CHỚM THU - BẠCH MAO PHÙ LỤC

“Cô ấy có chồng rồi.”

“Người đấy là tôi, Trần Đạc.”

Hai câu nói này vang vọng, khẳng định chắc nịch.

Lúc xuống dưới anh đã đưa áo khoác cho Giản Thực, bây giờ chỉ còn áo sơmi, vạt áo nhét vào trong cạp quần, bóng đêm càng tôn lên dáng vẻ thanh thoát lại cứng cáp của anh.

Vẻ ngoài của anh lạnh nhạt quý phái nhưng ánh mắt lại cực kỳ hung ác.

Ánh mắt tàn nhẫn lộ rõ, đến mức không ai dám đuổi theo cho đến khi chiếc xe Cayenne đen khuất khỏi tầm mắt.



Vụ việc ở Trường Nính gây ồn ào quá lớn, video lên ngay đầu danh sách tìm kiếm nóng chỉ trong một đêm.

Sự chú ý chuyển hướng, Trần Đạc trở thành tâm điểm của công chúng. Anh biết rằng người nhà họ Trần sẽ sớm tìm đến anh, vì vậy trước khi điều đó xảy ra, anh đã chủ động đến gặp ông cụ.

Nhà cổ của nhà họ Trần ở ngoại ô thành phố, là một khu biệt thự rộng hàng trăm nghìn mét vuông. Cây xanh hai bên đường cao vút, đó là những cây bạch dương mà ông cụ yêu thích.

Thẳng thắn và chính trực.

Khi xe của Trần Đạc đến cổng, bác Quý ra đón. Ông cụ đang ngồi ngoài sân tắm nắng, trạng thái tinh thần có vẻ rất tốt.

Trên bàn thấp trước mặt có một ấm trà, hai cốc, trà còn đang nóng, có vẻ như khách vừa mới rời đi.

“Chỉ đến một mình thôi à?” Ông cụ Trần không nhìn anh, nhưng biết rõ anh không có ai đi cùng.

Hôm qua video của kia lên hot search, nhưng không lâu sau, tất cả các từ khóa đều bị xóa sạch, video cũng biến mất không còn dấu vết.

Ông cụ Trần luôn làm việc rất quyết đoán.

Ông muốn tận mắt xem cô gái đó rốt cuộc trông như thế nào, có lai lịch gì, khiến thằng cháu trai của ông phải đưa bản thân ra trước công chúng, trở thành mục tiêu công kích, trong khi Trần gia thì giúp dọn dẹp rắc rối mà còn phải bảo vệ cô gái ấy.

Kết quả anh vẫn giấu diếm với chính người nhà mình.

Trần Đạc nói: “Nếu ông nội muốn gặp thì sau này có nhiều cơ hội.” Tông giọng của anh còn khá lịch sự.

Ông cụ Trần hừ một tiếng, “Cháu muốn làm gì ngoài kia ông không quan tâm, nhưng giờ cháu đã về rồi thì nên biết rằng nếu truyền thông và phóng viên không tìm được người, không có nghĩa là họ không thể tìm được.”

Trần Đạc dẫn người đi, nơi có thể ở không nhiều. Sự lựa chọn hàng đầu chắc chắn là căn nhà trước đây đã để lại cho anh, vì nó có tính bảo mật cao và an toàn.

Nhưng hai người kia muốn biết Giản Thực ở đâu thì dễ như trở bàn tay.

Dù đã nhiều năm trôi qua, Trần Đạc vẫn không gọi họ là ba mẹ, ông cụ cũng chỉ dùng “họ” để thay thế. Sự rạn nứt giữa ba và con trai không phải hình thành trong một sớm một chiều.

Khi Trần Đạc năm tuổi bị bắt cóc, phải đến tám tuổi mới được tìm thấy.

Trong ba năm lang thang bên ngoài, không ai biết anh sống như thế nào. Cậu bé vốn hiền lành trắng trẻo, giờ trở nên gầy guộc, ánh mắt khi nhìn người khác như một con nhím.

Khi đó Trần Dự Hoành không tìm được con trai nên đã nghĩ con đã bị tên bắt cóc giết chết, vì thế ông ta kết hôn với người phụ nữ khác, không lâu sau thì sinh ra đứa con trai thứ hai – Trần Phàm.

Tất cả tình yêu mà Trần Dự Hoành chưa dành cho Trần Đạc đều được ông ta gửi gắm cho Trần Phàm.

Khi Trần Đạc trở về, anh thấy vị trí của mình đã bị người khác chiếm mất.

Anh đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực ngoài kia, cắn răng sống sót trở về, cuối cùng phát hiện ra rằng không có anh, gia đình cũng vẫn trọn vẹn.

Thậm chí còn viên mãn hơn cả trước kia, toàn là những người anh không hề quen biết.

Là ông cụ Trần đã đón anh về, giữ anh ở bên cạnh mình để nuôi nấng.

Nhưng ông cụ Trần xuất thân từ quân đội, luôn nghiêm khắc. Đặc biệt khi phát hiện Trần Đạc đã lang thang ba năm ngoài xã hội, tính cách trở nên có phần kỳ quái, ông cụ càng nỗ lực để giúp anh sửa chữa.

Nói cho cùng, ông nội còn chẳng thương anh bằng người giúp việc trong nhà, người luôn được anh coi như bà của mình.

Sau đó Trần Đạc học y, ông cụ không can thiệp. Cả việc chăm sóc người giúp việc đã nuôi dưỡng anh như bà nội, ông cụ cũng không nói nửa lời.

Nhưng tài sản của Trần gia chắc chắn phải do anh thừa kế.



Giản Thực đã ở nhà cả ngày.

Cô đổi ổ cho Đồi Mồi, vào buổi chiều khi ánh nắng vừa phải, trong sân có nhiều cây xanh, không khí trong lành ngọt ngào, cô còn đi vòng quanh một lượt.

Khi trở về, đã có người chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô, thân thiện hỏi: “Cô Giản, có cần chuẩn bị bữa tối không?”

Bình thường cô không ăn tối.

Cô thường chỉ ăn salad rau và uống một cốc nước trái cây. Chế độ ăn rất lành mạnh.

Vì vậy, mặc dù cô gầy nhưng dáng người không hề khô khan, những chỗ cần lớn thì lớn, những chỗ cần nhỏ thì nhỏ. Thân hình cân đối rất đẹp mắt.

Nghe đối phương hỏi như vậy, Giản Thực đoán rằng tối nay Trần Đạc có lẽ sẽ không về ăn tối.

Cô không thể tưởng tượng nổi nơi mà Trần Đạc nói sẽ đưa cô đến lại chính là biệt thự xa hoa mà anh từng ở mỗi khi đến Thường Nính.

“…….”

Ai nói cho cô biết rốt cuộc là lần kết hôn chóng vánh này cô đã gặp phải vận may gì vậy????

Giản Thực xấu hổ cười, nói không cần.

“Cho tôi một ly nước ép rau củ là được rồi.”

Người kia nói “vâng” một tiếng, sau đó cũng rất biết điều không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Số điện thoại cũ của Giản Thực đã bị tiết lộ nên không sử dụng được nữa.

Buổi chiều cô vừa thay số mới, mở điện thoại ra, Giản Thực lại vào weibo xem một chút.

Hotsearch đã bị dập sạch sẽ, thay vào đó là tin về ảnh đế Hứa Hàn Tinh “ngủ” với fan.

Giản Thực:????

Phía sau còn có tin nhắn của Tư Tiểu Đồng, nói năng rất hào phóng: [Không cần cảm ơn tôi đâu! Vì bạn bè mà không tiếc mạng sống là điều đương nhiên thôi.]

Giản Thực càng thêm nghi ngờ:???

Vậy nên fan của Hứa Hàn Tinh là Tư Tiểu Đồng sao?

Không phải chứ? Cô ấy thật sự “xử” người ta luôn rồi à???

Sau khi đổi sim xong, người đầu tiên Giản Thực gọi chính là Tư Tiểu Đồng.

Khi đó, Tư Tiểu Đồng vẫn đang nằm trên giường. Cô ấy khẽ kéo chăn ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới nhỏ giọng nói “Alo”.

Giản Thực vào thẳng vấn đề, “Hot search trên Weibo là do cô làm sao?”

Tin của cô vừa được áp xuống thì tin của Tư Tiểu Đồng và Hứa Hàn Tinh lên hotsearch, còn dám tự tung ảnh giường chiếu! Đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Tư Tiểu Đồng cũng đừng nghĩ đến việc nói dối, người khác không biết, nhưng Giản Thực thì chắc chắn không thể không biết.

Cô từng chụp ảnh cho Tư Tiểu Đồng, trang điểm và tạo kiểu đều do cô tự làm. Tư Tiểu Đồng có một nốt ruồi trên xương quai xanh, và một nốt gần khe ngực, cực kỳ nổi bật.

Bức ảnh trên hot search weibo là chụp lại cảnh Hứa Hàn Tinh đang ôm một người phụ nữ mặc áo dây trên giường, vừa khéo lộ ra hai nốt ruồi đó.

Vị trí hoàn toàn giống nhau.

Cô không tin trên thế giới này còn có Tư Tiểu Đồng thứ hai.

“Ôi có phải chuyện gì lớn đâu. Nếu biết trước tin của cô không ở trên hot search lâu thì tôi cũng chẳng cần tốn công tốn sức chuyển hướng sự chú ý giúp cô rồi. Nhưng vì bạn bè mà, chút hy sinh này chẳng là gì cả, với lại tôi cũng không bị thiệt.”

“…”

Muốn ngủ với Hứa Hàn Tinh là ước mơ của cô ấy từ năm 18 tuổi. Bây giờ cô ấy đã 22 tuổi, cũng mới chỉ hôn một cái, nắm tay một cái thôi. Chứ Hứa Hàn Tinh uống một ly rượu đã say, ngủ trên cùng chiếc giường mà muốn “cứng” cũng chẳng cứng nổi.

Trò chuyện mấy câu, Giản Thực mới biết hóa ra hai người đó đã quen biết từ lâu.

“Bạn nối khố hả?” Cô còn tưởng cô ấy chỉ đu idol đơn thuần thôi, nhưng cũng chẳng khác nhau là mấy.

“Cũng không phải.” Tư Tiểu Đồng: “Anh ấy hơn tôi 5 tuổi lắm, cùng lắm coi như anh trai nhà bên.”

Vì khoảng cách tuổi tác này nên Hứa Hàn Tinh không biết cô ấy có tâm tư như vậy, với lại hai người từ trước đến nay cũng không hợp nhau, gặp mặt cũng chỉ là giả vờ không quen biết.

Giờ đây lại bị đưa lên giường rồi còn lên hot search, không biết lúc Hứa Hàn Tinh tỉnh dậy sẽ xử lý cô ấy thế nào.

“Thôi không nói chuyện với cô nữa, bái bai nha. Biết cô không bị sao là được rồi, chứ giờ tôi còn phải nghĩ cách xem làm thế nào để gạo nấu thành cơm trước khi anh ấy dậy bóp chết tôi huhu. Hy vọng anh ấy nể mặt đứa con trong bụng mà tha cho tôi.”

Giản Thực: “…..”

Tôi khuyên cô đừng có biến thái quá!

Bình luận

Truyện đang đọc