CHO MÁ EM THÊM HỒNG


Mắt thấy tình thế sắp vượt khỏi sự kiêm soát, chủ nhiệm lớp vội vàng kéo mẹ cậu bé kia qua một bên, báo cho họ biết thân phận của Thịnh Kinh Lan.
Nhà phục chế văn vật cấp quốc bảo, đồ trong tay anh chẳng lẽ lại hàng rẻ tiền?
Nghe xong lời khuyên của chủ nhiệm lớp, người mẹ trở tay tát con trai một cái, ép cậu nhóc giao đồ ra.
Cảnh tượng này khiến Ôn Từ nhíu mày.
Cho dù trẻ có sai lầm thế nào cũng không thể dùng hành vi bạo lực để giáo dục.
Cậu bé khóc lóc giao trả, tự mình giấu “đồ chơi”
xuống dưới bục giảng, cô giáo nhanh chóng tìm lại đồ rồi trả cho Thịnh Kinh Lan: “Bố Thịnh Điềm Tửu, anh xem có phải cái này không.”
Thịnh Điềm Tửu nghển cổ chạm vào tay anh, Thịnh Kinh Lan trực tiếp đưa đồ cho bé cầm:
“Đúng vậy, là đồ chơi của con gái tôi.”
Giáo viên chủ nhiệm chỉ muốn lau mồ hôi.
Cô ấy hiểu rõ địa vị của nhà họ Thịnh và nhà họ Ôn ở thành Nam, biết thứ này có giá trị xa xỉ, nhưng không ngờ Thịnh Kinh Lan còn tiện tay đưa cho đứa bé năm tuổi làm đồ chơi, cuộc sống của người có tiền thật sự khó có thể tưởng tượng.
Thấy vậy, người phụ nữ kia cố gắng dắt con trai rời khỏi hiện trường, bị Thịnh Kinh Lan mạnh mẽ quát lại: “Đứng lại, khi dễ con gái tôi xong lại muốn ra về vậy sao?”
Người phụ nữ kia cũng không dám thở mạnh, sợ Thịnh Kinh Lan đòi bồi thường: “Anh Thịnh, tôi thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm, cũng chỉ là chuyện trẻ con cãi lộn ẩu đả, người lớn chúng ta hà tất phải xen vào.”
“Ha.” Người đàn ông cười bật cười một tiếng:
“Con gái nhà chúng tôi là cành vàng lá ngọc, không chịu nổi cãi lộn ẩu đả, món nợ này phải thanh toán cho rõ ràng.”
Người phụ nữ nghẹn đến xanh mặt, bỗng nhiên kéo con trai đến trước người rồi đẩy về phía Thịnh Điềm Tửu: “Vương Thành, nhanh xin lỗi bạn học của con đi.”
Cậu bé đã sợ đến run rẩy, thút thít không ngừng.
Thấy cậu nhóc khóc sướt mướt, người phụ nữ lại vung tay tát vào gáy con trai: “Chỉ biết khóc sướt mướt, làm sai còn khóc, bây giờ người ta muốn tính sổ với mày kia kìa, còn không mau nhận sai đi.”
Cậu bé khóc đến nấc nghẹn, không nói được một lời.
Người phụ nữ nhấc lỗ tai cậu bé lên, cậu bé đau đớn ré to, lại càng nói không rõ lời.
Ôn Tri Hòa yên lặng quan sát nãy giờ bỗng quay đầu vùi vào lòng Ôn Từ, Ôn Từ vô thức đưa tay bảo vệ con gái, gọi Thịnh Kinh Lan: “Kinh Lan.”
Khi Thịnh Kinh Lan nhìn qua, Ôn Từ lắc đầu, ý là bỏ đi.
Người phụ nữ kia chỉ bởi vì e ngại thân phận của họ, sợ bồi thường một khoản kếch xù nên mới bất đắc dĩ cúi đầu trước họ, chứ hiển nhiên không hiểu cách dạy dỗ con trai, chỉ biết dùng thủ đoạn bạo lực để con trai nhận sai.
Thịnh Điềm Tửu cũng bị hình thức giáo dục khủng bố của người phụ nữ này hù dọa, nắm chặt lấy tay bố.
Thấy dáng vẻ này của vợ và con gái, Thịnh Kinh Lan kịp thời dừng lại: “Được rồi, chuyện này tạm thời không truy cứu nữa, nhưng nếu sau này lại để tôi nghe được con gái tôi chịu ấm ức, vậy không phải xin lỗi hai câu đơn giản là xong đâu.”
“Vâng vâng vâng, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại đứa bé không nghe lời này.” Người phụ nữ liên tục đồng ý, kéo con trai mặt xám mày tro rời đi.
Gia đình bốn người vốn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm rồi dẫn bạn nhỏ đến khu vui chơi, kết quả bị chuyện này làm mất tâm trạng.

Cũng may trẻ em hay quên, nhìn thấy đồ ăn ngon chơi vui thì nhanh chóng vứt tất cả phiền não ra sau đầu.
Bọn họ đến khu vui chơi trẻ em, Ôn Tri Hòa thích trò chơi nhẹ nhàng không kích thích, Thịnh Điềm Tửu thì cảm thấy càng mạnh mẽ càng thú vị.
Ôn Tri Hòa lúc nào cũng mang theo bên mình một quyển sách, gặp phải người bé không muốn chơi sẽ lấy sách ra xem, thuận tiện chờ em gái.
Thịnh Kinh Lan dẫn Thịnh Điềm Tửu đi chơi nhảy giường, Ôn Từ bèn ở lại với con gái lớn: “Tri Hòa, xếp hàng với em gái cả ngày có thấy chán không con?”
Ôn Tri Hòa lắc đầu.
Ôn Từ sờ sờ đầu con gái: “Bình thường ngoại trừ đến phòng tập nhảy thì con không thích mấy môn thể thao khác, như vậy không tốt cho sức khỏe lắm đâu.”
Ôn Tri Hòa chậm rãi nói: “Mẹ, vận động mệt quá ạ.”
“Cũng không biết điểm này con giống ai.” Cô và Thịnh Kinh Lan đều rất thích trải nghiệm kích thích, Ôn Tri Hòa lại không di truyền được điểm này.
Ôn Tri Hòa đột nhiên thốt ra một câu: “Phụ phụ đắc chính* ạ.”

(*phụ phụ đắc chính: âm x âm = dương, hoặc là ‘phủ định của phủ định là khẳng định’.) Ôn Từ phì cười: “Con còn biết câu này à?”
Tuy rằng vận dụng không thích hợp lắm, nhưng cô biết ý của con gái.
Khoảng nửa giờ sau, hai bố con cuối cùng cũng ra khỏi khu hoạt động bên trong, Thịnh Điềm Tửu chạy tới nói với cô: “Mẹ ơi, bố bị thương rồi.”
Ôn Từ giật thót mình, phát hiện cổ tay anh đỏ lên, vội vàng hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Thịnh Kinh Lan nâng cánh tay, giọng điệu không sao cả: “Vừa rồi bị đụng phải thôi.”
Có một đứa bé thiếu chút nữa ngã xuống bậc thang, vì cứu người nên tay anh đụng vào góc cạnh, cũng không phải chuyện gì lớn.
“Đỏ cả rồi.” Ôn Từ cẩn thận đưa tay, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Có đau lắm không?”
Người đàn ông suýt xoa một tiếng, một giây sau thay đổi sắc mặt: “Đau.”
Thịnh Điềm Tửu chớp chớp mắt, rõ ràng lúc nãy bố còn nói với bé là không đau, sao giờ ở trước mặt mẹ lại bảo là đau?
Thịnh Điềm Tửu đến bên tai Ôn Tri Hòa, len lén nói: “Chị, bố nói dối đấy.”
Ôn Tri Hòa giơ sách che mặt hai người lại: “Suỵt, đó gọi là tình cảm tốt đẹp.”
Tình cảm của hai vợ chồng mười năm như một ngày, mãi mãi tươi mới mà ngọt ngào.

Buổi tối trước khi ngủ, hai chị em đi ngang qua cửa phòng sách, nghe thấy bố ‘làm nũng’ với mẹ: “Bé con, tay anh còn đau, nói thế nào đi nữa cũng vì dẫn con gái đi chơi mới bị, em dỗ dành anh đi.”
Sau đó, hai bé nhìn thấy mẹ cúi đầu hôn lên nơi bố ‘bị thương’, bố lại cười tủm tỉm nói: “Được rồi, không đau nữa, bé con thiệt là lợi hại.”
“Hô hô hô.” Thịnh Điềm Tửu che miệng bật cười, bị Ôn Tri Hòa kéo đi: “Tiểu Tửu, chúng ta nên đi ngủ rồi.”
Cái lợi của cặp song sinh là hai bé có thể làm bạn với nhau, ở độ tuổi mà những đứa trẻ khác không dám ngủ một mình, ngày nào hai chị em cũng rúc vào chiếc giường lớn ngủ ngon lành.
Mấy năm nay, việc làm ăn của phòng làm việc Tàng Trân càng ngày càng phát triển, Ôn Từ cũng không giống như mẹ mình lúc trước, chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp.

Cô rất vui khi nhận được sự giúp đỡ của những người xung quanh, để lại cho mình một chút thời gian chăm sóc gia đình.
Vả lại, Thịnh Kinh Lan còn là một người chồng và người cha vô cùng đáng tin cậy, khiến Ôn Từ không phải lo lắng về sau, sáng lập ra thương hiệu sườn xám của mình, lấy tên hai cô con gái đặt là “Tri Tửu”.
Mỗi ngày được văn hóa thêu Tô Châu và sườn xám hun đúc, hai chị em cũng di truyền sở thích của mẹ: “Mẹ mặc sườn xám đẹp quá đi ạ, Tiểu Tửu cũng muốn.”
Ôn Từ ngồi xổm xuống: “Tiểu Tửu cũng muốn mặc sườn xám sao?”
Cô bé gật đầu thật mạnh, cất giọng non nót:
“Vâng ạ, con muốn.”
Ôn Từ cười nói: “Vậy mẹ may cho con một chiếc nhé, được không nào?”
Thịnh Điềm Tửu vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá đi ạ.”
Ôn Từ quay đầu lại hỏi người kia: “Tri Hòa thì sao? Tri Hòa muốn thử không?”
Ôn Tri Hòa rất ít khi đưa ra yêu cầu của mình, lần này cô bé cũng gật đầu: “Được ạ.”
Sườn xám dành cho trẻ em lại khác với người trưởng thành, sườn xám của người trưởng thành phần lớn đều tôn lên khí chất, còn sườn xám của trẻ em thì lấy rộng rãi thoải mái làm chủ đạo.
Màu sắc vải vóc và hoa văn thêu thùa đều do hai đứa trẻ tự do lựa chọn, cuối cùng, Ôn Tri Hòa chọn màu xanh, Thịnh Điềm Tửu chọn màu vàng nhạt.
Hai chị em được thừa hưởng nét đẹp từ bố mẹ, từ nhỏ đã là mỹ nhân, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm khí chất thiên kim bẩm sinh, mặc sườn xám lại càng khiến người ta lóa mắt.
Ôn Từ cầm máy ảnh chụp cho hai chị em một bộ ảnh, mã hóa rồi đăng lên tài khoản cá nhân, không ngờ lượng like vốn đang đều đều trong mấy tháng gần đây đột nhiên tăng vọt.
Một cơ hội tốt để phòng làm việc “Tàng Trân” khai thác nghiệp vụ mới —— quần áo trẻ em.
Điều bất ngờ là cả hai chị em đều không sợ ống kính, thậm chí còn mạnh dạn thể hiện bản thân trước ống kính, giống như thể hiện tất cả sự ưu tú mà khi còn bé Ôn Từ bị ép giấu đi.
Hai chị em trở thành người mẫu thời trang trẻ em cố định của phòng làm việc “Tàng Trân”, mới lên năm tuổi đã có fan thuộc về mình.
Năm sau, mùa xuân về hoa nở, Ôn Từ đưa hai chị em đi chụp ảnh sinh nhật.

Lúc chụp ảnh chung, Ôn Tri Hòa cầm sách chụp tĩnh lặng, Thịnh Điềm Tửu phối hợp chụp mấy tấm lại bắt đầu bày ra biểu cảm tinh quái, chọc cho nhiếp ảnh gia cười to, thậm chí chụp được mấy tấm ảnh Ôn Tri Hòa không nhịn được cười.
“Chụp ảnh chung cũng được kha khá rồi, tiếp theo chụp ảnh riêng, hai chị em các cháu ai lên trước đây?”
Thịnh Điềm Tửu đang chơi hăng say nên dứt khoát chụp cho cô bé trước.
Đợi đến khi Ôn Tri Hòa, nhiếp ảnh gia bảo cô bé đổi đạo cụ, Thịnh Điềm Tửu bèn ôm sách đến bên cây cột.
Giữa chừng, Ôn Từ nhận được điện thoại công việc, nhiếp ảnh gia và trợ lý lại vội vàng chụp cho Ôn Tri Hòa, thế là Thịnh Điềm Tửu ở một mình cũng mệt rã rời, đưa tay ngáp một cái.
Bé buồn ngủ.
Muốn đi ngủ.
Đầu dựa về phía sau, ánh mắt híp lại, Thịnh Điềm Tửu nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ai ngờ cô bé ngủ không được an ổn, đầu dần dần nghiêng lệch.
Một giây trước khi bé suýt ngã xuống, một cậu nhóc đeo máy ảnh nâng đầu bé lên.
Thịnh Điềm Tửu chợt bừng tỉnh, vẻ mặt mơ màng, cho đến khi cậu nhóc bên cạnh dùng giọng nói non nớt nhắc nhở: “Ngủ ở đây rất nguy hiểm.”
Thịnh Điềm Tửu ngơ ngác quay đầu, bắt gặp một đôi mắt màu trà.
Cậu nhóc này khoảng bảy tám tuổi, tóc ngắn màu nâu, mặc áo sơ mi sọc đen trắng, trông có vẻ là một quý ông nhỏ.
Anh trai này nhìn đẹp trai quá đi.
Thịnh Điềm Tửu nhìn chằm chằm cậu nhóc không chớp mắt, gần như không dời mắt được, bé chỉ vào đồ vật trước người cậu nhóc: “Anh cũng có máy ảnh, anh là nhiếp ảnh gia sao?”
Cậu nhóc lịch sự trả lời: “Anh đang học thôi.”
Thịnh Điềm Tửu nghiêng đầu hỏi: “Vậy anh chụp ảnh có giỏi không?”
Cậu nhóc nâng máy ảnh lên, ôn hòa nói: “Cũng tàm tạm.”
Thịnh Điềm Tửu ôm sách, từng bước từng bước tới gần, lớn mật hỏi: “Vậy em có thể xem ảnh anh chụp không?”
Cậu nhóc mở máy ảnh rồi giơ lên trước mặt bé.
Hai cái đầu nhỏ xích lại gần nhau lật xem từng tấm một, liên tục mấy tấm đều là rừng cây.
Cảnh sắc bên trong, rõ ràng là người chụp vừa mới chơi ở gần đó.
Cho đến khi một bức ảnh có người xuất hiện, cậu nhóc giải thích: “Đây là mẹ anh.”
Thịnh Điềm Tửu “Oa” một tiếng khen ngợi: “Mẹ anh rất xinh đẹp.”
Cậu nhóc mỉm cười: “Cám ơn, em cũng rất xinh xắn.”
Thịnh Điềm Tửu giả vờ che miệng tỏ vẻ thẹn thùng: “Ai cũng nói thế ạ.”
Cái tính tự luyến này của cô bé, mười phần là di truyền từ Thịnh Kinh Lan.
Ôn Tri Hòa đang chụp ảnh thì phát hiện em gái đang trò chuyện vui vẻ với một cậu bé xa lạ.
Xung quanh không có gì nguy hiểm nên bé cũng không nói gì, chỉ là mãi một lúc vẫn không thấy em gái quay lại, bé có chút lo lắng: “Chú Lý, dừng một chút đã ạ, cháu đi tìm Tiểu Tửu.”
Chỉ vừa chớp mắt, lại thấy cậu nhóc kia bắt đầu giúp chụp ảnh giúp Thịnh Điềm Tửu.
“Tiểu Tửu.” Ôn Tri Hòa rất thông minh, lấy danh nghĩa phụ huynh gọi Tiểu Tửu về: “Mẹ đang tìm đấy.”
Thịnh Điềm Tửu phất tay chào tạm biệt cậu nhóc, cậu nhóc gật đầu cười nói: “Tạm biệt.”
Khí chất nho nhã lễ độ cùng nụ cười tỏa nắng thiếu chút nữa làm lu mờ đôi mắt Thịnh Điềm Tửu, Ôn Tri Hòa kéo em gái đi xa rồi mới dặn dò:
“Ở bên ngoài đừng lại gần người lạ quá.”
“Anh trai kia cũng là người chụp ảnh, anh ấy chụp rất đẹp.” Thịnh Điềm không thừa nhận mình bị nhan sắc hấp dẫn.

Ôn Tri Hòa không vạch trần em gái: “Cho nên em để anh ấy chụp ảnh giúp em sao?”
“À.” Lời này đã nhắc nhở Thịnh Điềm: “Bọn em vẫn chưa thêm bạn tốt, ảnh của em làm sao lấy về đây.”
Bé và chị gái đều có iPad của riêng mình, có thể đăng nhập vào phần mềm xã hội để giao tiếp trên mạng.
Ôn Tri Hòa nói: “Trong máy ảnh của chú Lý có rất nhiều.”
“Đâu có giống.” Thịnh Điềm Tửu còn muốn chơi với anh trai kia.
Ông trời như đang gửi lời chúc mừng sinh nhật tới hai bạn nhỏ, nguyện vọng của Thịnh Điềm Tửu chẳng mấy chốc đã trở thành sự thật.
Buổi tối, Thịnh Kinh Lan đặt tiệc một bữa tiệc thịnh soạn ở Thủy Vân Gian, người lớn trong nhà và bạn bè thân thiết đều có mặt để chúc mừng sinh nhật hai chị em.

Thịnh Điềm Tửu từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm chiếc bánh kem sáu tầng, sau khi thắp nến cầu nguyện, bé nói bố chia cho mình một miếng lớn.
Tống Lan Chi ngồi ở vị trí chính, thấy Thịnh Điềm Tửu bưng bánh ngọt thì hỏi: “Răng Tiểu Tửu có khỏe không?”
Ôn Từ trả lời: “Bác sĩ nói cố gắng hạn chế ăn ngọt, nên cả tuần này con không cho đụng vào bánh kẹo.

Chiếc bánh ngọt này được đặt làm đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của con bé, cho con bé ăn thoải mái một chút đi ạ.”
Thịnh Điềm Tửu rất dễ thỏa mãn, chỉ là cô bé ngồi không yên, ăn no lại chạy ra ngoài.
Ở ngoài hành lang, Thịnh Điềm Tửu bất ngờ phát hiện anh trai mới gặp buổi chiều cũng đang ở đây, chợt cảm thấy vui mừng.
Cậu bé đưa lưng về phía cô, Thịnh Điềm Tửu cất từng bước chân ngắn chạy tới nắm lấy cánh tay cậu: “Anh.”
Cậu bé kinh ngạc quay đầu lại: “Là em à.”
Ra là cậu bé và người nhà đến thành Nam du lịch, nghe nói Thủy Vân Gian là nhà hàng Trung Quốc nổi danh nhất thành Nam, nên mới xuất hiện ở nơi này.
“Đồ ăn ở đây rất ngon, mẹ em rất thích, bố em cũng thường xuyên dẫn bọn em tới đây.” Thủy Vân Gian thường nghiên cứu đồ ăn mới hấp dẫn khách cũ lẫn khách mới, danh tiếng rất tốt.
Cô bé vui sướng miêu tả món ăn mình đã ăn, cậu bé kiên nhẫn lắng nghe: “Cảm ơn lời giới thiệu của em nhé.”
Sau đó lại hỏi: “Em ra ngoài một mình sao?”
Thịnh Điềm Tửu chỉ chỉ phòng bao: “Bố mẹ, chị gái, bà ngoại, bà cố ngoại.....đều ở bên trong.”
Cô bé đọc một chuỗi dài, tổng kết lại là buổi liên hoan gia đình.
Lúc này, một nhân viên bán hàng cầm cây kẹo hồ lô đi ngang qua, lực chú ý của Thịnh Điềm Tửu lập tức bị dời đi.
Thủy Vân Gian có hai nơi đặt kẹo hồ lô tươi quanh năm, khách hàng có thể đổi miễn phí bằng phiếu giảm giá, nếu không có phiếu giảm giá thì cũng có thể mua với giá thấp.
Gần đây bố mẹ đang kiểm soát lượng đồ ngọt của bé, ngoại trừ bánh sinh nhật hôm nay thì đã một tuần rồi bé không được ăn đồ ngọt.
Thịnh Điềm sờ sờ túi, nhớ ra hôm nay mặc sườn xám để chụp ảnh, ra ngoài chơi lại không mang theo gì cả.
Cái miệng nhỏ anh đào cứ mím lại, khó xử xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé, ngửa đầu nhìn cậu nhóc bên cạnh: “Ví tiền hình con heo của em không có ở đây.”
Cậu nhóc gần như đoán được bé sẽ nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, Thịnh Điềm Tửu chắp hai tay trước người, chớp chớp mắt nói: “Anh, anh có thể mời em ăn kẹo hồ lô không?”
Hai phút sau, cậu nhóc nhận lấy kẹo hồ lô từ tay nhân viên cửa hàng, đưa cho Thịnh Điềm Tửu:
“Em thế này rất dễ bị người xấu lừa gạt đấy.”
Cô bé khẽ khịt mũi, thề son sắt phản bác: “Không đâu, em rất thông minh.”
Kẹo hồ lô vừa ra lò vừa thơm vừa ngọt, Thịnh Điềm Tửu liếm từng ngụm nhỏ: “Anh, lần sau em mời anh ăn.”
“Được, cảm ơn em.”
Vừa dứt lời, đồng hồ của cậu nhóc sáng lên: “Anh phải về rồi.”
Thịnh Điềm Tửu cầm kẹo hồ lô, nhìn người anh trai cao hơn mình rất nhiều, có chút không nỡ.
Cậu nhóc đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé, dáng vẻ hệt như một người lớn: “Anh đưa em về phòng trước.”
Không chỉ vậy, trên đường trở về cậu còn dặn dò Thịnh Điềm Tửu: “Bạn nhỏ ở bên ngoài không được nói chuyện với người lạ, cũng không được ăn đồ người lạ đưa cho.”
Thịnh Điềm Tửu vung kẹo hồ lô: “Chúng ta đã gặp qua, không phải là người lạ.”
“Em thậm chí còn không biết tên anh là gì mà.”
“Vậy anh ơi, anh tên là gì?”
“Ngôn Tư Niên.” Cậu đọc rõ tên mình, thuận miệng hỏi: “Còn em?”

“Em tên là Thịnh Điềm Tửu.” Cô bé nhe răng cười, má lúm đồng tiền hiện ra: “Là rượu rất ngọt rất ngọt đó.”
Bởi vì gặp được anh trai nên Thịnh Điềm Tửu quá vui mừng, nhất thời đắc ý vênh váo, ngay cả kẹo hồ lô cũng ăn sạch sẽ.

Sau khi Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan phát hiện thì cấm bé không được ăn đồ ngọt hai tuần kế tiếp.
“Lần trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã nói răng Tiểu Tửu phải bảo vệ thật tốt, lần này thì hay rồi, còn lén lút ăn kẹo sau lưng bố mẹ.” Ôn Từ vừa tức vừa lo lắng: “Con bé ra ngoài mua đồ mà chúng ta cũng không biết.”
Thịnh Kinh Lan dứt khoát quyết đoán: “Được, ngày mai sẽ thu tiền tiêu vặt của con bé.”
“Anh nỡ à?” Ôn Từ không tin.
Ngày thường, Thịnh Kinh Lan sợ con gái chịu ấm ức nên tặng quà rất nhiều, trong túi cũng không thiếu tiền.
Thịnh Kinh Lan ôm lấy vợ, xoay người đè lên:
“Không nỡ, nhưng răng con gái quan trọng hơn.”
Bắt đầu từ ngày hôm sau, bọn họ thật sự cắt đứt tiền tiêu vặt của Thịnh Điềm Tửu, bất luận Thịnh Điềm Tửu làm nũng chơi xấu thế nào cũng không cho.
“Tiểu Tửu, lúc trước bố mẹ đã nói là không được ăn, tự con phá vỡ lời hứa trước vụng trộm mua kẹo hồ lô, có phải nên tự mình gánh vác hậu quả hay không đây?” Ôn Từ kiên nhẫn giảng giải đạo lý với con gái.
Vốn dĩ bản thân đuối lý, Thịnh Điềm Tửu quyết định tạm thời đầu hàng: “Vậy được rồi mẹ, khi nào con mới có thể có tiền tiêu vặt lại ạ?”
Ôn Từ nói: “Chờ răng con chắc khỏe là được.”
Thịnh Điềm Tửu khiếp sợ há to miệng, mí mắt nhướng lên, không ngừng lắc lư đầu.
Cô bé quá hiểu bản thân, tiền tiêu vặt lại càng bay xa không ngày trở lại.
Ý thức được lần này bố mẹ đã quyết tâm, Thịnh Điềm Tửu lập tức chuyển hướng mục tiêu kế tiếp, chạy đến phòng sách của Ôn Tri Hòa, vừa đi vòng vòng vừa liếc mắt nhìn xem.
Lúc ẩn lúc hiện chắc chắn có vấn đề, Ôn Tri Hòa trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Em có việc gì sao?”
Thịnh Điềm Tửu lập tức chạy đến bên cạnh cô bé, hai tay chăm chỉ bóp cánh tay cho chị mình:
“Chị ơi, chúng ta là song sinh, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia đúng không?”
Ôn Tri Hòa nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tiền tiêu vặt của chị có thể chia cho em một chút không?” Cô sợ xin nhiều đối phương sẽ không chịu, còn giơ ngón tay lên khoa tay múa chân: “Chỉ một chút thôi.”
Ôn Tri Hòa đã sớm được bố mẹ dặn dò, chậm rãi lắc đầu: “Không thể.”
Thịnh Điềm Tửu bị ép bỏ kẹo để dưỡng răng, cuộc sống cứ thế kéo dài đến mùa hè.
Đang là kỳ nghỉ hè, Thịnh Kinh Lan và Ôn Từ lên kế hoạch đưa hai chị em ra bờ biển chơi.
Hai chị em bắt đầu học cách tự mình thu dọn hành lý, Ôn Tri Hòa lần lượt lấy quần áo ra, đồ dùng hàng ngày cần thiết bỏ vào vali màu lam, còn Thịnh Điềm Tửu thì lấy lung tung không theo quy tắc.
“Cái váy này em thích, em phải mang theo quần áo bà ngoại tặng, kính râm bố mua, cốc nước mẹ mua, còn......”
Ôn Tri Hòa vội ngăn cản em gái: “Tiểu Tửu, chúng ta chỉ đi chơi vài ngày thôi, không phải dọn nhà, mang theo thứ em cần là được.”
“Nhưng những thứ này em đều cần.” Thịnh Điềm bẻ tay liệt kê: “Váy mang theo để chụp ảnh, đeo kính râm để đỡ chói nắng, khát nước phải uống nước...”
Lời này rất có lý, chỉ là Ôn Tri Hòa nhìn thấy trong vali màu vàng có tới hai ly nước, ba cặp kính râm, cô bé bèn nhắc nhở: “Ngoại trừ quần áo, những thứ khác không cần mang theo quá nhiều.”
Thịnh Điềm Tửu khó xử: “Nhưng ly hồ ly và ly con heo em đều thích, không chọn được.”
Lúc không chọn được, cô bé đều muốn lấy cả.
Ôn Tri Hòa đỡ trán, tuổi còn nhỏ đã hiểu cái gì gọi là bất đắc dĩ.
Địa điểm du lịch lần này là ở thành phố Tân.
Thành phố Tân gần biển, không khí lãng mạn, lúc kết hôn Ôn Từ và Thịnh Kinh từng qua đó một lần, tuy rằng sau đó bay qua các nơi khác trên thế giới để du lịch, nhưng vẫn nhớ mãi không quên nơi này.
Lần này đưa hai cô con gái đi du lịch, trải nghiệm mấy trò chơi trên biển khá an toàn, khiến bọn nhỏ vẫn chưa thấy đã thích.
Thịnh Điềm Tửu lại càng mở cờ trong bụng, mang dép lê mềm mại giẫm tới giẫm lui trên cát, không biết từ đâu nhặt được một cây gậy gỗ, vẽ vòng tròn viết chữ trên mặt đất.
“Ơ ơ.” Cô bé cúi đầu, kính râm rớt xuống.
Gió biển thổi mái tóc rối bù, Thịnh Điềm Tửu khom lưng nhặt kính râm lên, bàn tay nhỏ bé cầm gọng kính đeo lên mặt lại, tiện tay chải lại mái tóc dưới ánh hoàng hôn vàng rực óng ả.
Răng rắc —— Cách đó không xa, cậu bé mặc áo POLO màu be giơ máy ảnh lên, chụp lại cảnh này.
------oOo------
 


Bình luận

Truyện đang đọc