CHỒNG, CHÚNG TA LY HÔN ĐI!



"Uyên Uyên, anh mau buông em ra."
Thẩm Quân Uyên vờ như không nghe thấy ghé sát vào tai Vân Mộng Dao nói: "Ban nãy em cười anh đúng không? Khả năng của anh, cũng không phải là em chưa từng thử nghiệm qua.

Hay là bây giờ anh với em thử tác dụng của món canh mà mẹ chuẩn bị cho chúng ta.

Em thấy sao?"
"Không...!Em không muốn thử."
Nghe anh nói, gương mặt Vân Mộng Dao thoáng chốc đỏ bừng lên, cô lúng túng muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng càng vùng vẫy vòng tay anh càng siết chặt lấy cô.

"Được rồi, em yên tâm anh sẽ không làm gì em đâu." Thẩm Quân Uyên nén một tiếng thở dài rồi nhấc bổng Vân Mộng Dao lên giường sau đó thì nằm bên cạnh ôm lấy cô.


Bị Thẩm Quân Uyên ôm, Vân Mộng Dao có chút không quen, cô cựa mình cố gắng tìm một chỗ nằm thoải mái hơn nhưng bị anh giữ lại.

"Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ không dám chắc chắn bản thân sẽ không làm gì đó với em đâu."
Nghe vậy, Vân Mộng Dao liền nằm im không dám nhích nhích.

Một lát sau, sai khi nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh Vân Mộng Dao mới len lén nhìn lên, khẽ gọi: "Uyên Uyên, anh ngủ rồi sao?"
Thẩm Quân Uyên vẫn đẹp trai như thuở ban đầu hai người mới gặp nhau, mày kiếm, mắt sáng như vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mũi cao thẳng, ngũ quan thâm sâu, lạnh lùng, dáng người cao thẳng, toàn thân anh tỏa ra khí chất thanh lãnh.

Chỉ cần nhìn thấy anh đã khiến cho trái tim cô loạn nhịp, vậy mà hiện tại anh lại còn nằm cạnh cô.

Vân Mộng Dao thầm mong anh sẽ không nghe thấy tiếng trống ngực đập thình thịch từng hồi của cô.

Ngắm nhìn Thẩm Quân Uyên một lát, Vân Mộng Dao không nhịn được muốn đưa tay lên chạm vào gương mặt góc cạnh của anh.

"Tại sao khi em muốn buông bỏ anh lại dần dần tiếp cận em chứ? Không phải là anh không thích em hay sao?" Ngón tay thon dài của Vân Mộng Dao phác họa lại gương mặt Thẩm Quân Uyên, đôi mắt to tròn cụp xuống khẽ thì thầm.

"Nếu như mọi chuyện vẫn cứ như trước kia thì tốt biết bao.

Dù sao thì em cũng mệt rồi, buông bỏ là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta."
Nhưng mà em lại không nỡ...!Không nỡ buông bỏ những cử chỉ dịu dàng của anh.

Vân Mộng Dao vùi mặt vào trong lồng ngực chả Thẩm Quân Uyên không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Một lát sau, Thẩm Quân Uyên cũng mở mắt, vòng tay anh cũng siết chặt lại.


Anh nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng rồi cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, khẽ nói: "Anh sẽ không buông tay, cả đời này của em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Sáng hôm sau, khi Vân Mộng Dao tỉnh dậy thì phát hiện bên giường của mình nhiều thêm một người.

Ngẩn người nhìn Thẩm Quân Uyên đang nằm cạnh mình mà cô lại quên mất tư thế nằm kì cục của bản thân chi đến khi Thẩm Quân Uyên nhắc nhở.

"Dao Dao, em đè lên người anh rồi."
Lúc này, Vân Mộng Dao mới để ý đến bản thân hiện tại như con bạch tuộc quấn chặt lấy Thẩm Quân Uyên.

Gương mặt thoáng chốc đã bị một tầng mây hồng che phủ, Vân Mộng Dao nhanh chóng ngồi dậy rồi dịch ra sát mép giường.

"Xin lỗi, em lại làm phiền đến anh rồi."
Thẩm Quân Uyên xoa xoa bả vai đau nhức rồi quay sang vò rối mái tóc của Vân Mộng Dao, cười nhẹ.

"Không phiền, chúng ta vốn dĩ là vợ chồng."
"Sao bây giờ anh còn ở đây? Đáng lẽ giờ này là anh đã đến công ty rồi." Vân Mộng Dao vô tình nhìn lướt qua đồng hồ phát hiện bây giờ đã là tám giờ ba mươi phút mà Thẩm Quân Uyên vẫn đang nhàn nhã ngồi trêu chọc mình liền buột miệng hỏi.

Nói xong, cô mới cảm thấy mình làm vậy không ổn, dù sao thì hai người cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa cô cũng không có quyền quản Thẩm Quân Uyên, anh có làm gì thì cũng không liên quan đến cô.

Vốn nghĩ rằng Thẩm Quân Uyên sẽ không trả lời vậy mà anh lại ghé sát vào cô, nói nhỏ: "Em quên rồi sao? Hôm qua anh đã nói anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn.

Mấy ngày tói anh sẽ ở nhà, em có muốn nhân lúc này đi đâu chơi không?"
Thẩm Quân Uyên chăm chú nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc cùng ôn nhu.


Từ khi Vân Mộng Dao trùng sinh đến giờ cũng đã được khoảng ba tháng, một quàng thời gian không ngắn cũng không dài.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Thẩm Quân Uyên dường như đã thay đổi rất nhiều, ví dụ như trước kia anh tránh cô như tránh tà, mỗi lần cô tìm đến cạnh anh là anh lại tìm cớ đẩy cô ra xa.

Thẩm Quân Uyên đối xứ với cô rất lãnh đạm, năm năm trời kết hôn anh chưa từng chạm vào người cô.

Điều này khiến cho cô nhầm tưởng rằng sinh lý của anh có vấn đề.

Nhưng nếu như có vấn đề thì tại sao lại cùng với cô ấy làm chuyện đó.

Chung quy lại, tất cả mọi chuyện đều là do anh không thích cô, chỉ có cô tự mình đa tình mà thôi.

Đối với sự thay đổi đột ngột của Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao cung đã từng nghi ngờ phải chăng anh cũng giống như mình cũng từ tương lai trùng sinh trở lại hay không.

Tuy rằng không dám chắc nhưng Vân Mộng Dao nghĩ chuyện đó đã sảy ra với cô thì cũng không thể không xảy ra với Thẩm Quân Uyên.

Nhưng tại sao sau khi trùng sinh anh lại không tìm đến cô ấy mà lại trêu chọc cô khiến cho trái tim vừa mới tìm lại của cô lại đang từng bước từng bước u mê, lạc lối..


Bình luận

Truyện đang đọc