CHỐN TÌNH NHÂN

07.

Hứa Xuyên Hòa đã nói hết câu, song Tiểu Linh vẫn đứng yên như cũ. Bầu không khí thoáng chốc đóng băng bởi khoảng lặng đột ngột; xung quanh im ắng, chỉ còn sót lại tiếng gió xào xạc lướt qua tán cây. Ôm một lúc lâu, chút ngượng ngùng cũng bắt đầu hiện lên. Hứa Xuyên Hòa lần lữa, đoạn vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Linh: “Được… rồi nhỉ?”

Tiểu Linh không đáp, ý tứ chính là muốn ôm nữa.

“Em ôm chặt quá.” Lớp áo trước ngực ướt đẫm mồ hôi, Hứa Xuyên Hòa nói. “Nóng chết anh.”

Bỗng nhiên đôi tay người nọ kéo cổ hắn xuống, Hứa Xuyên Hòa vô thức ôm eo nhấc bổng cậu lên. Hắn sợ hết cả hồn, bởi thiếu niên không thèm đứng thẳng nữa —— Cậu đu hẳn cả người lên cổ hắn.

Hứa Xuyên Hòa: “…”

Tiểu Linh vùi mặt, giọng rầu rầu: “A Xuyên ơi.”

Hứa Xuyên Hòa ngờ ngợ: “Hả?”

Tiểu Linh nói: “Anh gọi em đi.”

“Gọi? Gọi gì? Gọi thế nào?” Hứa Xuyên Hòa bất chợt nghiệm ra ý cậu. “… Tiểu Linh?”

“Hầy!” Tiểu Linh cười đáp. “A Xuyên.”

Hứa Xuyên Hòa chưa kịp định thần thì Tiểu Linh đã bất ngờ đạp chân xuống đất. Hắn mất thăng bằng ngả người ra sau, còn Tiểu Linh thì bảo vệ đầu hắn. Hai người rơi mạnh xuống đống rơm bên cạnh.

Dưới lưng là rơm rạ, còn có Tiểu Linh che chắn nên cơ thể không hề bị trầy xước. Hứa Xuyên Hòa giật bắn người trước hành động đột ngột của thiếu niên, bèn lớn tiếng: “Em có biết làm vậy nguy hiểm lắm không!”

“Ò.” Tiểu Linh rụt vai, vành tai tê dại. “Anh đừng la em.”

Hứa Xuyên Hòa hãy còn bàng hoàng, miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo: “Mai mốt em định làm gì, nói với anh trước một tiếng được chứ?”

“Vâng.” Tiểu Linh đồng ý, và áp dụng ngay. “A Xuyên, em muốn hôn anh. Anh cho em không?”

Hứa Xuyên Hòa nói: “Không cho.”

Tiểu Linh buồn xo, rầm rì: “Ò, vậy thôi.”

Đống rơm mát rượi dưới lưng đã phần nào giảm bớt khô nóng trong cơ thể, mí mắt của Hứa Xuyên Hòa bắt đầu đánh nhau. Hắn nhắm mắt lại, đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm. Hắn hỏi ra một nghi vấn đã giấu trong lòng bấy lâu: “Em rốt cuộc là gì?”

“Hoa Linh Lan thành tinh? Biến ảo hình người? Hay thần thánh như tiên tử?”

Tiểu Linh trả lời: “Em không phải tinh linh hay tiên tử. Thay vì nói là “biến ảo”, gọi “hiện ra” thì đúng hơn.”

“Hiện ra?” Giọng Hứa Xuyên Hòa nhỏ dần. “Vậy, làm thế nào mới cho em hiện ra hình người?”

“Có hai điều kiện.” Tiểu Linh tì cằm lên ngực Hứa Xuyên Hòa. Cậu ngắm hàng mi dài của hắn, sau đó nhìn xuống đôi môi hồng hào. “Thứ nhất, phải trong kỳ nở của hoa. Thứ hai…”

Hứa Xuyên Hòa nỉ non: “Thứ hai là gì?”

Tiểu Linh nhích người lên trên một chút. Cậu dụi mặt lên chóp mũi của Hứa Xuyên Hòa: “Phải có tình yêu của A Xuyên.”

Những suy nghĩ nông cạn của Hứa Xuyên Hòa cô đọng lại thành một câu trong đầu: Học chính trị sáu năm và thuộc nằm lòng khái niệm cốt lõi của chủ nghĩa duy vật. Giờ thì hay rồi, một Tiểu Linh cũng đủ phá vỡ tam quan.

Ý thức dần ngắt kết nối với thế giới. Hứa Xuyên Hòa chìm vào giấc mộng đẹp, hô hấp trở nên nhẹ nhàng.

Tiểu Linh cảm nhận sự lên xuống đều đặn của lồng ngực người nọ, đoạn hỏi lần nữa: “A Xuyên. Em muốn hôn anh, được không?”

Cậu lướt đầu ngón tay lên hàng mày và sống mũi của hắn, nói tiếp: “Nếu anh không trả lời, vậy em coi là ngầm đồng ý nhé.”

Khuôn mặt này khắc trong ký ức cậu những mười ba năm. Thêm trăm năm ngóng chờ, nỗi nhớ tích lũy ngày một sâu đậm. Tiểu Linh cúi đầu, hôn Hứa Xuyên Hòa. Nụ hôn nhẹ nhàng mà tinh tế, lưu luyến mà trìu mến.

Một giọt nước mắt trào ra, lặng lẽ rơi xuống mặt Hứa Xuyên Hòa.

“Cả đời người chỉ có một lần gặp gỡ. Em phải cố gắng giữ anh ở lại.”

“Nghe anh kể câu chuyện đời mình. Và ở bên anh đến khi già đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc