CHO TA NGỬI MỘT CHÚT TIN TỨC TỐ


Mặc dù nói kỳ thi lần này phát huy không tốt, nhưng Lâm Bùi vẫn thức khuya chơi game, đến 2-3h sáng mới ngủ.

Ngày thứ hai, cậu ngáp một cái chuẩn bị đi học, mở cửa xe, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong đã có một người ngồi, nhìn kỹ.

Vậy mà là Tống Tuần.

"!!!"
Lâm Bùi giật mình kêu lên, lập tức trở nên tỉnh táo, theo phản xạ có điều kiện mà đóng cửa xe lại.

Tống Tuần chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, lộ ra một bên khuôn mặt được bao phủ bởi ánh sáng, sống mũi thẳng tắp, nhìn rất đẹp trai.

Mặc dù đã vụng trộm mắng sau lưng anh một năm, nhưng vừa sáng sớm đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt chói mắt kia, Lâm Bùi vẫn không nhịn được nhắm mắt lại, ổn định hơi thở.

Đẹp trai thì thật sự là đẹp trai, nhưng tính cách quá tệ.

Lâm Bùi mở mắt ra, nhìn trộm từ cửa sổ xe, Tống Tuần ngồi nghiêm chính, áo sơmi được sơ vin tử tế, eo hơi cong, đường cong từ bả vai đến bụng rồi trượt xuống phần eo gầy nhìn thật đẹp.

Tống Tuần ngước mắt, thấy cậu không tập trung, không biết trong đầu lại đang nghĩ cái gì, không khỏi nhíu mày.

Vẻ mặt lạnh nhạt, "Lên xe"
Lâm Bùi: "..."
Cái tên chết tiệt này, đúng là mỗi ngày một kiểu, hôm qua còn nói không thích học sinh ngoan, hôm nay lại muốn đi cùng xe với mình.

Lâm Bùi vốn còn muốn gây khó dễ một hồi, kết quả đẩy tới đẩy lui, lúc ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện ở vị trí lái xe là lái xe nhà mình.

"?"
Đây là xe nhà mình??
Lái xe cũng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt khó hiểu.

Lúc này Tống Tuần mới nói: "Vợ chú Trần sắp đến ngày sinh, chú ấy xin phép nghỉ về nhà, cho nên tôi tới đi nhờ xe."
Chú Trần là người chuyên phụ trách lái xe của Tống gia, trước kia là thuê tới để đưa đón Tống Tuần đi học.

Nhưng Tống Tuần không thích có người đi theo mình, cho nên bình thường chú Trần chủ yếu vẫn phụ trách lái xe cho cha cậu.

Lâm Bùi ồ một tiếng.


Cậu mới nói, làm sao tên ngu ngốc kia sao có thể tốt bụng như vậy, đột nhiên đi học cùng cậu, hóa ra là muốn chiệm tiện nghi.

Cậu có chút mất hứng.

Cậu không nói gì, ngược lại, ánh mắt Tống Tuần thỉnh thoảng lại nhìn qua cậu, nhìn thấy cậu có vẻ buồn ngủ, hỏi: "Sắc mặt kém như vậy, ngủ không ngon?"
Lâm Bùi nhỏ giọng ừ một tiếng, "Hôm qua đọc sách hơi lâu."
Tống Tuần nói: "Lần sau nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Bùi gật gật đầu, hai người không nói gì nữa.

Bóng cây ngoài cửa sổ xe vụt qua nhanh, Lâm Bùi cuộn người ngồi dựa vào cửa xe, đây là tư thế thường thấy của cậu khi ở một mình.

Cậu hơi híp mắt lại, mở điện thoại lướt web.

Tống Tuần nhìn lướt qua, chỉ thấy cậu nhập một dòng: Trò chơi mắng chửi người bị lời nguyền phong ấn 300 năm.

Tống Tuần: "..."
Lâm Bùi tìm kiếm một lúc lâu, phát hiện có tiền cũng không thể giải quyết vấn đề, thế là buồn bực tắt điện thoại.

Lúc đầu cậu cho rằng, dựa theo tính cách của Tống Tuần chắc chắn trên xe sẽ chọc xoáy cậu một lúc, cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý không nói một lời.

Nhưng mà Tống Tuần không nói gì, ngoại trừ lúc vừa lên xe hỏi thăm vài câu, sau đó anh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, coi Lâm Bùi như không khí.

Anh lạnh lạnh lùng lùng, Lâm Bùi cũng không tự làm mình nhục nhã, hai người cứ như vậy bình bình ổn ổn đi đến trường học.

Lúc này trong sân trường không có nhiều học sinh, khi đi xuống lớp học, Lâm Bùi bỗng dừng lại, bất mãn nói với Tống Tuần: "Tôi muốn đi toilet...!Anh đi trước đi."
Tống Tuần không nghĩ nhiều, nhìn cậu vẫn đang đeo balo, thế là vươn tay ra, "Tôi cầm giúp cậu."
Lâm Bùi liên tục từ chối, "Không cần không cần, cặp tôi khá nặng."
Tay Tống Tuần vẫn ở giữa không trung, nhưng người trước mặt đã chạy xa.

Sắc mặt anh trầm xuống, mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Trình duyệt điện thoại vẫn dừng ở tin tức xem hôm qua.

50 năm trước, đã từng có một cặp AO phu-phu có độ xứng đôi 95% tiếp nhận phỏng vấn, trong quá trình kiểm tra, mặc dù hai người không nhìn thấy đối phương, hay không nghe thấy nhau, nhưng họ vẫn có thể viết ra lời nói của nhau một cách thần kì.

Y học hiện đại vẫn chưa thể giải thích hiện tượng thần kì này, về sau có một nhà khoa học đưa ra lý luận về tin tức tố, cho rằng cặp đôi có độ xứng đôi cao có thể thông qua tin tức tố trong không khí để truyền đạt cảm xúc cho đối phương...!

Mặc dù nghe rất nhảm...!
Nhưng nó quả thực là học thuyết xu hướng ngày nay.

Nếu đã từng có trường hợp như vậy, vậy thì việc anh có thể đọc được suy nghĩ của Lâm Bùi cũng không phải kì lạ.

Đối với người khác mà nói, độ xứng đôi cao chính là một món quà trời cho, nhưng chỉ có Tống Tuần biết, Lâm Bùi không phải là thuốc giảm đau hay thuốc trấn an của anh, mà là thuốc súng có mùi khét lẹt.

Độ xứng đôi 99% xuất hiện trên người bọn anh có lẽ là ngoài ý muốn.

Vẻ mặt Tống Tuần dần trở nên lạnh lùng, trực tiếp đi vào phòng học.

Lúc này vẫn còn hai mươi phút nữa mới vào tiết, trong phòng học chỉ có lác đác mấy người ngồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, ai cũng kinh hãi.

Mọi người đều biết Tống Tuần không bao giờ học tiết đầu buổi sáng, không quan tâm là giáo viên nào dạy tiết đầu, chỗ ngồi của anh luôn luôn bị bỏ trống.

Hỏi ra thì chính ra đi ra quán net, bỏ tiết một cách quang minh chính đại.

Thời gian lâu dần, ngay cả Lam Minh cũng không có cách nào.

Thậm chí cha mẹ anh cũng không quản được, còn có thể làm gì nữa chứ?
Không ai ngờ bá chủ trường học ngu dốt, vậy mà đến tham gia lớp tự học buổi sáng?
Mấy alpha trong lớp rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Trương Vận ngồi phía trước Tống Tuần, nghe thấy tiếng động xoay đầu lại, trông thấy Tống Tuần cũng rất ngạc nhiên, tranh thủ thời gian bỏ dở bài thi, quay xuống hỏi thăm, "Anh Tuần? Sao anh lại tới giờ này? Đầu có còn đau không?"
Kỳ nhạy cảm của Trương Vận cũng sắp đến, tin tức tố mùi hạt dẻ khó mà thu lại được, Tống Tuần hơi khó chịu.

