CHÓI MẮT

Sau đó, Tình Dã ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu nhỏ xem điện thoại, đột nhiên cô nhớ tới bài đăng lần trước của Hà Nhạc Lăng, bèn nhấp vào khung trò chuyện gửi một biểu tượng mặt cười qua, rồi soạn tin nhắn: “Tớ rời Bắc Kinh rồi, dạo này cậu thế nào?”

Không lâu sau, Hà Nhạc Lăng trả lời lại: “Tớ nghe nói rồi, đột ngột thật đó, tớ vẫn vậy thôi, ngày nào cũng đi học, bao giờ thì cậu quay lại?”

Tình Dã nhìn chằm chằm vào câu “Bao giờ thì cậu quay lại”, sau một hồi ngẩn ngơ mới trả lời: “Tạm thời không về được, à phải rồi, cậu có người yêu rồi sao? Tớ có quen không? (Biểu tượng cười thầm).

Tuy nhiên, tin nhắn này lại như chìm xuống đáy biển, rất lâu sau vẫn không thấy Hà Nhạc Lăng đáp lại. Tình Dã nhìn vào điện thoại một lúc, nghĩ rằng có lẽ giờ này cô ấy vẫn đang trên lớp, giáo viên ở trường cũ thường luôn thích cho bài kiểm tra bất ngờ, khả năng là Hà Nhạc Lăng không có thời gian để trả lời tin nhắn, chẳng như cô, máy tính hỏng thì coi như chỉ ngồi đây chờ thua lỗ. 

Cô đến đây đã hơn mười ngày, nhưng chưa từng nghe nói về lớp học bổ túc hay cơ sở đào tạo cấp tốc nào đó, nghĩ thì cũng phải, người ở đây có vẻ như sẽ không chịu chi tiền cho phương diện giáo dục.

Tình Dã cất điện thoại vào túi và ngẩng đầu nhìn về phía Hình Võ, anh bắt chéo hai chân, cầm mấy lá bài, còn thuận tay trái nữa, đường cạo ngang ở phần tóc trên thái dương vô cùng kiêu ngạo, cô không hiểu tại sao giáo viên tại trường An Trung lại đồng ý cho anh để kiểu đầu đó đến lớp.

Cô có thể cảm thấy những người ở đây đều rất sợ anh, nghĩ lại ngày vừa đến đây, Lý Lam Phương đã nói với cô rằng Hình Võ học hành không ra gì, nhưng đánh đấm thì chẳng thua ai.

Môi trường sống suốt mười tám năm qua của Tình Dã tương đối đơn giản, cô chưa từng giao du với đầu gấu, không ngờ đến đây thì người anh họ không có huyết thống với mình lại là lão đại. Lão đại đang học cấp ba và thông thạo việc sửa chữa? Lão đại ở đây cũng rất có cá tính đấy chứ?

Cả căn phòng bốc khói nghi ngút, Tình Dã mới ngồi được hai mươi phút đã cảm thấy khó thở, nhưng bên ngoài quá nóng, cô ho một tiếng rồi đi tới tấm rèm cửa, đứng hít thở qua khe hở tấm rèm mới cảm thấy không khí tốt hơn đôi chút.

Hình Võ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào lưng cô, mái tóc đen dài như sa tanh được buộc ra sau bằng một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt, bóng lưng xinh đẹp, chiếc váy liền sáng màu tôn lên làn da trắng sứ có chút loá mắt của cô, nếu không nhìn thấy cô, thì Hình Võ hoàn toàn không biết hoá ra con gái lại có thể trắng đến tinh tế và không tì vết như vậy.

Anh giơ tay đập vào Đại Hắc đang ngồi bên trái, Đại Hắc run tay, không hiểu hỏi: “Anh Võ, sao anh lại đánh em?”

Hình Võ lạnh lùng nói: “Dập thuốc đi.”

Đại Hắc ngơ ngác nhìn xuống điếu thuốc vừa châm, thanh niên xăm hình cười ha ha: “Đại Hắc cậu kiềm chế một chút, nếu còn thắng tiền của anh Võ nữa thì hôm nay đừng có mong về nhà.”

Nào ngờ Hình Võ lại nhướng mi nhìn chằm chằm vào Xăm tay: “Cậu cũng dập đi.”

Xăm tay có chút sững sờ, anh ta cũng đâu có thắng tiền bài của anh, đang yên đang lành lại bảo anh ta dập thuốc làm gì?

Thấy sắc mặt Hình Võ không tốt nên bọn họ cũng chẳng dám tự tìm “niềm vui”, đành ngoan ngoãn dập thuốc, Tình Dã quay đầu lại nhìn Hình Võ, anh vẫn cụp mắt nhìn chằm chằm vào mấy lá bài trên tay, dường như không để ý gì tới cô.

Tình Dã đã đợi một tiếng đồng hồ, sau khi bọn họ kết thúc ván bài, thì Hình Võ mới vươn vai chậm rãi đứng dậy nói với Răng nanh: “Tôi đi trước đây.”

Răng nanh hỏi: “Tối nay anh còn tới không?”

“Có.” Hình Võ dứt lời liền vén tấm rèm bước ra ngoài, Tình Dã cũng theo sau anh.

Xế chiều, trời nóng hầm hập, mặt trời ngả về Tây, có cảm giác như cát vàng đang bay đầy bầu trời, Tình Dã vô cùng không thoải mái, càng khó chịu hơn đó là trở về phòng của Hình Võ sẽ không có điều hoà, cô không biết phải làm sao để sống qua ngày, đến gió từ quạt thổi ra cũng toàn là hơi nóng.

Lúc này, nhóm người vừa đánh bài cũng lần lượt bước ra, một lúc sau, cả nhóm cùng nhau châm thuốc.

Hình Võ bước đến chiếc xe cúp có dán hình Doraemon của mình rồi nhìn Tình Dã một cái, cô rất tự giác đi tới, vừa định nhấc chân ngồi lên thì phát váy mình quá ngắn, nên không trèo lên được, nếu nhấc chân chắc chắn sẽ bị trông thấy hết.

Người đàn ông đứng ở cửa tiệm Thuận Dịch đang nhìn không rời mắt vào đôi chân trắng nõn của cô, hai mắt đều như phát sáng, đúng lúc Tình Dã đang lúng túng thì Hình Võ quay đầu lại nhìn lướt qua váy cô, nói: “Ngồi nghiêng đi.”

Tình Dã vừa kéo váy vừa đi đến bên cạnh chiếc xe cúp, cô không bám lên người Hình Võ mà bám chặt tay ở ghế sau.

Đại Hắc và những người khác rất hiếm khi nhìn thấy một cô gái ngay thẳng mà xinh đẹp như vậy nên tâm tư đã sớm bối rối hồ đồ, tuy nhiên vì cô đã ngồi lên xe của Hình Võ nên bọn họ có muốn tơ tưởng cũng chẳng dám làm gì.

Ngay khi Tình Dã ngồi lên, Hình Võ đã vặn ga phóng đi, anh chạy xe rất nhanh, Tình Dã ngồi nghiêng sang một bên nên trọng tâm không vững, trong lòng đã thầm chửi đến ông nội anh luôn rồi, mấy người ở đây lái xe đều như đang tìm chết không bằng.

May mắn là Hình Võ không đưa cô đi lối con đường đất, mà là đường bê tông chạy qua các con phố, con hẻm, nhưng đường bê tông ở đây vẫn khác với đường trải nhựa trong thành phố, nó vẫn gồ ghề lồi lõm, mấp mấp mô mô.

Hình Võ khéo léo thuần thục đèo cô tránh các ổ gà to nhỏ, có nhắm mắt đi trên con đường này anh cũng biết rõ nơi nào có ổ gà, nhưng cách đi lượn sóng như rắn này của anh khiến người ngồi sau không hề thoải mái chút nào.

Khi anh đánh lái để tránh ổ gà thứ ba, thì cuối cùng Tình Dã cũng phải nắm lấy áo anh và hét lên: “Anh không thể đi chậm hơn chút à?”

“Cô không sợ nắng sao?”

“…”

Cô sợ nắng, nhưng cái mạng nhỏ này còn quan trọng hơn mà.

Tình Dã chẳng hơi sức đâu mà để ý nhiều như vậy, cô sống chết túm chặt lấy áo anh không chịu buông, Hình Võ nhìn xuống chiếc áo phông đã biến dạng đến mức như muốn thắt vào cổ mình đến nơi, bất lực nói: “Còn túm nữa là rách đấy, bỏ ra.”

Tình Dã không muốn ngã chết, nên vội vàng dứt khoát ôm lấy thắt lưng anh, khiến cơ thể Hình Võ cứng đờ, anh không ngờ cô gái này to gan đến vậy, lại cứ thế mà ra tay, nếu như là người khác dám động vào anh như vậy, thì đã bị anh ném xuống xe từ lâu rồi. Thế nhưng lúc này, cảm giác ở eo của Hình Võ lại mạnh mẽ đến mức anh còn có thể cảm nhận được những ngón tay mềm mại và trắng nõn của cô xuyên qua lớp vải áo, đầu lười anh cuộn lại trong miệng, cái loại cảm giác chết tiệt này!

Sau khi túm lấy eo Hình Võ, thì cơ thể Tình Dã cũng vững vàng hơn nhiều, tuy nhiên cô lại khá ngạc nhiên khi một người có dáng người cao to như Hình Võ mà vòng eo lại hẹp như vậy. 

Trước đây, khi mới lên cấp ba, bạn học bàn bên cạnh đã gửi cho cô một tấm ảnh của anh tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình. Trong ảnh có thể thấy vòng ngực của anh ta lớn hơn nhiều so với vòng eo, từ xương sườn cho đến xương hông của người đàn ông nào mà thắt lại thì được gọi là eo siết, còn nói người đàn ông nào có đường nét như vậy sẽ vô cùng gợi cảm. Khi đó, Tình Dã đã trông thấy ảnh, nên trong đầu cũng hình dung được, lúc này lại chạm vào eo của Hình Võ, khiến cô đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh.

Về việc tại sao trong đầu cô lại có những cảm giác khó tả về những hình ảnh đó ngay trên đường thì bản thân cô cũng không biết, cũng may là cô ngồi phía sau, nên Hình Võ không nhìn thấy gương mặt đang đỏ ửng của cô.

Tuy nhiên, đầu ngón tay của cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng eo của Hình Võ rất căng cứng và rất muốn biết liệu mình có thể bóp méo nó được hay không?

Vì vậy, khi tránh một ổ gà khác, Tình Dã đã nhân cơ hội nhéo một cái, Hình Võ là người không mấy sợ nóng, nhưng lúc này trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác nóng bức khó tả, anh nói với giọng không mấy thiện cảm: “Cô nhéo tôi làm gì?”

Tình Dã nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đương nhiên là không thể nói với anh rằng cô muốn thử bóp eo anh một cái xem có bóp được hay không rồi. Đến bản thân cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc tại sao vừa rồi mình lại làm ra một việc hoang đường như vậy. Nên vội vàng đổi chủ đề: “Buổi tối anh đều ngủ ở chỗ vừa rồi à?”

“Có lúc ngủ ở đó.”

Có lúc nghĩa là không thường xuyên, vậy nếu không ngủ ở Thuận Dịch thì anh đi đâu?

Tình Dã tiếp tục hỏi, cô đổi câu hỏi khác: “Vậy anh làm việc ở đâu?”

“Làm công.” Hình Võ trả lời vô cùng thẳng thắn.

Sau đó, Tình Dã không hỏi thêm câu nào nữa, về đến cửa nhà, Tình Dã xuống xe chuẩn bị đi vào, thì Hình Võ lại vừa khoá xe vừa nói với cô: “Máy tính sửa xong tôi sẽ mang về nhà cho cô, sau này nếu không có việc gì thì bớt chạy ra ngoài đi.”

Tình Dã quay đầu lại, chớp mắt: “Tại sao?”

Hình Võ đứng thẳng người, ánh hoàng hôn chói lọi chiếu xuống con ngươi anh, lộ ra chút mệt mỏi: “Không thấy mấy gã đàn ông kia đều như sói đang nhìn cô đấy à, xảy ra chuyện gì lại vẫn là tôi phải ra mặt, phiền.”

“Ha…” Tình Dã cười lạnh một tiếng rồi quay người bước vào tiệm làm tóc.

Phiền, đây không phải là lần đầu tiên từ này được thốt ra từ miệng Hình Võ, trong mắt anh cô là một loại phiền phức cực lớn, phiền tới mức anh còn chẳng muốn về nhà.

Nếu không phải bất đắc dĩ, thì cô có tình nguyện chạy tới đây hay không? Rồi tình nguyện dùng chung phòng tắm với một nhóm người kỳ quặc? Và tình nguyện sống trong căn phòng đến điều hoà cũng chẳng có?

Tâm trạng Tình Dã đang vô cùng tệ, nên cô lập tức lao thẳng lên phòng, Lý Lam Phương đã đánh bài xong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ấy thấy sắc mặt Tình Dã không tốt, bèn kéo Hình Võ lại hỏi: “Tình Dã làm sao thế? Không có chuyện gì chứ? Cái lão Triệu Ma Tử này đúng là chẳng được việc gì hết, rót có cốc nước cũng làm hỏng máy tính của Tình Dã.”

Hình Võ cau mày: “Là do chú Triệu làm sao?”

“Chẳng thế thì sao, mẹ nghe Lưu Niên nói chiếc máy tính đó của con bé rất đắt phải không? Chi phí sửa chữa hết bao nhiêu? Tình Dã còn nói bắt ông ta đền tiền kìa, lão Triệu về nhà xin tiền vợ rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà đánh bài nữa.”

Hình Võ liếc nhìn về phía cầu thang rồi nói với Lý Lam Phương: “Mẹ đừng để ý đến việc này nữa.”

Nào ngờ, buổi tối Triệu Ma Tử đến gõ cửa cửa cuốn, nói muốn tìm Tình Dã, để hỏi cô sửa máy tính hết bao nhiêu tiền. Khi Tình Dã từ trên lầu đi xuống thì Hình Võ đang ngồi trong tiệm làm tóc và chẳng nói lời nào, cô tiến lên vài bước, trông thấy Triệu Ma Tử cầm theo vài tờ tiền nhàu nát trên tay. Mặc dù Hình Võ đã thu của cô năm nghìn tệ, nhưng nhìn dáng vẻ cùng bộ quần áo chẳng lấy đâu ra bộ thứ hai kia của ông ta, thì có lẽ nói ra con số năm nghìn tệ sẽ dọa ông ta sợ chết khiếp mất.

Cô nhàn nhạt nói một câu: “Ông chủ tốt bụng không lấy tiền của tôi, nên ông cầm tiền về đi, không cần đưa tôi đâu.”

Triệu Ma Tử thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, vậy thì tốt quá rồi.”

Ngay khi Triệu Ma Tử rời đi, Tình Dã cũng quay người chuẩn bị lên lầu, Hình Võ ngôi trên ghế ở lối đi, anh duỗi hai chân ra chắn đường, cười cười nói: “Hổ giấy.”

Tình Dã trừng mắt nhìn anh, Hình Võ cong cong khoé môi: “Tôi nghe mẹ tôi nói, lúc bảo ông ta đền tiền chẳng phải cô cứng rắn lắm sao?”

Tình Dã nhấc chân đá anh một cái: “Anh tưởng tôi giống anh chắc?”

Hình Võ nhướng mày, rồi từ từ đứng dậy vươn vai.

Tình Dã không có máy tính, nên ngày hôm sau chỉ có thể mang giấy ra để viết bài khóa tiếng Anh, đột nhiên điện thoại cô đổ chuông, cầm lên xem thì thấy là thông báo hoàn tiền, năm nghìn tệ hôm qua chuyển cho Hình Võ, vì anh chưa nhận nên hôm nay đã hoàn lại cho cô.

Tình Dã dứt khoát nhắn tin cho anh: “Quên nhận à?”

Khi nhận được tin nhắn này của Tình Dã, Hình Võ đang ngồi tại Thuận Dịch, vừa lắp lại máy tính xách tay của cô và bật nó lên, màn hình đã sáng, hình nền là hình những bong bóng trái tim màu hồng, còn là dạng hình động nữa, anh cau mày, tỏ vẻ chê bôi.

Hình Võ cảm thấy đầu óc quay cuồng khi nhìn thấy đống tài liệu học tập dày đặc trên màn hình, sau khi kiểm tra và xác nhận không có vấn đề gì, anh chuẩn bị tắt máy thì đột nhiên phát hiện một thư mục có tên “Yêu nhất”.

Anh đã sửa chữa rất nhiều máy tính và chưa từng tuỳ tiện mở đồ của người khác, về nguyên tắc này anh hoàn toàn hiểu, nhưng lúc này, không hiểu sao khi nhìn thấy thư mục ấy, đột nhiên anh lại cảm thấy tò mò, không biết rốt cuộc người mà cô nhóc kia yêu nhất là ai?

Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào máy tính vài giây, sau đó nhấp chuột hai cái và mở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc