CHỒNG MÙ VỢ NGỐC


Ngoài việc là một chuyên gia kỹ thuật, anh còn là một chuyên gia trong việc điều chỉnh sự rung cảm.
Bây giờ, Đông Đông bị Ứng Hiểu Vi tức giận đến mức sắp khóc.
Xuân Xuân hắng giọng.

“Boss, lần này cô hơi quá đáng rồi đó.

Cô xoay chúng tôi như xoay dế.”
Ứng Hiểu Vi trừng mắt nhìn Xuân Xuân.
Thu Thu nuốt nước bọt.

“Boss, cô đã lừa chúng tôi.

Tôi và Hạ Hạ chuẩn bị nảy ra kế hoạch lật tung cả thành phố này để tìm cho bằng được cô đấy.”
Hạ Hạ thở dài và nói.

“Tôi chắc rằng cô có lý do của mình, phải không?”
Ứng Hiểu Vi nhẹ nhõm nhìn Hạ Hạ.
Hạ Hạ tiếp tục.

“Thật tồi tệ.

Tại sao cô lại làm điều này với chúng tôi?”
Ứng Hiểu Vi đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói.

‘Các người nói xong chưa?”
Xuân Xuân nhìn cô đầy oán hận.

Ứng Hiểu Vi thở dài, nhẹ nhàng nói.

“Tôi không có lựa chọn.

Nếu không, tôi sẽ không làm được những gì mình muốn làm.
Bốn cặp mắt vẫn dán chặt vào cô.
Tai Đông Đông vểnh lên.

Anh giơ tay ngăn cản những người khác trước khi hỏi Ứng Hiểu Vi.

“Ý cô là Thiên Dương không biết cô đang giả ngốc à?”
Ứng Hiểu Vi gật đầu.
“Và cả Luân Hy nữa?”
Ứng Hiểu Vi lại gật đầu.
Mọi người đều nhìn cô với vẻ mặt phức †ạp.
Ứng Hiểu Vi giải thích.

“Chuyện dài lắm.

Tôi là con gái nuôi của nhà họ Bùi và là đứa con gái ngốc nghếch không được chiếu cố.

Tôi kết hôn với gia đình họ Trương thay mặt cho con gái duy nhất của gia đình họ Bùi và trở thành vợ của Thiên Dương.

Tôi không thể tỏ ra thông minh ngay khi bước vào nhà họ Trương, đúng không?”
Họ gật đầu.
“Tôi đã phải tiếp tục hành động.


Ai mà biết Luân Hy là một thành viên của A.J? Hôm đó tôi có mặt ở cửa vào buổi họp mặt, nhưng nhìn thấy có Luân Hy, tôi không thể vào được.

Hành động của tôi sẽ bị lộ.

Luân Hy và Thiên Dương thân thiết như vậy, anh ấy sẽ nói cho Thiên Dương biết mọi chuyện”
“Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm.

Hiện tại vẫn chưa phải là lúc để lộ thân phận, cho nên tôi không còn cách nào khác là tiếp tục dối trá.” Ứng Hiểu Vi bất lực nói.
Thu Thu nháy mắt.

“Cô không thực sự bị ngốc, phải không? Diễn xuất của cô thật hoàn hảo.”
Ứng Hiểu Vi trợn mắt.

“Tôi sẽ không thể sống sót qua ngần ấy năm nếu diễn xuất của tôi là tào lao.

Kỹ năng diễn xuất của tôi là thứ giúp tôi tiếp tục phát triển”
Khuôn mặt Xuân Xuân đầy thiện cảm.

“Tôi cảm thấy khá tiếc cho Thiên Dương lúc này.

Anh ấy bị mù và bây giờ bị vợ của mình che giấu sự thật.

Thật đáng thương.”
Ba người còn lại đồng loạt gật đầu.
Đông Đông nói một cách nghiêm túc.
“Boss, Thiên Dương là một người đàn ông tốt”
Hạ Hạ gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, boss.

Và anh ấy rất nghiêm túc với cô.”
Thu Thu nói.

“Anh ấy thực sự thích cô đấy.”


Bình luận

Truyện đang đọc