"Có chút việc đến xử lý một chút."
Anh trả lời qua loa một cái, vừa hay nhìn thấy bàn học bừa bộn, "Bài tập bổ sung?"
"Đúng vậy."
Trương Vận ngại ngùng gãi đầu, "Cha em nói nếu ông ấy còn nhận được điện thoại từ giáo viên trường một lần nữa thì sẽ đóng băng thẻ của em...!Làm sao em có thể đồng ý chứ! Em phải nhanh chóng chép lại bài tập về nhà, làm tốt bài thi giữa kì, để lại ấn tượng tốt trong mắt Lam Minh."
Sản nghiệp Trương gia không lớn bằng Tống gia, cho dù Tống Tuần thi đại học được 0 điểm thì đất đai của nhà cũng đủ cho anh ăn mấy trăm năm.

Trương gia thì khác, cha mẹ Trương Vận lập nghiệp từ Sofware Developer, mặc dù trong mắt người thường, họ đã là người giàu có và có thể tiêu tiền như nước rồi, nhưng vẫn không thể so sánh được với Tống Tuần.

Tống Tuần có người đứng sau giúp anh trốn học không bị giáo viên nào trách phạt, Trương Vận thấy mình không thể tiêu soái giống như anh Tuần, chỉ có thể ba ngày bắt cá hai ngày giăng lưới rồi lừa gạt, tạo thêm công việc cho cha mình

Thật sự là các alpha đều có số mệnh riêng của mình nha.

Trương Vận hâm mộ đến chảy nước mắt.

Đợi đến khi mọi người trong lớp đến gần hết, giáo viên Tiếng Anh đi lên bục giảng gõ gõ bảng đen, bảo các tổ trưởng đi thu bài.

Tống Tuần ngồi tựa lưng vòa ghế, hờ hững đưa mắt nghe Trương Vận ở bên cạnh lải nhải.

Tổ Trưởng đi qua chỗ anh, thấy vị tổ tông này còn không thèm để ý đến mình, rất tự giác vòng qua phía sau anh thu bài kiểm tra.

Từ sau khi Tống Tuần và hắn học cùng lớp thì chưa từng thấy thấy anh nộp bài tập lần nào, ngay từ đầu mọi người còn vì thành tích nhập học hạng nhất, cùng khuôn mặt ưu tú của anh mà cảm thấy kinh diễm, nhưng về sau thành tích Tống Tuần trượt xuống thê thảm.

Mọi người đều có chút tổn thương.

Có lẽ đây chính là nhỏ tuổi thành danh, lớn tuổi không tịch.

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn, dù sao uy áp tin tức tố của alpha cũng không phải để chơi không, cho dù Tống Tuần là hạng nhất đếm ngược của lớp thì anh cũng là chuỗi thức ăn ở tầng cao nhất, bọn họ không ai dám chỉ trích.

Tổ trưởng thu đến hàng thứ 3 đếm ngược, chợt phát hiện chỗ ngồi Lâm Bùi không có ai.

Trong lớp chỉ có duy nhất một omega, vì để đảm bảo sự an toàn Lâm Bùi đã được độc chiếm cả một hàng, nên khi cậu không xuất hiện, tổ trưởng cũng không biết tìm ai để hỏi cậu ở đâu.

Cũng may hắn không khó xử bao lâu, rất nhanh sau đó Lâm Bùi đã trở về.

Mái tóc cậu hơi ướt, bởi vì chạy nên hô hấp trở nên gấp rút, trên khuôn mặt trắng như sứ lộ ra vài phần hồng hào.

Dù biết cậu là hôn thê của Tống Tuần, nhưng khi nhìn thấy omega răng trắng môi hồng xinh đẹp, nhịp tim hắn cũng không nhịn được mà đập loạn.

Nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng xa cách của Lâm Bùi vang lên, phá vỡ sự ngượng ngùng của chàng thiếu nhiên.

"Thu bài kiểm tra sao?"
Hô hấp Lâm Bùi dần ổn định, giọng nói lạnh lùng đặc trưng cũng dần rõ hơn.

"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Nói xong, Lâm Bùi tìm bài tập từ trong balo, có lẽ bởi vì sốt ruột, lúc tổ trưởng nhận lấy phát hiện tờ giấy hơi nhăn.

"A, thật xin lỗi..."
Trương Vận vẫn đang nói, Tống Tuần lười biếng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu.

Ánh mắt nhìn về phía chiếc gương tròn trên bàn, đem toàn bộ hỉnh ảnh phản chiếu trong gương thu vào mắt.

Sau khi Lâm Bùi lấy ra mới phát hiện tờ giấy hơi nhăn, cậu vô thức muốn lấy lại để vuốt phẳng, nhưng không muốn để tổ trưởng bị chậm trễ, ngón tay thon dài sạch sẽ dừng lại ở giữa không trung, có chút tiến thoái lưỡng nan.


"Không có việc gì, không có việc gì."
Là nhân vật trung tâm của câu chuyện, Lâm Bùi có bệnh sạch sẽ, mọi người cũng đã sớm biết, tổ trưởng cười nói, "Cứ để bài kiểm tra ở đây trước đi, trước khi giáo viên quay lại vẫn còn chút thời gian, tớ giúp cậu chỉnh lại một chút là được."
Lúc này Lâm Bùi mới thu tay lại, khách khí nói: "Cảm ơn cậu."
"Việc nhỏ."
Tổ trưởng nói xong, theo thói quen nhìn sang bài kiểm tra tiếng Anh của Lâm Bùi.

Hắn thu một dãy, nhìn thấy đa số mọi người đều tùy tiện viết linh tinh, không thì là bỏ trống.

Ngay cả hắn cũng vậy.

Nhưng mà chữ viết Lâm Bùi cẩn thận, nắn nót, cả trang giấy sạch sẽ.

Dù không biết đáp án có đúng hay không, nhưng tổ trưởng cũng có thể đoán được tỷ lệ chính xác đáng sợ đằng sau.

Bài tập lần này do giáo viên rút ra từ bộ đề do nhà trường tự biên soạn, câu hỏi hơi khó, đáp án đã bị giáo viên lấy mất từ ​​lâu, chỉ có Lâm Bùi là người duy nhất trong lớp được giáo viên tin tưởng và đưa cho cậu đáp án.

Mọi người ai cũng thấy thèm, nhưng cũng biết không có khả năng sao chép đáp án từ cậu, nên cũng chỉ có thể kiên trì làm đến cùng.

Trong lớp từng có lần, tổ trưởng nhìn thấy bài tập của cậu không nhịn được cảm thấy kính nể, "Bài đọc này thật khó...!Cậu làm như nào vậy? Thông minh quá đi."
Nghe được câu khích lệ, lúc này Lâm Bùi mới nở một nụ cười lễ phép, "Thật ra tớ không có giỏi như vậy đâu...!Chỉ là, tớ đã đọc qua vài tư liệu."
"Cậu khiêm tốn quá, dù đáp án đặt ở trước mặt tớ, tớ cũng sẽ không chép."
Tổ trưởng lại nói vài câu nói đùa, mới lưu luyến ôm bài tập trở về chỗ ngồi.

*
Lâm Bùi không bị nghi ngờ thì thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này chuông vào lớp đã vang lên, giày cao gót dưới chân giáo viên tiếng Anh giẫm lên sàn nhà, âm thanh cộp cộp từ xa đi tới.

Tống Tuần cụp mắt xuống, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.

"Làm tao sợ muốn chết, nếu không phải hôm nay tên họ Tống kia không động kinh, tao đã có thể yên lặng làm bài kiểm tra trên xe."
Anh nghe được Lâm Bùi lại nói một mình, còn thở dài một hơi, "Cũng may trước đây Hứa ảnh nói mình không cần giao lại tờ đáp án, nếu không cũng không thể chép xong trong 10 phút...!Mẹ nó, sau này không thể thức khuya chơi game nữa!!"
Hứa Ảnh chính là giáo viên tiếng Anh của bọn họ.

Tống Tuần: "..."
*****
//Chuyện editer muốn nói
Thành thật xin lỗi các bạn, do mình chưa có kinh nghiệm nên đã dịch có chút sai sót
Văn Kiều chính là mẹ của Tống Tuần, mình đã sửa lại các chương trước rồi
Thành thật xin lỗi các bạn:((((.


Bình luận

Truyện đang đọc