CHỜ NGÀY MƯA RƠI

“ Thiên Thy, lần đầu tiên thấy em cười tươi như vậy

Một buổi sáng trong xanh, bầu trời thật quang đãng như chưa từng có cơn mưa nào làm vẩn đục nó. Hernman đang chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ đầu tuần. Nhìn từ trên cao xuống, sân trường như được phủ kín bằng một tấm vải trắng khổng lồ.Các học sinh đứng theo từng hàng thẳng tắp, được xắp xếp theo từ nhỏ đến lớn, tất nhiên

khối 12 sẽ đứng ở cuối sân trường…

Đa số trong các giờ chào cờ, Thiên Thy đều trốn lên lớp để tiếp tục giấc ngủ còn dang dở vào buổi sáng sớm. Cô luôn được đánh một giấc no say trong khi các học sinh khác phải ngôi dưới sân trường phơi nắng, nghe những lời nhắc nhở của thầy cô.

Nhưng hôm nay Thiên Thy chẳng thể chốn được bởi cô nàng đang bị thầy giám thị bắt vì tội chốn xếp hàng khi gặp thầy ở trên cầu thang nên đành phải trở lại sân và ngồi vào hàng của lớp.

- Mới đầu tuần mà đã bị bắt rồi, xui thiệt – Thiên Thy lầm bầm, mặt có phụng phịu trong khi cô đang ngồi xuống bên cạnh Trúc Anh

- Cậu đúng thiệt là…….

Trúc Anh chưa nói hết câu thì đã bị cắt lời bởi thứ âm thanh ồm ồm mà đối với Thiên Thy nghe thật là chán nản. Một cái ngáp dài được che kín bởi bàn tay trái, nơi khoé mắt có hai giọt nước nước đang chảy. Là những giọt nước mắt của cơn buồn ngủ nhưng không được đáp ứng…

- Các em thân mến, như các em đã biết vừa qua bạn Bảo Duy lớp 11A3 đã mang về cho trường ta giải nhất cùng chiếc huy chương vàng trong cuộc thi bóng rổ cấp Thành phố vừa rồi. Nhưng đáng tiếc là sau mùa giải ấy bạn đã bị chấn thương ở chân khá nặng và đã phải nghỉ học suốt 3 tháng qua. Nhưng kể từ hôm nay bạn Bảo Duy sẽ đi học lại, mong tất cả các em, đặc biệt là lớp 11A3 giúp đỡ bạn trong việc bài vở nhé.

Tiếng thầy hiệu phó vừa dứt lời là xuất hiện một hỗn tạp âm thanh kinh khủng, trong đó có tiếng la, tiếng hét, tiếng vỗ tay rần rần. Cả sân trường được dịp làm loạn nhất là các bạn nữ. Đôi mắt Trúc Anh cũng sáng lên long lanh khi nghe lời thông báo vưà rồi, bàn tay vui sướng che chặt khuôn miệng để không hét lên như những bạn nữ vô tư khác.

Mấy em cấp dưới cũng rất phấn khích khi nghe tin này. Chẳng phải Bảo Duy là hotboy của Hernman được tất cả mọi người yêu mến đó sao….có thể nói là được cấp 1 thần tượng, cấp 2 tương tư và là mục tiêu của cấp 3 khi nhiều lần đạt giải bóng rổ cấp trường, cấp quận, cấp thành phố và nổi tiếng với cú ném 3 điểm chuẩn xác của mình…

Về ngoại hình thì khỏi phải nói, đã là dân bóng rổ thì chiều cao tất nhiên là rất chuẩn, cộng với khuôn mặt kute baby như các diễn viên Hàn, tính cách thân thiện cởi mở rất dễ gần, Bảo Duy còn được các fan hâm mô trong trường ưu ái đặt cho một biệt danh khá kêu đó là Kim Bum Hernman..

~~~~~~~~~~

Điện đường lên, con sông Hàn như được khoác lên mình một chiếc áo lung linh huyền ảo bởi những ánh đèn vàng nhấp nhoáng trên đường. Mặt nước in bóng trăng thanh, bên đường từng cặp tình nhân tay trong tay thưởng thức khung cảnh lãng mạn này.

Đang đứng thả hồn vào gió ngắm con sông lung linh dát vàng kia, bỗng Thiên Thy giật mình, mắt cô tối thui vì bị ai đó bịt lại

2 giây giật mình, hoảng sợ..

2 giây định thần và ….

2 giây để nhận ra con người đằng sau lưng…

Một nụ cười hé nở:

- Bảo Duy, lâu rồi không gặp – Thiên Thy nói với giọng đều đều, đôi mắt vẫn đang bị bịt kín

- Chà! Vẫn còn nhớ em cơ đấy, tưởng chị quên luôn rồi chứ - buông tha cho đôi mắt ai kia, cậu nhóc tiến lên một bước để sánh vai với người kế bên, giọng điệu có một chút vui sướng pha lẫn với vẻ giận hờn..

- Tại bận quá nên không có thời gian ghé thăm, mà đôi chân khỏe hẳn rồi chứ?? Thiên Thy quay sang nở nụ cười nhẹ với cậu em dễ thương.

- Khỏe hẳn rồi, này không có em đi học chắc chị buồn lắm nhỉ?

cái nháy mắt đầy tinh nghịch khiến Thiên Thy phải bật cười…thật sự mà nói là khi ở bên Bảo Duy, sự tinh nghịch cùng những trò quậy phá của cậu nhóc luôn khiến cô mới cảm thấy thoải trong người.

- Ừ, buồn lắm đấy, chẳng có đứa nào ngủ chung trong lúc chào cờ, cũng chẳng có ai mua đồ ăn cho cả. – bộ mặt phụng phịu của Thy làm cho đứa em trai kia cứ như là nhìn thấy cái gì đó quý giá lắm ấy, mắt cậu chàng lóe sáng lên những tia vui mừng

- Haha em biết mà, em biết chị cũng nhớ em ….

- Này, có cần vui thế không hả, thấy chị cậu như thế thì vui lắm sao?? – thục cho Bảo Duy một cú nhẹ vào bụng, cô ngồi xuống bên bờ sông, đưa 2 tay ra sau trống lưng nhìn bộ dạng khổ sở của cậu em mà phì cười

- Chị ác thật đấy, chân em vẫn chưa khỏi hẳn đâu – Duy nhăn nhó ăn vạ, nhưng thật ra bụng cậu có đau miếng nào đâu cơ chứ..

- Cái bụng với cái chân có họ hàng với nhau hả em???

- Thì cũng cùng một thân thể mà- Duy ngồi xuống bên cạnh Thiên Thy, bắt trước dáng ngồi giống y hệt cô, khuôn mặt phụng phịu trông thật dễ thương.

- Chị này, trong thời gian em đi vắng chị không có chuyện gì chứ?

- Chị cậu có thể có chuyện gì sao?- Thiên Thy nở nụ cười tự đắc nhìn lên trời cao, hôm nay không khí trong lành thật

- Vẫn biết thế, nhưng em vẫn thấy lo cho chị hihi……….. À chị còn nhớ hồi lớp 8 tụi mình đã ra đây nhảy cho mọi người xem để lấy tiền không?

- Nhớ chứ, hồi đó đúng thiệt là con nít, được quá chừng tiền, nhưng nhảy bài gì ấy nhỉ? – Thiên Thy nhớ lại lần đầu tiên cô nhảy theo những tiếng nhạc, quả thật là Bảo Duy luôn mang cho cô những cảm giác mới lạ khi cùng cậu tham gia những trò quậy phá, hai chị em nổi tiếng là hai học sinh quậy nhất trường khi còn học cấp hai.

- Biết Yêu của Thùy Chi – Bảo Duy cười toe – chị, hay là bây giờ tụi mình nhảy đi, lâu rồi không được quậy phá gì hết, tức tối trong người quá đi…

- Hay thật, mới kêu chân chưa khỏi hẳn mà bây giờ đòi nhảy sao? -Thiên Thy bật cười. Đúng là Duy vẫn cứ con nít như ngày nào

Chẳng cần nói thêm lời nào, Duy rút chiếc iphone ở trong túi ra, bật to hết cỡ bài What make you beautiful của One Direction. Rồi ra một khoảng trống không xa đó nhảy. Thiên Thy cũng chỉ biết mở to mắt nhìn những hành động kì quặc của cậu em rồi khẽ lắc đầu.

Thiên Thy quen cậu nhóc này cũng khá lâu rồi, chẳng hiểu sao cậu bé cứ thích đi theo Thiên Thy mọi lúc mọi nơi, cái tính cách hài hước, phóng thoáng và vô tư của Duy khiến cho cô bé cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh và cũng nhờ tính cách ấy mà cậu có thể kết thân với cô bé thờ ơ với mọi thứ. Bảo Duy là một trong số rất ít người có khả năng làm cho cô nhóc lạnh lùng ngang ngược kia cười một cách thật thoải mái.

You"re insecure

Don"t know what for

You"re turning heads when you walk through the door

…..

Điệu nhạc bắt đầu vang lên, những thao tác nhảy tự do của cậu bé có khuôn mặt kute chẳng mấy chốc đã thu hút được nhiều người, họ đứng lại thành một tốp và có vẻ rất thích thú… Bảo Duy ra hiệu cho Thiên Thy đang ngồi cách đó không xa, cô bé bật cười hiểu ý nên đã lấy một chiếc khăn tay nhỏ ở trong người trải ra trước mặt “ khán giả” đang lúc càng đông.

Đến đoạn điệp khúc của bài hát, vũ công nhảy đường phố đẹp trai kia đã đến gần khán giả và kéo một cô bé trạc tuổi ra nhảy cùng dù bị người đó từ chối cỡ nào đi chăng nữa. Thiên Thy không mấy ngạc nhiên trước hành động của Duy, cậu bé này đã hứng lên thì sẽ làm bất cứ việc gì mình muốn.

Được thôi, hôm nay Thiên Thy sẽ cho phép bản thân giải tỏa những nỗi buồn chất chứa bao lâu nay, sẽ không còn tỏ ra lạnh lẽo nữa, ít ra là trong lúc này cô sẽ sống cho chính cô mà không màng tới những chuyện xung quanh nữa.

Dưới ánh đèn vàng trên cao lung linh chiếu xuống mặt đường, đám đông ngày càng hò reo phấn khích khi thưởng thức những điệu nhảy sôi động, thoải mái từ đôi bạn trẻ này, họ phối hợp với nhau khá là ăn ý dù đó là những động tác tự do. Trên chiếc khăn tay hình vuông kia mỗi lúc đều được người ta thả vào đó những tờ tiền, chẳng mấy chốc đã chất cao thành núi…. Hai bạn trẻ năng động vẫn say sưa với điệu nhảy của riêng mình, trên môi ai cũng nở nụ cười thật tươi. Tiếng nhạc sôi động hòa lẫn tiếng hò reo của mọi người đã thay đổi bầu không khí lãng mạn trên sông Hàn trước đó.

Và tại một góc nhỏ nào đó, cũng có một người lặng lẽ đứng xem những điệu nhảy đường phố kia, đôi môi cong lên một nụ cười cay cay…

“ Thiên Thy, lần đầu tiên thấy em vui vẻ như thế đấy”

Bình luận

Truyện đang đọc