, nhân duyên không quá tốt là được rồi. Bạn im lặng với người khác, người khác tự nhiên sẽ im lặng với bạn.
Bạn học Hứa vì vậy mà thay đổi rất nhiều, muốn để mình mở lòng ra một chút, nhưng mà hiệu quả cực nhỏ.
Lấy sách bài tập của mình ra, cũng giống như bình thường định làm vài đề toán học. Tiếng nói truyền đến từ phía sau:
“Ai, nghe nói chưa? Người diễn thuyết lần này chính là Cố Mộ Niên.” Em gái A nói.
“Đúng vậy, thật sự có duyên phận quá. Hàm Hàm, cậu cần phải nắm chắc cơ hội lần này!”
Chị gái B nói.
“Ba ngày, chỉ cần ba ngày. Mình không theo đuổi được thì mời tất cả mọi người uống trà sữa.” Tiểu nữ vương kiêu ngạo nói.
Hứa Tư Tuệ lúc nghe thấy cái tên kia đã dừng lại, đại não dừng vận chuyển, bút nước xẹt qua một đường thật dài trên tờ giấy trắng.
Ba ngày.
A…
Có niềm tin như vậy sao.
Mười phút sau, các lớp xếp hàng ở hành lang đi đến sân thể dục.
Vốn là sân thể dục không lớn chen đầy các nhóm, càng trở nên bé hơn.
Vóc dáng hiện tại của Hứa Tư Tuệ không coi là cao gầy. Bởi vậy cô đứng thứ ba trong nhóm nữ.
Kéo cờ, hát quốc ca, hiệu trưởng để các tổ trưởng của khoá diễn thuyết…
“Tiếp theo, mời đại biểu học sinh lớp 12 (3)… Cố Mộ Niên lên đài diễn thuyết.” Tiếng nói thanh thủy của MC dường như dắt Hứa Tư Tuệ đang trong cõi thần tiên quay về.
Đúng rồi, chính là anh.
Hứa Tư Tuệ nhìn Cố Mộ Niên trên đài. Ánh nắng sáng sớm dường như bọc thêm một tầng ánh sáng cho anh, anh giờ phút này mặt mày nhu hoà, tóc trên trán tinh tế lười nhác rũ ở trước mắt.
Anh là gió vô tình, rồi lại cố tình dẫn lũ đến bất ngờ.
Tiếng nói sạch sẽ rõ ràng, làm người nghe đều rất hưởng thụ.
Lấy “Chào mọi người, tôi là Cố Mộ Niên” để bắt đầu, lấy “Cảm ơn mọi người” để kết thúc.
Tâm tình nhanh chóng bay lên cao, Hứa Tư Tuệ cảm thấy mình hiện tại giống như màn thầu trắng nõn trong lồng hấp, lập tức sẽ chín. Bên tai vang lên tiếng vỗ tay, mới trì độn vỗ tay theo.
Không biết là ảo giác hay là gì, cô nhìn thấy Cố Mộ Niên như có như không liếc mắt nhìn về phía cô một cái. Vừa rồi quá khẩn trương chỉ lo né tránh tầm mắt, cũng không biết anh có phải đang nhìn cô hay không.
Ai da, sớm biết vậy thì không né rồi…
Nghi lễ kéo cờ kết thúc, các lớp đi về theo trình tự.
Hứa Tư Tuệ không lập tức về lớp, mà đi dạo ở WC nữ nửa ngày, sợ Giang Dịch Hàm có động tĩnh gì lớn.
Cô đã quên mình hôm qua viết ở trên vở, cũng không cảm thấy cách làm của mình hiện tại có kỳ quái và mâu thuẫn gì.
Chỉ chốc lát sau, Giang Dịch Hàm đưa một nhóm các chị em của cô ấy đến, đứng thành một hàng chắn ở cửa WC nam.
Em gái A nói vừa này cô ta thấy Cố Mộ Niên đi vào.
Hứa Tư Tuệ:…
Cô cảm thấy đây không phải bá vương ngạnh thượng cung*, càng không thể nói là tỏ tình, đây mẹ nó chính là muốn đánh trận.
(*: Cướp đoạt)
Lâm Khanh Trạch vừa ra khỏi WC đã thấy trận này, trong lòng không khỏi chậc chậc chậc, đồng tình nhìn về phía Cố Mộ Niên.
Người phía sau không có biểu tình đi qua.
Anh trai, anh thật dũng mãnh. Lâm Khanh Trạch yên lặng nói thêm trong lòng.
Cố Mộ Niên đứng đối diện Giang Dịch Hàm, không tự cao tự đại, không áp bức, nói thẳng trực tiếp vào trọng điểm: “Nếu em muốn nói chuyện yêu đương, tôi kiến nghị em thay người khác. Người bên cạnh tôi đây, thích em đã ba năm.”
Giang Dịch Hàm không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, cả người đều kinh ngạc, sau đó như gặp quỷ nhìn về phía Lâm Khanh Trạch.
Lâm Khanh Trạch: Anh Cố? Cố gia?!?
Nếu không phải như vậy, làm sao Cố Mộ Niên hôm nay lại chủ động đi với anh ấy đến WC như vậy, còn ở chỗ này chờ anh ấy.
Cố Mộ Niên thấy biểu tình giống như ăn phải mấy tấn đồ vật không thể miêu tả của Lâm Khanh Trạch, tiểu nhân trong nội tâm tức khắc nhảy múa.
Chuyện nhỏ, làm cậu giả vờ với tôi này, tôi để cậu nhìn xem cái gì là ép buộc nghiêm túc.
Hứa Tư Tuệ nhất thời không nhịn được, phốc bật cười, thân thể cũng lộ ra một chút ở sau cột.
Không ai chú ý đến sau cột xuất hiện đồng phục màu trắng viền đen, nhưng mắt Cố Mộ Niên nhìn rõ.
Anh nhìn nhìn đồng hồ. Thời gian lớp 11 sớm hơn lớp 12 năm phút, hiện tại đã đến giờ học.
Chuyện gì xảy ra với nha đầu này, đến xem náo nhiệt à?
“Chuông vào lớp đã vang lên rồi, nên đi học thì về học đi, đừng ở chỗ này nghe lén.” Cũng không biết là nói với ai.
Anh vẫn không đi ra ngoài, nghĩ muốn chừa mặt mũi cho người ta. Giáp mặt bị xé bỏ mặt nạ, rất không tốt.
Mọi người đều đã sửng sốt, ai nghe lén? Sau đó mới phản ứng chậm nhìn xung quanh khắp nơi. Nhưng rõ ràng đã chậm, Hứa Tư Tuệ đã sớm che lỗ tai màu hồng chạy trối chết rồi.