Ngồi lên xe bán tải, Tôn Hồi oai phong lẫm liệt theo Hà Châu tiến về nơi gọi là "nhà mới".
Cô không chịu ngồi yên, liến thoắng suốt dọc đường, chốc thì hỏi cái xe này ở đâu ra, chốc lại hỏi nhà mới là sao. Thấy Hà Châu chỉ khẽ cười không nói gì, cô cảm thấy mất hứng, bắt đầu nghiên cứu cấu tạo trong xe.
Mười phút sau, xe chạy vào một tiểu khu, Tôn Hồi nhìn xuôi ngó ngược, chỉ chỉ siêu thị vừa đi qua và bảo:"Hàng tuần bọn em đều sẽ đến siêu thị kia mua đồ đấy. Rốt cuộc chuyện này là thế nào, không phải chuyển tới đây chứ?"
Cuối cùng Hà Châu nắm lấy tay Tôn Hồi, xe quẹo qua hai khúc cua thì dừng lại trước tòa nhà tám tầng: "Chính là chỗ này, chúng ta ở tầng tám!"
Thủy Uyển Các cách đại học Giang bảy, tám phút xe chạy, ngày thường ngồi xe bus mất khoảng mười phút có thể tới nơi, gần quanh là khu vực trung tâm của các trường Đại Học, siêu thị, chuỗi nhà hàng ăn uống, chuỗi KTV, trung tâm mua sắm và thương mại thành phố đều tập trung tại đây, là lựa chọn đầu tiên của các bạn sinh viên cho dạo phố mua sắm và tụ họp.
Tầng hầm gara của Thủy Uyển Các cực kỳ trống trải, nói chuyện cũng có tiếng vang. Tôn Hồi nắm chặt tay Hà Châu, đi theo anh. Chưa tới một lát thì đã vào trong thang máy soi gương màu vàng kim.
Thang máy vừa dừng ở tầng một, Hà Châu liền dẫn Tôn Hồi đi ra ngoài. Nơi này không có cửa hiên mà là cả đống cửa tự động bằng thủy tinh vây quanh, ngoài cửa chính có một hồ nước nhỏ, trên hồ dựng bục gỗ có kê một bộ bàn ghế cũng bằng gỗ.
Hà Châu chỉ vào mấy chỗ để Tôn Hồi quen thuộc với cảnh vật, sau cùng mới quay lên tầng tám.
Phòng khách không rộng lắm, bày trí tỉ mỉ, nội thất đầy đủ, vào cửa là có thể nhìn thấy ban công, phòng tắm cạnh cửa lớn, kề phòng tắm là bếp, tiếp đó nữa là hai khung cửa phòng ngủ đối diện nhau. Giữa hai phòng ngủ là một gian nho nhỏ chứa đồ linh
tinh, tổng diện tích khoảng hơn một trăm mét vuông.
Hà Châu bảo mấy công nhân giúp đỡ khiêng những chiếc thùng kia vào trong nhà, sau khi họ rời đi anh mới nói với Tôn Hồi: "Phòng thuê lại, giao tiền nhà cả ba năm luôn một lần. Em dọn ra khỏi ký túc xá, sau này nghỉ học thì về thẳng nhà!"
Đang sờ mó đồ nội thất chất liệu cao cấp, Tôn Hồi kinh ngạc: "Dọn ra khỏi ký túc xá á?" Cô đang yên ổn ở ký túc xá, tại sao vô duyên vô cớ dọn ra ngoài chứ?
Hà Châu lôi cô vào phòng ngủ chính, vỗ vỗ lên nệm giường mềm mại và bảo: "Ở đây không tốt sao? Đi học tan học cũng tiện, ngồi xe bus cũng chỉ mất mười phút, điều kiện tốt hơn ký túc của em nhiều!"
Tôn Hồi hơi nhíu mày, nhìn trang trí đẹp đẽ xung quanh, mở miệng: "Em chưa từng nghĩ muốn chuyển ra ngoài ở."
Hà Châu thoáng lặng im, anh kéo tay cô để cô ngồi xuống: "Điều này không cần phải nghĩ, ở nhà là chuyện bình thường, có hoàn cảnh tốt vì sao phải lãng phí?"
Tôn Hồi nghệch mặt. Hà Châu nói tiếp: "Chẳng phải em sắp thi tin học à? Hôm qua anh đã mua một bộ máy tính bàn, ngày mai là có thể đưa tới. Chỗ này điều kiện tốt, nâng cao hiệu quả ôn tập của em, dễ giành được học bổng hơn."
Tôn Hồi đã động lòng, ai chả ham hưởng thụ, huống chi Hà Châu lại vì cô chuyển nhà tới đây rồi, cô không thể bởi lưu luyến bạn cũng phòng mà từ chối anh được.
Buổi tối, Tôn Hồi đứng trên ban công ngắm cảnh. Nhìn khắp lượt giả sơn cây cối của tiểu khu cao cấp. Tầng tám của tòa nhà tám tầng là một con số may mắn, ngay cả góc nhìn cũng rất tuyệt.
Tôn Hồi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sống tại một nơi như vậy. Giá phòng ở đây không rẻ, tiền thuê càng tốn kém. Hơn bốn tháng trước Hà Châu vẫn chỉ có thể ăn bánh bao dưa muối, hơn bốn tháng sau anh đã có thể lái xe bán tải, đưa cô vào ở trong căn phòng thế này. Tôn Hồi nói với vẻ sùng bái: "Hà Châu ơi, anh giỏi quá!"
Từ phía sau, Hà Châu ôm lấy Tôn Hồi. Theo tầm mắt của cô, anh nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, giữa môi trường sống yên tĩnh và đẹp đẽ không hề nghe thấy tạp âm, chỉ có cơn gió lướt qua thi thoảng truyền tới những âm thanh cành lá bị lay động.
Anh phóng tầm mắt nhìn về phía chân trời đằng xa, trên những con đường trung tâm không thiếu ánh đèn quảng cáo, thấp thoáng có thể trông thấy từng đám mây trắng lững lờ trôi. Anh có thể nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thẳng Trăng Sao, tay ôm giai nhân, khẽ ngửi mùi hương ấm áp. Hà Châu cụp mắt chăm chú nhìn Tôn Hồi hãy còn phấn khởi, bất giác dán bên vành tai nhỏ của cô, thấp giọng nói: "Về sau sẽ tốt hơn nữa!" Đứng cao hơn, nhìn xa hơn, thật sự có một nơi thuộc về họ, cấm bất cứ kẻ nào đặt chân lên lãnh địa ấy!
Tôn Hồi muốn dọn ra khỏi ký túc xá, tin tức này khiến các bạn cùng phòng phấn khích không thôi.
Năm thứ hai bắt đầu không có nhân viên quản lý ký túc xá kiểm tra phòng, mức độ tự do được thăng cấp. Phù Hiểu Vi thường xuyên không về ký túc xá vào buổi tối. Nếu Phù Hiểu Vi muốn chuyển ra ngoài cũng sẽ chẳng ai kinh ngạc, nhưng lại là cô bạn Tôn Hồi thích ầm ĩ, kỳ thực ngoan ngoãn và hoạt bát, muốn làm người đầu tiên "chơi ngang". Tạ Kiều Kiều ngạc nhiên đến rơi cả cằm.
Tôn Hồi nhỏ giọng nói: "Chúng mày đừng có mà loan tin khắp nơi đấy. Tao không dỡ giường đâu, cứ để vậy. Nếu người đẹp phòng bên cạnh phát hiện tao không ở đây thì chúng mày bảo tao đi làm rồi, phải sau khi tắt đèn mới về, không thì cứ bảo tao chạy về nhà, biết chưa?"
Ba người kia cùng gật đầu. Tạ Kiều Kiều không nhịn nổi, hỏi: "Sống chung à? Mày cho tao biết có phải sống chung không đi!"
Tôn Hồi mím môi nín thinh, đeo ba lô vẫy vẫy tay, tạm biệt đám chị em tốt, đi tận hưởng thế giới của hai người.
Chiếc xa bán tải của Hà Châu đăng ký dưới tên của công ty. Lê Thu sinh từng đem một chiếc xe "xịn" cho Hà Châu nhưng anh từ chối. Lê Thu Sinh chỉ cho rằng anh là người khiêm tốn, xem nhẹ hư danh. Trên thực tế, Hà Châu tính đưa đón Tôn Hồi thường xuyên, lo rằng xe quá nổi bật sẽ bị người ta chỉ trích.
Chiếc xe bán tải khiêm tốn này quả nhiên không thể thu hút sự chú ý của người khác. Tôn Hồi đã ngồi một tuần mà cũng chẳng có ai ngó nghiêng về phía chiếc xe, trái lại nghe nói có bạn học lái xe thể thao đến trường khiến mọi người vây xem nhiều ngày.
Tôn Hồi ngồm ngoàm ăn bữa sáng, kể với Hà Châu những chuyện thú vị đã xảy ra trong trường, đôi lúc cũng hỏi về tình hình công việc của anh. Hà Châu cười đáp: "Ông chủ không cứng nhắc, không coi trọng bằng cấp nên anh mới có thể có cơ hội!"
Tôn Hồi gật đầu tán thành. Theo cô bằng cấp chẳng thể nói lên điều gì, đặc biệt thể hiện trên con người Hà Châu, chẳng hạn như trình độ máy tính của anh.
Nguyên nhân bắt đầu từ ba ngày trước, Hà Châu sáng tối hai lần đưa đón Tôn Hồi, buổi tối anh nhốt cô trong nhà, thi thoảng ban ngày gọi một cuộc điện thoại theo dõi, còn chưa đạt được tin tức muốn thu hoạch lại để anh phát hiện ra điều bất thường khác.
Cùng khoa máy tình có mấy nam sinh chơi thân với Tôn Hồi, nhất là một cậu bạn tên là Đinh Trác Tường, thảo luận về đề thi tin học cấp hai một hồi qua điện thoại, lát sau liền tán gẫu về hoạt động cuối tuần, leo núi, đánh bóng, ca hát, bảo Tôn Hồi chọn một trong ba cái.
Lúc Tôn Hồi còn đang do dự, Hà Châu đột nhiên lên tiếng từ sau lưng cô: "Hồi Hồi, thứ bảy chúng ta đi xem phim nhé?"
Tôn Hồi thoáng ngẩn ra, kết quả tới thứ bảy họ cũng không đi xem phim. Hà Châu nhốt cô trong phòng ngủ chính, bắt đầu giảng từ nội dung lập trình cơ bản nhất, lặp đi lặp lại mấy số liệu, còn tiện tay làm một cái đồng hồ và hình quả bóng nhỏ chuyển động. Đồ án đẹp hơn cả trên sách giáo khoa. Tôn Hồi thích thú, giở sách làm mấy đề về thay đổi màu sắc dần dần.
Thực ra những nội dung này không hề khó, đối với dân khoa máy tính mà nói dễ như ăn cháo, chẳng qua bình thường Tôn Hồi ít chơi máy tính, đến quán net cũng chỉ tán gẫu trên QQ, cho nên quả thật có hơi khó đối với cô. Học vẹt tóm lại không hiệu quả. Hà Châu đổi cách gợi lên sự hứng thú của Tôn Hồi, còn dạy cô nắm bắt kỹ năng, nói cặn kẽ hơn cả giáo viên. Về phương diện thái độ, giáo viên càng không thể sánh bằng, phục vụ cô nào là hoa quả, nào là khoai tây chiên. Tôn Hồi ăn uống no say, kiến thức cũng rót cả vào trong não, lập tức quẳng luôn mấy nam sinh khoa máy tính kia ra sau đầu. Có bách khoa toàn thư Hà Châu đây rồi, chỗ nào không hiểu liền hỏi chỗ ấy.
Cuộc sống của Tôn Hồi êm đẹp và vui vẻ, phân bổ hợp lý giờ giấc làm gia sư, nắm chắc thời gian học hành, chăm chỉ làm việc nhà, đôi khi giúp Hà Châu bóp vai đấm lưng. Sau khi Hà Châu say rượu về, cô lại đưa cho anh một tách trà xanh. Mỗi tối hai
người đều ngồi trên chiếc ghế mây ở ban công ăn uống chuyện trò. Thỉnh thoảng hôn nhau dưới ánh Trăng. Thời gian nhoáng cái trôi qua.
Tôn Hồi lần nữa nhận được tiền lương dạy kèm, cô vào cây ATM trước cổng trường, sau khi liếc mắt nhìn kho bạc nhỏ của mình, lòng vui phơi phới, tính toán thời gian đi tìm một công việc partime nữa. Tôn Hồi tràn ngập niềm tin với tương lai, sục sôi ý chí chiến đấu!
Đang nhảy nhót đi về, di động của Tôn Hồi reo vang. Vừa thấy số máy, tâm trạng vui vẻ của Tôn Hồi liền tiêu tan. Sau một hồi chuông, cuối cùng cô nhận cuộc gọi. Đầu bên kia, Đàm Đông Niên nói: "Chị em bảo anh đưa đồ cho em mà anh còn chưa đưa!"
Tôn Hồi nhỏ giọng đáp mấy câu, đi tới cổng lớn bên ngoài ký túc xá, bắt gặp cái xe rêu rao của Đàm Đông Niên đỗ ở đó.
Ngồi vào trong xe, Đàm Đông Niên đưa cho cô một túi giấy. Tôn Hồi giở ra, bên trong là quần áo của cô trước kia bỏ lại trong căn hộ của Tôn Địch, còn cả thẻ ngân hàng của cô đã bị bố mẹ Tôn lấy đi.
Đàm Đông Niên lên tiếng: "Trong thẻ đã gửi một khoản tiền, lần này em tin chưa?"
Tôn Hồi không nói một lời, cầm quần áo và thẻ ngân hàng ngồi ngẩn ngơ.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, bên ngoài khu ký túc xá nhốn nháo. Các sinh viên kết nhóm lũ lượt đi vào các cửa hàng. Tạp âm đều bị ngăn cách bên ngoài, thế giới trong xe yên tĩnh không tiếng động.
Đàm Đông Niên cũng im lặng, chỉ đăm đăm nhìn cô, trong đầu không ngừng nghĩ đến câu nói kia của Tôn Địch, "Nó đã có đối tượng, sống cùng nhau hai tháng rồi!" Đàm Đông Niên càng không dám tin Tôn Hồi thật sự đi theo "lão đại" xã hội đen. Cô ấy mới hai mươi tuổi, còn chưa trưởng thành, sao có thể thật sự có người làm ra loại chuyện này với cô chứ?
"Hồi Hồi." Đàm Đông Niên thấp giọng: "Lúc đầu là anh không tốt, không nên đối xử với em như vậy. Chuyện của anh và chị em không nên liên lụy tới em. Giờ anh chỉ muốn đền bù cho em. Em còn ít tuổi, không thể đi sai đường, học hành cho tốt. Tương lai, sau khi tốt nghiệp có công việc tử tế, cho dù không có bố mẹ, em cũng có thể sống tốt đúng không? Không cần phải hành động theo cảm tính mà hại bản thân.
Hiện tại anh với chị em cũng coi như giảng hòa, mọi người gặp nhau vẫn là bạn. Anh chăm sóc em gái của bạn cũng là lẽ đương nhiên."
Tôn Hồi vẫn cúi đầu như cũ, khẽ đáp: "Không cần chăm sóc tôi..." Giọng nói yếu ớt, hoàn toàn chẳng còn vẻ kiêu ngạo của ngày thường.
Đàm Đông Niên hơi xao động, lại nhỏ giọng: "Vậy anh không chăm sóc em, em cũng không thể làm hỏng chính mình. Chuyển ra khỏi chỗ đó, anh tìm cho em một chỗ ở mới. Nhà em nợ bọn cho vay nặng lãi bao nhiêu tiền, mấy hôm nữa anh đi trả cho. Em ngoan ngoãn về nhà đi!"
Tôn Hồi nín thinh, vuốt ve quần áo như thể không nghe thấy lời của anh ta. Lúc lâu sau cô mới chợt mở miệng: "Chị tôi còn nói gì nữa? Chị ấy đi ra ngoài làm gì? Khi nào thì về? Tại sao tự dưng lại đi?" Cô nghiêng đầu liếc Đàm Đông Niên, lạnh nhạt chất vấn: "Có phải vì anh không?"
Đàm Đông Niên cau mày: "Cô ấy là người lớn, lựa chọn điều gì có lợi với mình thì cô ấy làm cái nấy. Anh tự nhận còn chưa có bản lĩnh ảnh hưởng tới quyết định của cô ấy. Em cũng rất rõ tính tình của chị gái em, vấn đề bây giờ không phải cô ấy mà là em. Em phải rời khỏi thằng đó đi!"
Tôn Hồi cười khẩy, vừa định cất lời thì ánh mắt chợt xoay chuyển về phía ngoài cửa sổ xe, hơi há miệng biểu lộ vẻ kinh ngạc. Đàm Đông Niên quay đầu nhìn theo, trông thấy một người chắn ngoài cửa xe. Dần dần chuyển tầm mắt lên trên, Đàm Đông Niên chỉ thấy người tới mặc một cái áo khoác màu đen, tay cầm điếu thuốc lá đã hút gần hết, rít một hơi nữa, sau khi nhả vòng khói thì buông ngón tay ra, nghiến lên đầu mẩu thuốc rơi trên mặt đất, ánh mắt âm u như thể rọi lên mặt Đàm Đông Niên, lại giống như xuyên qua anh ta, dừng trên người Tôn Hồi.
Chẳng mấy giây ngắn ngủi, Đàm Đông Niên còn chưa phản ứng lại, người kia bỗng sải bước, lượn qua đầu xe, trực tiếp đứng bên ngoài ghế phụ, đưa tay vặn một cái. Cửa xe liền mở ra, theo luồng khí tiến vào trong xe là mùi thuốc lá nồng đậm và khí thế mạnh mẽ đến lạ kỳ. Tôn Hồi bị kéo ra ngoài bởi một lực lớn.
Đàm Đông Niên xuống xe, quát to: "Anh là ai, bỏ ra!" Dứt lời liền xông tới.
Hà Châu ôm lấy Tôn Hồi, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Đàm Đông Niên, tuy nhiên thái độ rất rõ ràng. Đàm Đông Niên coi như không thấy, quay sang
Tôn Hồi ra lệnh:" Hồi Hồi, lại đây!"
Tôn Hồi nhìn Đàm Đông Niên rồi nhìn Hà Châu. Cô khẽ nói với Hà Châu: "Anh ta là anh rể trước của em!"
Hà Châu mỉm cười nhìn Đàm Đông Niên nhưng lại nói với Tôn Hồi: "Đi thôi, về nhà!"
Anh quay người định đi. Song, Đàm Đông Niên lập tức lao lên ngăn anh lại và đưa tay về phía cánh tay Tôn Hồi muốn cướp người. Còn chưa kịp chạm vào cô thì đột nhiên có một luồng gió vọt qua, tức thì cổ tay truyền tới đau đớn, Đàm Đông Niên kêu một tiếng, nắm lấy bàn tay vừa bị tay Hà Châu chém xuống, giận dữ: "Đồ chó!" Tiến một bước lên trước, anh ta vung ngay nắm đấm. Hà Châu cũng lập tức giơ cánh tay lên.
Nhưng không nghĩ giữa hai người đột nhiên chen vào một thân thể nhỏ bé. Tôn Hồi nhe nanh múa vuốt, đưa tay ra ngăn cản, đá hai phát dồn Đàm Đông Niên lui: "Anh dám ra tay hả, anh dám!" Gào toáng mấy câu rồi quay luôn người ôm lấy Hà Châu, ép anh lùi về sau vài bước, "Anh đừng đánh lộn, đi về cho em!"
Dáng vẻ hung dữ thật sự nhất thời dọa hai người kia. Mặt Đàm Đông Niên xám xịt, lớn tiếng: "Em qua đây cho anh! Em đàn đúm cùng loại xã hội đen này sao?" Anh ta hung hăng nhìn về phía Hà Châu đang im lặng, cười nhạo: "Chẳng qua cũng chỉ như vậy, đe dọa dụ dỗ một cô gái nhỏ? Trò vay lãi cao ấy thú vị thế chi bằng tao chơi với mày, xem xem cái thứ không được pháp luật bảo hộ này có thể khiến mày vào tù không!"
Hà Châu thoáng chốc nhếch môi, ôm Tôn Hồi, cúi đầu nhìn cô, bỏ qua một câu sau của Đàm Đông Niên, chỉ hỏi: "Anh đe dọa dụ dỗ em à?"
Tôn Hồi lắc đầu thật mạnh. Đàm Đông Niên tức khắc sầm mặt, chỉ nghe thấy Hà Châu bình thản nói tiếp: "Cho dù tao đe dọa dụ dỗ cô ấy, mày có thể làm gì tao. Mày đi báo cảnh sát đi. Báo cảnh sát rồi cô ấy cũng chạy không nổi đâu!" Dứt lời anh ôm Tôn Hồi đi về phía chiếc xe bán tải đỗ bên đó.
Đàm Đông Niên liền đi theo mấy bước, nhưng thấy Tôn Hồi giãy ra khỏi Hà Châu, ôm túi giầy chui vào trong xe, rồi đẩy cánh tay Hà Châu đi nhanh lên trước, ngoảnh đầu nói với Đàm Đông Niên: "Anh về đi, đừng tới tìm tôi nữa!"
Đàm Đông Niên bỗng cảm thấy một chậu nước lạnh ào ào trút tới.
Về đến nhà, Tôn Hồi khoanh chân ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng xoay đầu liếc nhìn ban công.
Hà Châu đứng hút thuốc ngoài đó. Sau khi trở lại, một câu anh cũng chưa nói, cảnh tượng có vẻ đặc biệt hấp dẫn, anh đã hóng gió hồi lâu.
Tôn Hồi định khi anh hút điếu thuốc thứ tư thì sẽ chạy ra làm nũng, có điều đầu mẩu điếu thuốc thứ ba vừa rơi xuống, Hà Châu liền đẩy cửa sổ sát đất, đi vào. Không nói hai lời, anh xách Tôn Hồi từ trên sô pha lên, ấn vào trong lòng, trầm giọng bảo: "Nói rõ ràng!"
Tôn Hồi cười gượng một tiếng, kéo áo anh khẽ đáp: "Thật ra chuyện không có gì ạ!"
Không có gì, sự việc đã trôi qua gần bốn tháng, Tôn Hồi thường xuyên hoảng hốt, bản thân lại sớm quên mất, bố mẹ trở thành một danh từ, chị gái bị cô vùi tận đáy lòng.
Hóa ra gạt khẽ một cái cũng có thể rút ra. Tôn Hồi rũ mắt kể mọi chuyện, từ trước kia có một cô gái nhỏ xinh đẹp, bố mẹ không cần cô, chị gái cũng tính kế với cô.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc thắp lên, tấm màn đen phía chân trời dần dần vén ra, cuối cùng Tôn Hồi cười nói: "Giờ chị ấy tới thành phố Hải Châu, im hơi lặng tiếng, em cũng không biết xảy ra chuyện gì, cứ như xem phim vậy!"
Hà Châu thoáng nhíu mày, ôm Tôn Hồi trong vòng tay, vừa vỗ về cô vừa nhìn vào hư không. Thành phố Hải Châu, thành phố ven bi*n đ*ng Nam xa xôi kia.