CHÓ DỮ NHÀ HỌ UÔNG

“Phòng bếp bên này, phòng khách và thư phòng lần lượt ở bên kia, phòng ngủ chính và phòng thay quần áo ở tầng hai…” Uông Mộc Hiên lần đầu tiên dẫn theo một Omega bước vào chỗ ở của mình, hắn nói, “Em muốn ngủ ở đâu cũng được, dù sao tôi cũng ngủ ở phòng chính.”

“Em…” Phương Nguyên đỏ mặt, “Chúng ta kết hôn rồi, em không thể ngủ ở phòng ngủ chính với anh sao?”

“Xem em chọn thế nào thôi.” Uông Mộc Hiên nói vô cùng đương nhiên, “Tôi bảo em thích ở đâu thì ở mà, đương nhiên bao gồm cả phòng ngủ chính, nhưng ở phòng ngủ chính thì em phải chung giường với tôi.”

Phương Nguyên chớp chớp mắt: “Ngủ chung ạ.”

“Không thì sao?” Uông Mộc Hiên lại bắt đầu cau mày, “Nếu em không quen thì tự nằm gọn sang một bên, ở phòng ngủ chính thì phải ngủ chung giường với tôi, tôi sẽ không ngủ sàn trong chính ngôi nhà của mình đâu.”

Uông Mộc Hiên sống hơn ba mươi năm, ngủ một mình bấy lâu nay, còn khá kén giường đấy, nói thật hắn còn chưa quen bên gối đột nhiên có thêm người tranh chăn với hắn đâu, cho nên hắn vô cùng hy vọng Omega nhỏ trước mắt này có thể thức thời một chút tự ôm chăn nằm nghiêng ra một góc kìa.

Hắn trưng cái mặt dữ tợn ra nhìn Phương Nguyên không nói lời nào.

Omega này vậy mà lại cười lên, còn chìa tay ra xoa xoa cái mặt quạu của hắn, nói một câu.

“Uông đại ca à, anh đáng yêu quá đi.”

Nghe có giống tiếng người không?

Chả giống chút nào cả, nhãi con này!

Bình luận

Truyện đang đọc