CHÚ BẮT CÓC CÓ MỎ VÀNG

11

Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm.

Bị tỉnh giấc.

Bởi vì trong mơ, Trình Thanh Thước nắm tay tôi, đặt ở trên bụng anh, cười rất lưu manh, "Lá gan chỉ có như này thôi á, đi xuống dưới đi? Dám không?"

"Chú."

"Ừm, ngoan, nghe lời."

Trong giấc mơ, tôi như bị bỏ bùa mê, ngây ngốc ngoan ngoãn nghe theo.

Khi tỉnh dậy, tôi bị dọa toát mồ hôi lạnh, mở mắt ra đã thấy dưới đất trống không, ngay cả tấm ga trải giường cũng không còn.

Đáy lòng dấy lên cảm giác mất mát mạnh mẽ.

Lúc tôi soi gương, mới phát hiện ra mặt mình đỏ bừng.

Chắc tối qua tôi bị anh dọa tạo thành bóng ma.

Sau đó, tôi bắt đầu nấu ăn, gấp chăn, lau sàn nhà.

Trình Thanh Thước không biết đã đi đâu từ sáng sớm, lúc quay về nhà, nhìn thấy ánh mắt né tránh của tôi, anh nhìn tôi rất kỳ lạ.

Nghĩ nghĩ, tôi vẫn đưa cho anh kế hoạch mà tôi đã viết sẵn.

"Đây là kế hoạch trả nợ tôi đã viết, anh xem đi."

Anh có chút hứng thú cầm lên liếc nhìn: "Nấu cơm 100 tệ? Giặt quần áo 100 tệ? Rửa bát 100 tệ? Làm việc vặt 100 tệ?".

“Thấy thế nào?” Tôi cảm thấy có chút chột dạ

“Cái gì đây?” Anh đặt tờ giấy xuống, nói kháy, “Quần áo của người khác không đắt bằng một lần giặt của cô, cô kiếm khá đấy.”

“Hả?” Tôi có chút thất vọng, “Đây là dựa trên hình thức tôi kiếm tiền tiêu vặt ở nhà, rất phi thực tế sai?”

"Cô dùng cách cô kiếm tiền từ cha cô để kiếm tiền của tôi, gì đây, tôi là bố cô à?"

"Anh là chú mà. Có gì không đúng à?"

"À, chú, bây giờ mới biết gọi chú, tối hôm qua to gan như vậy cơ mà, đến mức tôi tưởng cô mới là chú đấy."

Anh cầm tờ giấy trên bàn, xem như tiếp nhận thỏa thuận, "Được rồi, cô muốn làm gì thì làm, tôi cũng không thể phản bác, phản bác cô như tự tìm đường c.h.ế.t... Quên đi.."

“Cám ơn chú.” Tôi ngoan ngoãn cười.

Anh liếc nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, ăn qua loa bữa sáng rồi vội vàng ra ngoài.

"Tôi có thể đi với anh không?" Tôi hỏi anh.

"Cô đi theo tôi làm gì?"

"Anh làm gì, thì tôi làm cái đó."

"Tôi ra ngoài để kiếm tiền nuôi một con sói mắt trắng, cô thì có thể làm cái gì?"

Hình như tôi cảm thấy anh đang mắng tôi?

"Anh kiếm tiền kiểu gì? Tôi có thể làm cùng vào nghỉ hè không?"

“Tôi đi sửa xe, cô cũng đi?” Anh buồn cười nhìn tôi.

"Vậy tôi không thể rửa xe được sao? Tôi ở nhà một mình không có việc gì làm."

Tôi nghĩ thông suốt rồi, thay vì suốt ngày ở nhà suy nghĩ về việc tại sao mình lại bị bỏ rơi, tốt hơn hết là nên ra ngoài chăm chỉ kiếm tiền.

Làm như vậy có thể mau chóng trả nợ.

“Mang theo trẻ con đi làm… Mẹ kiếp, tôi sẽ bị cười nhạo suốt năm mất.” Anh đánh giá tôi một lúc, như thể đang tự giễu chính mình, “Đi thôi.”

"Đổi váy đi, từ hôm nay không cho phép mặc váy."

"Tại sao?"

"Người lớn nói chuyện, trẻ con chỉ việc nghe theo thôi, đừng có hỏi tại sao." Nói xong anh còn bổ sung, "Bọn đàn ông đấy so với tôi còn xấu xa hơn, cô cứ mặc kệ đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải khóc."

"Vâng."

Thật ra, phản ứng đầu tiên của tôi là, dù xấu xa như nào, cũng không xấu xa bằng anh đâu nhỉ?

Sau giấc mơ đêm qua, anh hoàn toàn trở thành người xấu trong mắt tôi.

12

Trình Thanh Thước và anh em của mình mở một cửa hàng sửa chữa ô tô, trên Quốc lộ 318 đẹp như tranh vẽ.

Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Nhóc Thiên Thiên, sao cô lại ở đây? Tới đây thăm tôi à?" Người mở miệng là chú béo.

Tôi ở đây được hai tháng, mỗi lần ở nhà có đánh mạt chược, người này đều có mặt.

"Mày nằm mơ đấy à, đại ca dẫn theo chim hoàng yến ra ngoài hóng gió, mắc mớ gì đến mày?"

"Đúng đấy, cẩn thận đại ca g.i.ế.t mày."

...

Trình Thanh Thước nhìn chằm chằm bọn họ, "Không cần tiền lương nữa? Còn ở đây tán phét à?"

Một nhóm người im phăng phắc.

“Nhanh đi làm việc đi.” Chú béo nhắc nhở mọi người, “Nhóc Thiên Thiên, lại đây ngồi.”

“Người tôi nói là anh đấy!” Trình Thanh Thước tức giận liếc anh ấy một cái.

Chú béo bị dọa bỏ chạy.

“Nhìn tôi làm gì?” Trình Thanh Thước quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn chằm chằm anh, liền hỏi.

“Có ai nói với anh là anh rất hung dữ chưa?” Tôi đứng đó, cảm thấy anh quá hung dữ, anh em của anh đều thấy sợ.

"Tôi đang nói với họ về chuyện công việc, thấy tôi rất hung dữ à? Cô nghĩ ai mới là người không hung dữ?"

“Chú béo trông không hung dữ.” Tôi không dám nói nhiều, tôi cũng sợ anh.

“Vậy thì đi theo anh ta đi.” Anh đá chiếc ghế đẩu, trực tiếp bỏ đi.

Tôi bối rối đứng đó, không biết chọc giận anh lúc nào.

Cuối cùng, chú béo kéo tôi qua, hỏi tôi muốn làm gì.

Tôi nói muốn học rửa xe, thế là chú ấy dạy tôi.

So với Trình Thanh Thước, dịu dàng hơn không biết bao nhiêu lần.

"Hầu hết nhân viên trong tiệm đều từng theo chân anh ấy làm việc ở công trường. Vì không lấy được tiền dự án, anh ấy đã dẫn cả nhóm người về quê, dựa vào việc sửa xe mà nuôi sống cả đám người, con người rất tốt đấy."

Chú béo kể với tôi lúc dạy tôi rửa xe.

Tôi sửng sốt một giây, "Tiền dự án mà chú vừa nhắc tới, là một ngàn vạn mà bố tôi nợ à?"

Chú béo cảm thấy mình nói sai, có chút khẩn trương: "Bố cô là bố cô, cô là cô, thật ra lúc trước chúng tôi là bị ép vào đường cùng, rất nhiều người đều chờ tiền đó để cứu mạng. Tôi thề, đại ca căn bản không muốn làm gì cô đâu.

Chú ấy lo lắng giơ tay lên thề.

"Đó là lỗi của bố tôi." Tâm trạng của tôi tụt xuống.

"Thật ra cô không cần tự trách mình, dù phần lớn số tiền đó đều do đại ca trả, nhưng cũng không đáng là bao, cho nên chúng tôi sẽ theo anh ấy suốt đời."

Chú béo nở nụ cười tươi rói với tôi.

Tôi rất khiếp sợ.

Ấn tượng của Trình Thanh Thước trong tâm trí tôi là căn nhà thuê dột nát, và một Trình Thanh Thước luộm thuộm.

Tôi luôn nghĩ anh rất nghèo, nghèo đến mức một cốc mì ăn liền giá 4,5 tệ cũng bắt tôi ghi vào sổ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ tự bỏ tiền từ túi mình vào tiền dự án đó.

Tôi càng thêm tự trách.

Cả buổi sáng, chú Béo dạy tôi rất cẩn thận, cũng rất chú ý đến sự an toàn của tôi.

Một số chú bên cạnh tôi hoàn thành xong công việc, cũng chạy sang đây xem tôi, dạy tôi, cướp lấy hầu hết mấy công việc đòi hỏi thể lực.

"Nhóc Thiên Thiên, cô cứ coi như đang rèn luyện ngày hè đi, không cần nghiêm túc như vậy đâu."

"Đúng đúng, con gái không nên làm những công việc dơ này đâu."

...

Một lúc sau, chú bép bổ một quả dưa hấu, đưa cho tôi miếng ở giữa, trước khi đưa cho tôi, chú còn cố ý chùi tay vào áo, cười toe toét với tôi.

"Tôi rửa tay nhiều lần rồi, không bẩn đâu."

“Cám ơn ạ.” Tôi cầm lấy dưa hấu cắn một miếng, “Rất ngọt nha.”

Một đám người lại cười rộ lên.

Mũi của tôi không hiểu sao cảm thấy chua xót.

Họ đều là những người tốt.

Tôi nhìn về phía Trình Thanh Thước, anh đang nằm sửa xe dưới gầm xe, không nói chuyện với tôi cả buổi sáng.

Tôi lấy một miếng dưa hấu, đưa qua chỗ anh.

“Tay bẩn, cô ăn đi.” Anh loay hoay, không đếm xỉa tới tôi.

"Tôi có thể giúp anh ăn..."

“Không ăn—“

Anh còn chưa nói xong, tôi đã trực tiếp nhét dưa hấu vào mồm anh.

Nhìn anh sầm mặt, những hạt dưa hấu còn đang dính trên mặt, tôi dè dặt hỏi: "Có ngọt không chú."

Anh nhìn tôi, không nói gì trong vài giây, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhai nuốt mấy lần, khó nhọc nuốt xuống, đang định mở miệng mắng tôi——

“Ăn thêm miếng nữa được không?” Không đợi anh trả lời, tôi lại đút cho anh một miếng nữa.

Đút thêm một miếng, mặt lại nhiều thêm mấy hạt dưa.

Tôi thực sự không phải là một người chăm sóc tiêu chuẩn.

Sắc mặt của anh càng ngày càng đen.

"Diêu Thiên Thiên! Lau cho tôi ngay!" Anh đè thấp giọng, nhìn là biết sắp nổi giận.

“À, suýt nữa quên mất, chú béo bảo tôi qua giúp chú ấy lau kính, tôi đi đây.” Tôi cầm dưa hấu chạy đi.

Trốn được đến chỗ chú béo, tôi nghĩ mọi thứ ổn rồi.

Ai ngờ chưa đến năm phút, đã bị kéo thẳng từ trong đám đông vào trong phòng.

“Chú.” Tôi hơi sợ.

"Cánh cứng rồi, định bay à? Con nhóc như cô còn muốn cưỡi lên đầu tôi ư?" Bóng của anh bao trùm lấy tôi, "Lau ngay."

“Tôi không có giấy.” Tôi thì thào.

"Tôi không quan tâm cô có hay không." Anh quát vào mặt tôi.

“Anh!” Tôi khẽ cắn môi, “Vậy anh cúi xuống đi.”

Tôi đưa tay ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau phần thịt dưa hấu trên mặt anh.

Anh cúi xuống nhìn tôi, rất gần, hơi thở anh phả khắp cổ tôi, tim tôi bỗng đập loạn xạ.

“Anh…đừng có thở vào người tôi.” Tôi hốt hoảng.

"Làm sao? Còn không cho tôi thở, hơi thở của tôi trêu chọc cô cái gì à?"

“Không phải, anh cứ thở như vậy, làm tim tôi đập nhanh.” Tôi gần như nín thở, tim đập nhanh đến mức tôi nghĩ mình sắp chết.

13

Anh sửng sốt một chút, sau đó kéo ra khoảng cách, "Khoảng cách như thế mà tim đã đập nhanh, cô chưa từng thấy đàn ông à?"

"Tôi, tôi cũng không biết."

"Vừa rồi không phải cô với tên mập kia cũng rất gần gũi sao, mở miệng là gọi chú, còn nắm tay nhau chỉ dạy, tôi có thấy cô sợ đâu."

Anh hừ lạnh một tiếng, lấy khăn mặt nhúng nước dưới vòi, rửa mặt, thô lỗ gội đầu.

"Chú ấy lớn hơn nhiều, tôi không nên gọi là chú sao?"

"Tôi cũng lớn hơn cô rất nhiều đấy, còn chưa từng thấy cô gọi thân thiết như vậy, mỗi ngày đều gọi là Trình Thanh Thước." Anh khó ở nói với tôi một câu.

“Vậy từ giờ tôi sẽ gọi anh là chú.” Tôi kịp thời sửa sai.

“Đừng, dừng lại, tôi không nhận nổi đâu.” Anh lau tóc loạn xạ, ném khăn tắm cho tôi, “Cầm đi giặt đi, ngoan.”

Anh nói ngoan, tôi lập tức nhớ tới giấc mơ kia, anh cũng nói tôi ngoan, sau đó lừa tôi...

Nghĩ đến đây, tai tôi đỏ bừng, tôi cầm khăn chạy đi.

Sau khi giặt khăn tắm, bình tĩnh lại, tôi lại ra ngoài rửa xe.

Con đường này ít ai lui tới, nhưng việc kinh doanh rất tốt.

Tôi ở đây một tuần, cảm thấy cuộc sống rất thú vị.

Nhìn thấy nhật ký công việc bán thời gian đầy trong cuốn sổ, số tiền kiếm được cứ tăng lên, tôi cảm thấy vô cùng thành tựu.

“Cái gì cũng viết vào, trẻ con thật.” Trình Thanh Thước mỗi khi nhìn thấy tôi viết nhật ký, đều cười nhạo tôi một phen.

“Bố tôi nói, đã ngốc rồi thì phải dùng bút nhiều vào, mới giỏi được.” Tôi ngượng ngùng giải thích.

"Ông ấy sao lại nói cô là đồ ngốc vậy? Ông ấy thông minh lắm à?" Anh hỏi tôi, rồi lại tự hỏi tự trả lời: "Đúng rồi, ông ấy chẳng phải quá thông minh sao, đã nợ tiền tôi không trả, tôi còn phải nuôi con gái ông đấy, nước đi này, tôi đúng là bội phục.

“Tôi xin lỗi.” Về chuyện bố tôi đã làm, tôi thấy rất có lỗi, nhưng không biết phải làm sao.

Nếu một ngày nào đó gặp được bố tôi, tôi sẽ cầu xin ông ấy trả lại tiền, nhưng...

Tôi còn có thể gặp lại ông ấy chứ?

"Biết sai thì đừng có gây rắc rối cho tôi. Ngoan đi." Anh vừa nói vừa xoa đầu tôi.

Xoa xong, cả tôi và anh đều sững sờ.

“Nhìn cái gì, trưởng bối sờ đầu tí, không được à?” Anh còn hung dữ với tôi.

Tôi thở dài: "Không phải không được sờ, chú à, nếu chú cứ như vậy, tôi sẽ..."

"Sẽ như thế nào?"

"Nằm mơ."

Nói xong tôi đỏ mặt.

18 năm cuộc đời, trong giấc mơ của tôi rất ít khi mơ thấy con trai, trong hầu hết các giấc mơ, bố tôi đều mắng tôi ngốc, mắng tôi vì phạm sai lầm.

Đây là lần đầu tiên mơ thấy Trình Thanh Thước.

"Giấc mơ gì? Có tôi à?" Anh thông minh phát hiện điểm mấu chốt khiến tôi đỏ mặt tía tai.

“Ừm.” Tôi thành thật gật đầu.

"Trong mơ tôi làm gì cô? Mắng cô à? Bắt nạt cô à?"

Bắt nạt tôi?

Tôi cẩn thận nhớ lại, anh như vậy có tính là bắt nạt tôi không nhỉ?

“Chắc vậy.” Tôi buồn bực gật đầu.

"Nuôi cô lâu như vậy, cô sao không mơ thấy tôi tốt một tí? Nói thật, tôi mặc dù mắng cô, nhưng chưa từng đánh cô mà?" Anh còn cảm thấy mình vô tội.

Nhưng, ý tôi nói bắt nạt có thể không giống với những gì anh đang nghĩ.

"Tôi thực sự hung dữ như vậy sao?" Cuối cùng, anh hỏi tôi một cách miễn cưỡng.

"Đúng."

Trong giấc mơ, anh bắt đầu hung dữ, tôi không dám phản kháng chút nào.

Tôi không biết tại sao tôi lại có giấc mơ như vậy, nó khiến tôi rất buồn bực.

Cho đến một ngày, một chiếc BMW màu đỏ đến gara, tâm trạng của tôi ngày hôm đó rất khó chịu.

Bởi vì, người phụ nữ bước xuống xe, chú béo và mấy người khác đều gọi là "chị dâu".

Người phụ nữ đó vừa đến đã đi tìm Trình Thanh Thước, ở trong phòng đến tận trưa.

———

Bình luận

Truyện đang đọc