CHỜ GIÓ, ĐỢI EM


"Ầm!"
 
Kỷ Hoài bị đuổi ra khỏi cửa.
 
Âm thanh đóng cửa thực sự rất vang, thấp thoáng còn có thể nghe được tiếng vọng trở lại của nó, Kỷ Hoài  nhìn chiếc áo dài đang khoác trên tay  mình, ngoài đường thực sự rất lạnh, anh nhanh chóng mặc áo vào rồi nói qua cánh cửa.
 
“Cấm Cấm, anh đi đây.’’
 
Trong phòng không có người đáp lại anh.
 
“Anh đi thật…’’
 
“Cút.’’
 
Kỷ Hoài không nhịn được bật cười.
 
Ừ, Cấm Cấm của anh càng ngày càng cá tính, nhưng mà anh lại rất thích.
 
*
Thời Cấm đứng trong phòng bếp, vòi nước trong bồn vẫn đang mở, cho đến khi nước tràn chảy ra ngoài thấm ướt quần áo, một cảm giác lạnh như băng bỗng nhiên ập đến mới khiến cô phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân đóng vòi nước.
 
Cô cảm thấy mình thật sự điên rồi, vừa rồi lại vì chuyện của Kỷ Hoài mà thất thần.
 
Ngay khi cô đang giễu cợt chính mình thì chợt nghe  tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lau khô tay rồi đi về phía phòng ngủ.
 
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn ấn nút trả lời.
 
“A lô?’’
 
“Cấm muội muội, là tớ.’’
 
Thời Cấm nghe âm thanh từ đầu dây bên kia liền biết, là Cao Nhã.
 
"Cao Nhã, tại sao cậu có thể biết được số điện thoại của tớ ?’’ Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
 
"Là Kỷ Hoài cho tớ.’’
 
"Ồ, là vậy sao ?’’
 
"Cấm muội muội, hai người…Đã gặp nhau  chưa ?’’
 
‘’Ừ.’’
 
Không chỉ gặp mặt nhau, anh ta vừa mới rời  khỏi nhà cô đấy.
 
"Như thế này, bây giờ cậu có rảnh không, chúng ta gặp nhau trò chuyện đi, lần tước sau khi tớ trở về phòng làm việc thì không thấy cậu đâu nữa, cũng không thấy tới trường, vì không có số điện thoại  nên tớ không thể liên lạc với cậu được’’
 
"Ừ, bây giờ có rảnh’’
 
Hai người hẹn gặp nhau trong một quán cà phê.
 
“Nơi này.’’ Cao Nhã vẫy vẫy tay với cô.
 
Thời Cẩm mỉm cười đi đến ngồi xuống đối diện cô ấy.
 
Lúc còn học đại học, Thời Cấm đã biết Cao Nhã là một cô gái xinh đẹp, bây giờ trải qua sự mài giũa trưởng thành  của năm tháng lại càng  xinh đẹp, khí chất và quyến rũ hơn rất nhiều so với trước kia.
 
"Cấm muội muội, sáu năm không gặp nhau, sao tớ có cảm giác cậu không hề thay đổi chút nào vậy, không có gì khác so với thời còn học đại học.’’
 
Thời Cấm mỉm cười: “Tớ không thay đổi nhưng cậu lại thay đổi rất lớn đấy.’’
 
Cao Nhã nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn cô: “Tớ thay đổi sao?’’
 
“Ừ, tất nhiên rồi, bây giờ càng ngày càng đẹp hơn.’’
 

Cao Nhã không nhịn được bật cười.
 
“Đúng rồi, Mộc Hân hiện tại đang ở đâu?’’
 
“Mộc Hân sao, cô ấy đang ở thành phố H, đã kết hôn rồi’’
 
“Hả?’’ Thời Cấm hơi ngạc nhiên, “Kết hôn rồi sao?’’
 
“Đúng vậy, bây giờ đang rất hạnh phúc đấy!’’
 
Đời người đúng là không thể  lường trước được bất cứ thứ gì, cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên trong ba người bọn họ kết hôn thì giờ lại trở thành người cuối cùng.
 
“Cấm muội muội, chân cậu không sao chứ?’’
 
Nụ cười trên khóe miệng của Thời Cấm hơi cứng lại một chút, cô buông ly cà phê trên tay xuống.
 
“Ừ, không sao, điều dưỡng một năm đã trở lại như bình thường rồi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ còn tái phát.’’
 
“Cậu không biết đâu, năm đó cậu suýt dọa chết chúng tớ đấy, tớ và Mộc Hân ngồi phía dưới xem thật sự…’’ Nói đến chỗ tay, giọng nói của Cao Nhã bỗng trở nên nghẹn ngào.
 
Buổi biểu diễn năm đó, Thời Cấm thể hiện bài múa “Hồng tụ” khiến biết bao nhiêu người trầm trồ tán thưởng, nhưng ngay khi bài múa này sắp được hạ màn một cách hoàn mỹ nhất thì chẳng ai có thể ngờ được rằng sẽ xảy ra một tai nạn bất ngờ như vậy.
 
Trong khoảnh khắc Thời Cấm rơi xuống từ trên sân khấu đó, toàn bộ hội trường đều bị hoảng sợ trước sự việc bất ngờ này, còn lúc ấy Thời Cấm đã hôn mê bất tỉnh, cô và Mộc Hân bật khóc vội vàng bắt xe đuổi theo chiếc xe cấp cứu.
 
Khi hai người họ đến bệnh viện, Thời Cấm vẫn chưa tỉnh lại, sau đó còn bị sốt cao, cả người mơ mơ màng màng, tai nạn năm ấy đã để lại một di chứng vô cùng nghiêm trọng, ngay cả các bác sĩ cũng nói, có lẽ sau này cô ấy rất khó có thể nhảy múa được nữa.
 
Rồi đến khi Thời Cấm tỉnh lại từng tự tiện rời khỏi bệnh viện, tất cả mọi người đều chia nhau ra tìm người đến phát điên, ai cũng không thể tìm được, sau đó chính cô ấy lại tự mình quay lại, nhưng bất kể ai hỏi thế nào cô cũng không hề đề cập đến chuyện đã đi đâu và làm gì trong ngày hôm đó.
 
Về sau nữa, gia đình Thời Cấm làm thủ tục nghỉ học cho cô ấy rồi ngay lập tức xuất ngoại, từ đó về sau mấy người họ  không có bất kỳ liên lạc nào với nhau nữa, số điện thoại không thể gọi được, QQ cũng bị khóa, tất cả những tin tức liên quan đến Thời Cấm đều như đá chìm đáy biển.
 
“Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, không phải tớ đã nguyên vẹn đứng trước mặt cậu đây sao?’’ Thời Cấm vội vàng an ủi.
 
Thật ra thì lúc cô được xe cứu thương mang đi vẫn còn lại một chút ý thức, quen biết Cao Nhã gần ba năm, cô chưa bao giờ thấy qua cô gái lạnh lùng này  rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lần đó, cô lại thấy trên mặt cô ấy ướt đẫm nước mắt, có lẽ thật sự bị dọa sợ đi.
 
“Cấm muội muội, thật tốt khi có thể nhìn cậu như vậy.’’
 
Thời Cấm vốn dĩ muốn an ủi cô ấy, nhưng ngược lại lại khiến mình bị cảm động, vành mắt không nhịn được bỏ đừng.
 
“Tớ cũng vậy.’’
 
“Cấm muội muội, thật ra tớ có một chuyện rất muốn hỏi cậu.’’
 
“Chuyện gì vậy?’’
 
“Có phải năm đó cậu và Quản Hi Duyệt đã từng xảy ra chuyện gì không?’’
 
Thời Cấm đang khấy trộn cốc cà phế bỗng nhiên dừng lại một chút.
 
“Khi còn học năm hai, tớ phát hiện mối quan hệ giữa hai người dường như có gì đó không đúng lắm, quá khác thường, hơn nữa sau khi cậu xuất ngoại một tháng, cô ấy cũng ra nước ngoài.’’
 
“Cô ấy cũng ra nước ngoài sao?’’
 
“Ừ, thế nên tớ mới càng cảm thấy kỳ lạ.’’
 
Thời Cấm cúi đầu nhìn cốc cà phê trong tay, hóa ra cô ấy cũng xuất ngoại, vậy Kỷ Hoài, rốt cuộc người mà anh vẫn một mực chờ đợi trong suốt mấy năm nay là ai?
 
Là Quản Hi Duyệt sao?
 
"Không phải cậu muốn biết sao, thật ra tớ và cô ta cũng chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là  cùng nhau thích một người mà thôi.’’
 
Cao Nhã ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: "Cùng thích một người, chẳng lẽ là Kỷ Hoài ?’’
 
"Ừ."
 

    *
 
Thời Cấm chỉ nghỉ ngơi ở nhà ít ngày, đến khi gần như hồi phục lại như ban đầu, cô có thể đi làm kiếm tiền được rồi.
 
Không biết có phải lương tâm của Triệu Trăn đột nhiên trỗi dậy hay không, buổi sáng hôm nay còn gọi điện thoại nói sẽ đưa cô đi làm.
 
Sau khi Thời Cấm xuống lầu đã nhìn thấy Triệu Trăn đang đứng dựa vào xe, hai tay đút trong túi quần, khi nhìn thấy cô xuống thì huýt sáo một cái, ân cần mở cửa xe.
 
“Cấm tỷ, mời chị lên xe.’’
 
Thời Cấm liếc anh ta: “Ai u, Triệu công tử thật có tiền, mấy ngày trước vẫn còn lái BMW, hôm nay lại là Bentley sao?’’
 
Triệu Trăn biết cô đang chế nhạo mình, cũng không thèm để ý cười một tiếng: “Triệu công từ có tiền như vậy không phải còn phải nghe người khác sai bảo sao, vẫn là em có tiền nhất.’’
 
“Tôi còn nhớ người nào đó lần trước thấy chết mà không cứu đấy?’’ Thời Cấm ngồi lên xe.
 
Triệu Trăn mỉm cười nắm vô lăng, khởi động xe.
 
“Cho nên hôm nay không phải đến đây để chuộc tội sao, làm bảo vệ kiêm lái xe đưa đón em đi làm.’’
 
Thời Cấm vừa cúi đầu thắt dây an toàn vừa nói: “Tôi đây không dám để một tiểu hoàng tử quầy bar lái xe đưa đón tôi, cậu không muốn sống nhưng tôi thì muốn đấy.’’
 
“Đó là khi còn ở nước Anh, tôi đã cải tà quy chính rồi.’’
 
“Có muốn tôi mang những người bạn nhảy của cậu tới để cậu nhìn một chút, để hỏi xem mấy ngày này cậu say như thế nào không?’’
 
“Khụ, khụ …’’ Triệu Trăn nắm chặt tay để lên miệng giả vờ ho khan.
 
Thời Cấm thấy anh ta cứng họng không nói được gì, vui vẻ mỉm cười: “Tôi nói này, cậu cả ngày không làm việc đang hoàng, bố cậu cũng không quan tâm sao?’’
 
“Ông ấy bận rộn công việc hàng ngày có thời gian quản tôi sao, hơn nữa trong công ty còn có anh trai tôi mà, không cần thiết phải cần đến tôi đâu, hơn nữa tôi rất thích cuộc sống như bây giờ.’’
 
Thời Cấm thở dài cảm thán: “Thật hâm mộ cậu, người có tiền thì có thể tự do bay nhảy như vậy đấy.’’
 
Triệu Trăn nghiêng đầu nhìn cô: “Hay là để tôi nuôi em nhé.’’
 
“Cậu đừng nói đùa, người có tiền như cậu vẫn nên đi nuôi những thứ oanh oanh yến yến kia đi, đại tỷ đây cảm thấy tay làm hàm nhai vẫn là tốt nhất.’’
 
“Nhìn em xem, nói hâm mộ tôi, tôi bảo tôi nuôi em thì lại không muốn, người đâu mà khó chiều như vậy chứ.’’
 
“Được rồi, được rồi, không đôi co với cậu nữa, tối hôm qua tôi không ngủ ngon cho lắm, tôi ngủ một lát đây, khi nào đến trường nhớ gọi tôi.’’ Nói xong, cô khoanh hai tay trước ngực, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
 
Triệu Trăn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, thật ra anh nói để anh nuôi cô không phải là một lời nói đùa, chỉ cần cô đồng ý, anh có thể cho cô bất cứ thứ gì.
 
Chỉ cần cô đồng ý.
 
*
Đến trước cổng trường, Triệu Trăn đánh thức Thời Cấm dậy.
 
“A Cấm, dậy đi, đến trường học rồi.’’
 
Thời Cấm mở mắt ra, đưa tay xoa xoa cần cổ mỏi nhờ, sau đó tháo dây an toàn ra.
 
Triệu Trăn xuống xe giúp cô mở cửa.
 
“Tôi vào đây, tạm biệt.’’ Thời Cấm xuống xe, vừa đi vừa nói.
 
“Tạm biệt.’’ Triệu Trăn dựa vào cửa xe vẫy tay với cô.
 
Triệu Trăn nhìn theo bóng lưng cô bước vào cổng trường mới xoay người chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe Pheaton màu đen chạy vùn vụt qua người anh.
 
Mấy ngày nay trời có đổ mưa, trùng khớp nơi chiếc xe màu đen kia đi qua có một vũng nước, nước bắt tung tóe lên không trung,  thật bất hạnh, tất cả đều bắn lên chiếc áo khoác của Triệu Trăn.
 
“Shit.’’ Anh không nhìn được văng tục.
 
Chiếc xe Pheaton màu đen kia dừng lại, một người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa sổ.
 
Triệu Trăn sửng sốt một chút, lại là Kỷ Hoài.
 
Kỷ Hoài nhìn thấy chiếc áo khoác ướt đẫm trên người anh, khuôn mặt mang theo sự áy náy mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không biết có một vũng nước ở đó’’
 
Triệu Trăn nhìn anh ta, anh dám đảm bảo, Kỷ Hoài người này tuyệt đối là cố ý, anh ta áy náy mỉm cười sao, rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác.
 
“Quần áo của cậu ướt hết rồi, phải làm sao đây, trong xe tôi còn có một cái áo khoác hay là cậu mặc tạm trước đi nhưng mặc rồi phải nhớ trả lại cho tôi đấy, đồ của tôi không thể  tùy tiện cho người khác mượn như vậy đâu.’’
 
Triệu Trăn hơi choáng váng, sau đó bật cười, thật không hổ danh là Kỷ Hoài, một lời hai nghĩa này dùng thật đúng lúc, ngoài mặt thì nói về chiếc áo kia nhưng trong đó lại rõ ràng đang ám chỉ Thời Cấm.
 
Anh bước đến bên cạnh chiếc xe Pheaton: “Ở đâu ?.’’
 
Kỷ Hoài nhíu mày, sau đó lật tìm trong xe một lát, rồi lại áy náy nói: “Ồ, tôi quên mất, hóa ra trong xe tôi không có cái áo khoác nào cả, để ở nhà rồi, thời tiết hôm nay thật lạnh, cậu nhanh chóng vể nhà thay áo mới đi, phí giặt khô tôi trả.’’
 
Triệu Trăn tức đến nổ phổi: “Được, coi như anh lợi hại, Kỷ Hoài.’’
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc