CHO TÔI MƯỢN MƯỜI NĂM

Biên tập:.-.... -.--

Hiệu đính: Mày là bố tao

Thẩm Tư nhớ lần cuối nhìn thấy anh rể là vào mùa đông.

Cô ấy hết hạn thuê phòng, phải dọn về nhà. Anh rể lái xe tới đón cô ấy, như thường ngày đùa giỡn, nói chuyện trên trời dưới đất, còn hỏi thăm tình hình gần đây của Lovely.

Thẩm Tư biết hơn nửa năm sau khi tiễn Lovely đi, anh và chị gái thường xuyên cãi nhau rồi chiến tranh lạnh. Nhưng bọn họ đều cho rằng, giữa vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, sẽ qua đi.

Sau đó, từ trong miệng dì mới biết được chị và anh rể ly hôn. Không hiểu sao, Thẩm Tư khóc cả đêm.

Cô ấy và Kim Tĩnh giống nhau, đều lớn lên trong gia đình mồ côi cha. Cuộc sống hôn nhân của người lớn bên cạnh đều không hạnh phúc. Có thể nói, chị gái và anh rể giúp cô ấy tin tưởng tình yêu một lần nữa.

Thẩm Tư nhìn bọn họ yêu nhau, nhìn bọn họ kết hôn, nhìn bọn họ tình tứ trước mặt mình.

Sau đó, tận mắt nhìn bọn họ ly hôn.

......

Kim Tĩnh không chịu nổi cuộc sống làm bà nội trợ ở nhà, hoàn toàn chịu không nổi.

Cô nói với Lâm Thư Thanh rằng mình muốn múa. Lâm Thư Thanh nói cô phải ở nhà an tâm chuẩn bị mang thai.

Cô nói với Trình Văn Quân muốn ra ngoài làm việc. Trình Văn Quân nói cô yên tâm, anh có thể nuôi cô.

Kim Tĩnh đề nghị ly hôn với Trình Văn Quân. Lúc đầu, Trình Văn Quân kiên quyết không đồng ý, thậm chí không hiểu vì sao Kim Tĩnh phải đi theo phương pháp cực đoan nhất.

Sau ba tháng giằng co, Kim Tĩnh vẫn kiên trì quyết định của mình như cũ. Mẹ Trình và những họ hàng khác khuyên bảo bên tai Trình Văn Quân ủng hộ bọn họ ly hôn. Cứ thế mãi làm anh dao động.

Ngày 20 tháng 5.

Ngày này năm ngoái, một là bọn họ hẹn hò bên ngoài, hai là xem phim cùng nhau ở nhà.

Năm nay, họ cãi nhau đến mức ly hôn, bàn về vấn đề phân chia tài sản.

Năm đó mua nhà bằng tiền đặt cọc, phần lớn khoản vay cũng do anh trả. Xe là do Kim Tĩnh và Trình Văn Quân cùng nhau mua. Cha mẹ hai bên bàn bạc rất lâu về vấn đề tài sản, đều không có kết quả.

Cho nên, họ không có giấy ly hôn mà chỉ chia phòng ngủ.

Trình Văn Quân nghĩ hôm nay là 520, theo thói quen đi làm sớm về sớm. Đẩy cửa phòng ra nhìn phòng khách vắng vẻ mới chợt nhận ra, anh và Kim Tĩnh sắp ly hôn.

Anh ném túi qua một bên, ngồi thẫn thờ trên sô pha.

Cuộc hôn nhân này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Sự nghiệp? Con cái? Chó con? Quá nhiều vấn đề, bây giờ cũng không rõ ràng.

Muốn ly hôn không? Muốn, lại không muốn.

Vẫn còn yêu Kim Tĩnh không?

Trong lòng của anh trả lời, yêu.

Nhưng Kim Tĩnh tuyệt tình khiến anh thất vọng.

Hai ngày nữa là ngày họ ở bên nhau mười năm. Đều nói tình yêu có bảy năm ngứa ngáy, sau khi qua đi sẽ tiến vào thời kỳ nguy hiểm.

Bọn họ chịu đựng qua bảy năm, nhưng lại không qua được mười năm.

Nửa ngày sau, ngoài cửa vang lên tiếng dùng chìa khóa mở cửa, là Kim Tĩnh đã về.

Trong tay cô cầm một chai rượu vang đỏ, nhìn thấy anh trên sô pha, không nói gì, đặt bình rượu đỏ ở trên bàn, đến phòng bếp cầm hai ly thủy tinh đi ra.

Kim Tĩnh hỏi: "Muốn uống chút không?".

Thật ra tửu lượng Trình Văn Quân không tốt, nhưng đi theo Kim Tĩnh cũng xem như luyện được. Anh nhẹ nhàng ừ.

Họ lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì, một chén rồi lại một chén.

"Em có hối hận không?"

Kim Tĩnh trả lời rất nhanh: "Em sẽ không".

Trong lòng Trình Văn Quân như bị thứ gì đó đâm một cái, lại hơi chua xót, cụp mắt nhìn chằm chằm ly rượu đỏ trong tay.

Tình cảm mười năm, cứ như vậy dùng ba chữ hời hợt mà kết thúc.

"Em không muốn sinh con, em chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp. Anh thích bé con, anh muốn em ở nhà sinh con. Chúng ta bất đồng quan điểm. Vì không ai thuyết phục được ai nên ly hôn là lựa chọn tốt nhất."

Kim Tĩnh nhìn anh, thản nhiên nói: "Trình Văn Quân, thật ra anh cũng sẽ không hối hận".

Trong lòng Trình Văn Quân biết rõ.

Cô nói rất đúng, giữa bọn họ có một khoảng cách, ai cũng không chịu thỏa hiệp vượt qua.

Cô mở rượu đỏ ra, lại rót cho mình một ly. Trình Văn Quân không nhịn được nhắc nhở: "Uống ít một chút".

Kim Tĩnh nở nụ cười, nâng ly rượu hướng về anh rồi uống một hơi cạn sạch.

"Văn Quân". Cô kêu tên anh, như thường ngày, trong giọng nói mang theo cười, cũng mang theo một chút men say: "Đây là, một lần cuối cùng".

Trình Văn Quân chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu nói không nên lời, mắt cũng hơi ươn ướt.

"Tìm một cô gái thích anh, nguyện ý sinh con cho anh."

Đây là câu cuối cùng Kim Tĩnh nói trong trí nhớ của anh.

Kết quả thương lượng tài sản: nhà và xe đều là của Trình Văn Quân. Anh chọn cho Kim Tĩnh một căn nhà 80 mét vuông, chỉ trả tiền đặt cọc.

Lâm Thư Thanh tất nhiên không hài lòng, cảm thấy thanh xuân của con gái trân quý, Kim Tĩnh lại sắp ba mươi tuổi, sao có thể chỉ tiền đặt cọc đã đuổi đi.

Nhưng Kim Tĩnh không muốn, cái gì cũng không cần.

Tình cảm là từ hai phía, không có ai trân quý hơn ai. Ba mươi tuổi thì thế nào, đời người còn dài lắm.

Ngày Kim Tĩnh dọn đi là một ngày nắng đẹp. Cô đóng gói toàn bộ quần áo, túi xách, máy tính, gọi công ty chuyển nhà tới dọn đi.

Trình Văn Quân ngồi trong phòng khách, trong tay cầm điếu thuốc, rít từng ngụm, nhìn xem bọn họ bận rộn ra vào.

Sau đó, nghe thấy "Rầm".

Cửa đóng rồi.

Cô rời đi không chút do dự, giống như lúc trước không chút do dự gả cho anh.

Mười năm tình cảm, cứ kết thúc như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc