CHỐN THÊ MỸ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước ra khỏi nhà Trình Vực rồi, Lộ Đinh mới biết được mình đang ở chốn nào.

Đây là một ký túc xá của giáo viên già ở bên cạnh trường học. Sau này có ký túc xá mới nên không còn giáo viên nào ở lại chỗ này, hầu hết phòng đều là cho những học sinh không thích ở ký túc xá của mấy trường quanh khu vực này thuê. Bây giờ đúng là lúc buổi học sáng bắt đầu, loáng thoáng có bóng vài học sinh đi ngang.

Lộ Đinh theo bản năng lùi hai bước về sau, ẩn mình dưới bóng của hành lang.

Trình Vực khoá cửa xong đi xuống, vừa vặn đến phía sau lưng cậu. Hắn khẽ đẩy cậu lên phía trước rồi thu tay về nói: "Lên lớp đi."

Vẫn là Trình Vực đi phía trước, Lộ Đinh chầm chậm theo đằng sau. Trong mắt những sinh viên đang vội vàng lên lớp, có lẽ bọn họ chỉ như hai người không quen biết. Lộ Đinh nhìn chằm chằm gáy của Trình Vực, đầu ong ong.

Mỗi lần đi dưới ánh mặt trời, những quy phạm về ngôn hành cử chỉ của con người lại ùa về trong đầu Lộ Đinh. Hơn hai mươi năm học tập và tu dưỡng khiến cậu không thể tin nổi hành động của chính mình. Trần truồng ở trước mặt người khác, quỳ bò trên đất, đóng vai một con chó nhỏ, một cái bàn trà. Chỉ nghĩ một chút thôi đã khiến cậu xấu hổ đến muốn tự thiêu rồi.

Trình Vực lại là thần bí mà chuyên chế như vậy. Hắn là ai? Tại sao lại muốn làm như vậy? Trong phòng của hắn có gì?

Đủ loại nghi vấn kích thích lòng hiếu kỳ của Lộ Đinh. Cậu cực kỳ khao khát đi truy tìm nguồn gốc mọi chuyện. Cậu muốn biết thật nhiều, lại cũng sợ biết được càng nhiều.

Trong lúc không để ý, người trên đường đã dần đông hơn. Đến dưới tầng toà nhà dạy học rồi, Trình Vực dừng lại, nói: "Đến rồi."

Lộ Đinh nhìn một cái, đúng là chỗ mà mình muốn đi. Xem thời gian, nếu bây giờ bắt đầu đi lên thì có thể vào tiết kịp giờ. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời. Trình Vực đã dứt khoát quay đầu rời đi, quay lưng lại với cậu giơ tay vẫy vẫy. Mắt thấy đã sắp không kịp rồi, Lộ Đinh vội vã chạy lên.

"Ồ, cậu quen Trình Vực?"

Là một cô bạn gái chung lớp, ba năm đại học chưa nói với nhau một câu nào. Lộ Đinh đáp lại

"Ừm."

Cô gái kia chắc chắn cũng ngạc nhiên vì cậu có đáp lời, sửng sốt phút chốc mới hỏi tiếp: "Có thể cho tôi số điện thoại của cậu ta không..."

Lộ Đinh không để ý cô gái ấy nữa, mặt lạnh chạy vội lên tầng, bỏ người ta lại đằng sau, bước chân vào phòng vừa kịp tiếng chuông báo. Giảng viên trên bục đang bàn về Shakespeare, mà Lộ Đinh trước nay vốn nghiêm túc nghe giảng lại bắt đầu thất thần. Cậu nghĩ một hồi, vỗ vai bạn cùng phòng hỏi: "Cậu biết Trình Vực không?"

Quanh năm suốt tháng chắc cũng không được Lộ Đinh tiếp lời quá ba lần, bạn cùng phòng ngẩn ra một chút: "...Biết. Là sinh viên năm hai chuyên ngành biểu diễn âm nhạc, rất nổi tiếng, đám con gái đều mê mệt cậu ta. Cậu không biết cậu ta?"

Cậu ta không thích gái, thích chó cơ.

Lộ Đinh lạnh lùng nghĩ.

Cả ba tiết buổi sáng Lộ Đinh đều mất tập trung. Đầu gối mơ hồ có chút đau do phải quỳ lâu, từng giây từng phút nhắc nhở cậu đã từng quỳ trên mặt đất đóng vai chó con của Trình Vực.

Chuông tan học vang lên. Lộ Đinh vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Trình Vực đang đứng ở hành lang bên ngoài, không biết là đang đợi ai. Bờ vai rộng lớn và cơ ngực săn chắc mà không khoa trương kéo căng cái áo, một mảng hình xăm nho nhỏ lộ ra dưới ống tay, áo thun trắng phổ thông mặc ở trên người hắn lại có cảm giác không tầm thường chút nào. Có rất nhiều người qua lại trên hành lang chào hắn, hầu hết là nữ, cũng có vài cậu trai, hắn đều gật đầu đáp lại, chỉ là mí mắt cụp xuống nhìn như chưa tỉnh ngủ.

Đây là hành lang trường học, người qua lại bên cạnh đều là giáo viên và học sinh, Lộ Đinh không khỏi cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn thẳng định cứ thế đi qua, không ngờ lại Trình Vực lại đột nhiên bước lên chắn ở trước mặt cậu, cười chào hỏi: "Này."

Lộ Đinh trước nay không phát hiện ra lúc Trình Vực cười rộ lên lại có thể nhìn thấy răng nanh, một mảnh nhọn nhọn lộ ra dưới bờ môi mỏng.

Lộ Đinh cứng người, tim đập dồn dập. Bạn học xung quanh đều đang nhìn bọn họ, cậu đành phải phí công kiếm cớ: "Tôi, tôi đi ăn đây."

"Đúng lúc quá, tôi cũng đi ăn."

Đến giờ ăn cơm, phòng ăn của đại học nào trên thế giới này cũng cùng chung cảnh tượng. Lộ Đinh đã từ bỏ phản kháng, cùng Trình Vực lấy cơm rồi ngồi xuống một bàn. Bàn bốn người, hai người khác chính là bạn trong đội nhạc của Trình Vực. Lộ Đinh nhận ra họ, một người là tay chơi organ, người kia là tay chơi guitar bass.

Lộ Đinh vùi đầu ăn cơm, không nói một lời. Trình Vực vừa ăn vừa tán gẫu với bạn. Đột nhiên tay Lộ Đinh run lên, làm rơi bông cải xanh trên thìa xuống khay, bởi vì ở dưới bàn, một cái chân của Trình Vực chen vào giữa hai chân của cậu. Hai người bốn cái chân kẹp lại với nhau, cẳng chân cách một lớp vải quần dính sát lại.

Lộ Đinh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại xúc bông cải xanh lên. Cậu đang muốn rút chân mình ra thì Trình Vực đang nói chuyện với bạn lại nhìn cậu một cái, nói: "Cậu không ăn trứng ốp à?"

Trứng ốp trong khay của Lộ Đinh bị cậu ghét bỏ dồn qua một góc.

Trình Vực đã ăn xong rồi, chống cằm nhìn cậu, cười như có như không: "Cái này rán kỹ quá."

Lộ Đinh không có cách nào kiềm chế chính mình nhớ tới cảnh tượng lúc dùng bữa sáng nay. Cậu ngồi ở trên đùi Trình Vực, mà Trình Vực một tay ôm eo cậu, một tay đút trứng cho cậu ăn. Ngón tay dính trứng của Trình Vực dây dưa cùng đầu lưỡi của cậu, bắt chước động tác tình dục hạ lưu nào đó, luân phiên ra vào. Miệng Lộ Đinh không khép lại được, nước bọt từ khoé miệng tràn ra, mắt ứa lệ.

Trình Vực nhìn cậu chăm chú: "Không được kén ăn."

Cổ họng Lộ Đinh lạnh lẽo, nghe lời ăn hết mấy miếng trứng ốp.

Sau khi ăn xong, hai người cùng đi dưới bóng những hàng cây ven đường, tránh khỏi ánh mặt trời giữa trưa hè nắng gắt. Không biết là muốn đi đến đâu, cũng không biết phải đi đến khi nào, Lộ Đinh không nghĩ, cũng không dám làm ra quyết định gì, cứ thế mà đi. Dọc theo đường đi, người chào hỏi Trình Vực rất nhiều, thật giống như cả thế giới này chỉ có mình Lộ Đinh cậu là không quen Trình Vực. Hắn thậm chí còn dừng lại, ngồi xổm xuống chơi với chú chó Lab mà bạn hắn dắt theo, bàn tay lớn vò tới vò lui trên đầu nó, cười nói: "Thật ngoan."



Không biết lời này là khen chó hay là khen ai. Lộ Đinh khó chịu nhìn sang chỗ khác, mà chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, không dời đi nổi.

Trình Vực đặt tay lên lỗ mũi ướt nhẹp của Lab, ra lệnh: "Ngồi xuống."

Lab thông minh lập tức ngồi xuống. Lộ Đinh cảm thấy nóng nảy bất an, thật nguy hiểm, nếu lúc này Trình Vực nhìn cậu nói một câu "Quỳ xuống", có khi cậu cũng sẽ quỳ xuống ngay trước mặt mọi người. Khả năng này khiến cho cậu cảm thấy vừa lúng túng lại vừa hưng phấn, đỏ mặt lên, mỗi người qua đường dường như cũng đang nhìn cậu, nhìn cậu quỳ xuống bò tới cọ cọ chân Trình Vực.

Trình Vực đứng lên, nhìn bạn hắn dẫn chó đi xa, nói: "Hồi hộp lắm à?"

"Cái, cái gì?"

"Bây giờ đang ở bên ngoài, tôi có chừng mực."

Lộ Đinh lại ngay lập tức phản xạ có điều kiện mà bắt đầu tưởng tượng "không có chừng mực" sẽ là tình cảnh như thế nào.

"Vậy tại sao cậu lại..."

Trình Vực nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Trêu cậu rất thú vị mà thôi."

Lộ Đinh: "..."

Trình Vực tiến lên một bước, ghé vào tai cậu

"Chỉ có lúc ở nhà cậu mới là chó con. Không mặc quần áo, không nói lời nào, được chủ nhân dắt đi."

Lộ Đinh cảm thấy lỗ tai của mình muốn cháy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc