CHỦ ĐỘNG TRÊU CHỌC

Đêm hôm đó, hai người hàn huyên ở trong rừng cây rất lâu.

Họ nói về những thứ đã trải qua trong một tháng chia xa này, về cái gọi là “giấc mơ” kia của Lục Tinh Gia, chút băn khoăn và lo lắng cuối cùng trong lòng cậu tại lúc này rốt cuộc cũng biến mất.

Cậu nghĩ, mặc kệ thế giới họ đang sống là thật hay giả, những kỷ niệm tốt đẹp đó đều sẽ không đổi thay, dẫu một giây sau sẽ trở lại thế giới chẳng có Tần Mộ Đông, cậu cũng sẽ bảo vệ đoạn ký ức quý giá đẹp đẽ này và sống thật tốt.

Đương nhiên, trước sau gì cậu nhất định sẽ khiến cho những kẻ ác nhân kia nhận quả báo xứng đáng.

Ngược lại, Tần Mộ Đông nhìn thấy nụ cười lộ ra trên môi Lục Tinh Gia, lập tức trở nên căng thẳng, hắn vòng tay ôm chặt lấy cậu, còn nắm cổ tay cậu không cho tránh thoát.

“Không được suy nghĩ bậy bạ.” Tần Mộ Đông rầu rĩ nói, “Tôi đã bắt được em, em chạy đi đâu cũng không thoát.”

Lục Tinh Gia khẽ giật mình, không khỏi mở to hai mắt: “Em không muốn chạy.”

Tần Mộ Đông làm như bất mãn mà hôn cậu, cũng không giải thích gì, hệt như một chú mèo lớn vậy.

Lục Tinh Gia cũng ngoan ngoãn hôn hắn, ôm lấy hắn trong vườn hoa tối mờ.

Tần Mộ Đông quá đỗi thông minh, có lẽ đã phát hiện ra manh mối gì đó từ cuộc trò chuyện vừa rồi.

Nhưng chẳng còn quan trọng nữa, Lục Tinh Gia vô cùng chắc chắn, sẽ không có gì có thể chia cắt bọn họ.

*

Tháng Ba tơ liễu phơi phới bay, tháng Tư đỗ quyên hoa nở đầy.

Sau khi Tần Mộ Đông trở về từ trại tập huấn, mọi thứ đều một lần nữa trở về quỹ đạo.

Những ngày tháng cuối cùng của năm cấp ba vừa kéo dài lại ngắn ngủi. Mỗi ngày một bài kiểm tra nhỏ, ba ngày một khảo sát đã trở thành thói quen.

Mặt bàn chất đầy những tờ bài tập làm chưa xong, tờ khác trắng bóc lại cứ như tiên nữ rải hoa mà rơi xuống trần.

Ấy vậy mà lúc trải nghiệm thì cảm thấy từng giây từng phút đều thực khó khăn, đến khi vượt qua rồi, lại có cảm giác khoảng thời gian ấy cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt.

Ngày 4 tháng 6, nhà trường chính thức dừng ôn thi, để các học sinh ở nhà điều chỉnh tâm lý, chuẩn bị thi đại học.

Vận may của Lục Tinh Gia khá tốt, địa điểm thi được phân vào trường đang học, vậy nên không phải lo lắng về việc chọn chỗ ở như các bạn học khác, có thể trực tiếp ở nhà.

Trước ngày thi một ngày, Tần Mộ Đông đặc biệt tới nhà cậu.

Trước đó đã ôn tập nhiều như vậy, nước tới chân mà học nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tần Mộ Đông giúp Lục Tinh Gia ôn tập vài câu hỏi lý thuyết, lại hỏi cậu những từ đơn và cụm từ, sau đó thì buông sách trò chuyện giết thời gian.

Tần Mộ Đông hỏi Lục Tinh Gia: “Có lo lắng không?”

“Vẫn ổn.”

Lục Tinh Gia chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh đèn trên bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, vừa vặn rơi lên khuôn mặt của Tần Mộ Đông, chiếu xuống một hàng bóng lờ mờ.

Lục Tinh Gia nhất thời không nhịn được, hôn lên mặt hắn một cái: “Còn anh thì sao, chừng nào thì anh thi đấu?”

“Cuối tháng Bảy.” Tần Mộ Đông tuỳ ý để cậu hôn, ánh mắt sâu thẳm rơi lên người cậu, “Mấy ngày nữa sẽ là đợt huấn luyện thứ ba, một tháng sau bay đến châu Âu thi đấu.”

“Có thể mang theo người nhà không?” Lục Tinh Gia chớp mắt mấy cái, cố ý hỏi.

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nào biết Tần Mộ Đông cho là thật, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nghiêm túc nói: “Huấn luyện thì không được, hơn nữa tôi cũng rất bận rộn, chắc chắn không có thời gian ở cùng em. Thi đấu thế giới thì có thể, không phải em đã làm hộ chiếu rồi sao? Hiện tại xin thị thực hẳn là vẫn còn kịp. Hầu như mọi người đều thích đi du lịch châu Âu, nếu như em thích, chúng ta có thể cùng đi.”

Tần Mộ Đông luôn luôn hành động rất nhanh, nhanh chóng cầm điện thoại tìm kiếm lộ trình.

“Tháng Bảy vừa vặn là mùa hoa oải hương nở rộ, còn có thể đi ngắm sông Rhine và dãy Alps. Nếu như em thích hiện đại thì đi xem tháp Eiffel và tháp nghiêng Pisa, hay cối xay gió Hà Lan…”

Ngữ điệu của Tần Mộ Đông không có chút chập trùng, bình thản tựa nước sôi để nguội, song Lục Tinh Gia lại không cách nào kiềm chế trái tim.

Kỳ thực đi tới nơi nào cũng không quan trọng, quan trọng người bên cạnh bạn là ai.

Có lẽ Tần Mộ Đông cũng nghĩ như vậy, thấy Lục Tinh Gia không nói gì, bèn đóng điện thoại lại: “Hay em muốn đi nơi khác cũng được, kỳ nghỉ hè rất dài, chúng ta có thể từ từ đi.”

Có thể do bầu không khí quá tốt, hoặc cũng có thể là sự ngầm hiểu lẫn nhau trong khoảng thời gian này đã tạo cho Lục Tinh Gia lòng tin, cậu dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Chờ thi xong, tụi mình nói cho mẹ em đi.”

Tần Mộ Đông hơi nhíu mày, kéo lấy tay cậu đan xen mười ngón tay: “Mẹ em sẽ đồng ý sao?”

“Không biết nữa.” Lục Tinh Gia thẳng thắn nói, hồi sau lại cười, “Nhưng dù cho hiện tại không đồng ý cũng không sao, một hai năm không đồng ý cũng không sao, chúng ta cùng nhau cố gắng, một ngày nào đó nhất định mẹ em sẽ đồng ý.”

Tần Mộ Đông nghiêng người nhìn Lục Tinh Gia, ánh đèn quả quýt khiến cho khuôn mặt cậu cũng nổi bật một màu cam nhạt.

Trong sắc màu ấm áp, đôi mắt của thiếu niên sáng long lanh, như thể rải đầy tinh tú.

Những ngôi sao luôn có một sức mạnh thần kỳ, nhấp nháy chợt lóe, ở trong màn đêm chẳng đáng chú ý là vậy, nhưng khi nối liền, cũng có thể thắp sáng cả bầu trời đêm.

“Được.” Khóe miệng Tần Mộ Đông lộ ra một nụ cười.

Hắn tin tưởng vào sức mạnh của Tinh Tinh.

Phía sau, ngoài cánh cửa phòng khép hờ, Hạ Khê bưng một đĩa táo cắt gọn, nghe được lời của hai người, đôi chân vốn cử động chợt cứng ngắc tại chỗ.

Hồi sau, bà lắc đầu, cẩn thận giúp hai người đóng chặt cửa phòng, bưng đĩa táo trở lại phòng khách.

Bà lấy một cây tăm ghim một miếng táo vào miệng, chua, ngọt, đắng, chát, đủ loại cảm giác tràn ngập bên trong.

*

Hôm thi đại học trời lại mưa, bụi đường hoà quyện với nước mưa lầy lội không chịu nổi, mỗi một bước chân đều bắn lên bùn đất.

Cổng trường đông nghịt học sinh và phụ huynh che dù, ồn ào náo nhiệt. Lục Tinh Gia mang cặp sách, Tần Mộ Đông ở bên cạnh giúp cậu bung dù, Hạ Khê đi ở phía sau, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau.

Cuối cùng, bà không nói gì, quay đầu sang nói chuyện với Hạng Ý Trí.

Trời mưa liên miên hai ngày, đến sau khi môn Tiếng Anh cuối cùng kết thúc, trời bỗng dưng quang đãng. Theo dòng người ra khỏi phòng thi, Lục Tinh Gia liếc mắt trông thấy Tần Mộ Đông.

Trên tay hắn vẫn cầm chiếc dù, cán dài, tán dù xếp lại nắm gọn trong tay, khuôn mặt hẹp dài lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững lại cấm dục.

Lục Tinh Gia bước nhanh qua chỗ hắn, gọi tên hắn một tiếng.

Khoảnh khắc giương mắt, trong mắt Tần Mộ Đông lộ ra ý cười, tựa như băng tan.

Hạ Khê và Hạng Ý Trí đứng ở cách đó không xa, cũng đi tới chỗ hai người.

“Gia Gia.” Hạ Khê cười vỗ vỗ bả vai Lục Tinh Gia, hỏi, “Cảm thấy thế nào, có mệt không con?”

“Cũng được ạ.” Lục Tinh Gia nói, “Đề không khó.”

Đã qua nhiều năm như vậy, cậu không còn nhớ rõ đề thi đại học năm nay, song vẫn thuận buồm xuôi gió hơn đời trước rất nhiều.

Xét cho cùng thì kiến thức Vật lý đời này đã có được nền tảng, nắm vững phương pháp học tập, thì giải quyết những đề khó của kỳ thi đại học chỉ là một quá trình nước chảy thành sông.

“Vậy con cảm thấy có thể thi —— ”

“Được rồi, thi cũng đã thi xong, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hạng Ý Trí cắt ngang câu hỏi của Hạ Khê, cười ha ha hai tiếng, “Vừa thi xong thì nên nghỉ ngơi một chút, bác dẫn hai đứa đi ăn thịt nướng.”

Hạ Khê cũng nhanh chóng tiếp lời, nhiệt tình nói: “Thiếu chút nữa quên mất chuyện này, Mộ Đông cũng đi cùng đi con.”

Vốn dĩ Tần Mộ Đông không muốn đi cùng, nhưng ý tốt không thể từ chối, cuối cùng bốn người vẫn cùng nhau đến một nhà hàng thịt nướng mới mở gần đó.

Nhà hàng này rất nổi tiếng, bên trong có rất nhiều học sinh Mười hai cũng vừa mới thi xong, may rằng Hạng Ý Trí đã đặt bàn trước, sau khi nhân viên phục vụ xác nhận thông tin thì đưa bọn họ đến bàn ăn cuối hành lang.

Bật lửa, giấy thấm dầu được trải phía dưới, cả chiếc bàn chẳng mấy chốc đã nóng lên.

Máy điều hòa phả xuống hơi lạnh, bàn thịt nướng nóng hổi, miếng thịt còn nổ lách tách tiếng nước, nhúng với thìa là và nước sốt đặc biệt của nhà hàng, mùi thơm nồng nàn lập tức lan tỏa.

“Nếm thử xem, có ngon không?” Hạng Ý Trí kẹp từng miếng cho mỗi người.

Lục Tinh Gia gắp thịt nướng vào miệng, giơ ngón tay cái lên. Tần Mộ Đông cũng khẽ gật đầu, nói một tiếng “Cảm ơn ạ.”

“Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.” Hạ Khê cười, lại gắp vài miếng thịt vào đĩa hai người.

Hôm nay Hạng Ý Trí mời khách, vung tay phá lệ xa xỉ. Những món ăn nổi tiếng trong cửa hàng lần lượt được bưng lên, đĩa thức ăn bày đầy cả mặt bàn.

Ngọn lửa giữa bàn không ngừng bập bùng, bầu không khí bắt đầu nóng lên, bốn người vừa dùng bữa vừa trò chuyện cùng nhau.

“Gia Gia.” Hạ Khê kẹp một miếng thịt vào đĩa của Lục Tinh Gia, làm như lơ đãng hỏi, “Đã suy nghĩ kỹ muốn học trường nào chưa?”

Lục Tinh Gia vẫn còn ngậm một miếng thịt chưa nuốt xuống, chóp chép nói: “Đợi có kết quả rồi quyết định mẹ ạ, bây giờ không phải biết điểm rồi mới báo nguyện vọng sao, đến lúc đó rồi xem xem.”

“Cũng tốt.” Hạ Khê cười cười, lại hỏi, “Thế đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa?”

Lục Tinh Gia vô thức nhìn qua Tần Mộ Đông một chút, đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn.

Thật ra đi tới bước này rồi thì cũng không còn phải sợ gì nữa, cửa sổ giấy đã bị phai đến gần như trong suốt, dù không bị chọc thủng thì cũng chẳng che chắn được gì.

Lục Tinh Gia hít sâu, hạ quyết tâm, “Mẹ…”

“Thưa dì.” Tần Mộ Đông đi trước cậu một bước, “Tháng Bảy này là thời gian thi Vật lý thế giới, con muốn Gia Gia đi cùng con.”

Vừa dứt câu, trái tim của Lục Tinh Gia như vọt lên tới cuống họng, cậu há hốc mồm muốn giải thích, lại bị Hạ Khê tiếp lời.

Khác với tưởng tượng của Lục Tinh Gia, Hạ Khê không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

Bà chậm rãi đặt đũa xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn, lẳng lặng quan sát bọn họ: “Vậy thì, lấy tư cách gì để đi đây?”

Lục Tinh Gia khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng với ý tứ sâu xa trong lời nói của Hạ Khê, đã nghe bà thở dài một hơi.

Bầu không khí trên bàn bỗng dưng trở nên nghiêm túc, Hạ Khê nhìn chằm chằm hai người không hề che giấu, nhàn nhạt mở miệng: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Quá trình công khai hoàn toàn khác với dự tính của Lục Tinh Gia, cũng không phải bọn họ giải thích với Hạ Khê, mà là một cuộc trò chuyện do Hạ Khê chủ động.

Hạ Khê hỏi bọn họ có phải nghiêm túc hay không, hỏi liệu việc này có thể thay đổi, hỏi bọn họ có nghĩ tới tương lai phải làm sao, điều này càng khiến Lục Tinh Gia thêm chắc chắn, trước đó Hạ Khê đã tìm hiểu qua rất nhiều tài liệu.

Đợi sau khi Hạ Khê hỏi xong, Tần Mộ Đông bèn nắm lấy tay Lục Tinh Gia, đan xen mười ngón tay với cậu.

“Là nghiêm túc, cũng không cách nào thay đổi.” Ngữ điệu của Tần Mộ Đông vừa chậm rãi vừa nghiêm túc, trên khuôn mặt lãnh đạm xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm thấy, giọng điệu cũng rất kiên định, “Con chỉ thích Lục Tinh Gia, tương lai cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với cậu ấy, sẽ không để cậu ấy bị những lời đàm tiếu quấy nhiễu, thưa dì, con có thể thề bằng tất cả những gì con có.”

Hắn chỉ có mình Lục Tinh Gia, không thể lại đánh mất nữa.

Lục Tinh Gia sửng sốt một chút, nắm chặt lấy tay hắn, cũng nghiêm túc nhìn Hạ Khê, giọng điệu thành khẩn, “Mẹ, con biết bây giờ mẹ có thể không tin chúng con, hãy cho chúng con một ít thời gian, hai người con trai cũng có thể sống tốt —— về phần những ánh mắt khác, chúng con chỉ sống cho bản thân mình, chứ không phải cho người khác xem, con không quan tâm những người khác suy nghĩ như thế nào.”

Thái độ của cả hai quá mức nghiêm túc, mỗi người một câu, chỉ thiếu quỳ xuống cầu xin thề với trời đất, ngược lại khiến cho Hạ Khê ngại ngùng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Cứ tiếp tục thì lại giống như một mẹ kế độc ác cản trở tình yêu đích thực vậy.

Hạ Khê che tay lên miệng ho khan hai tiếng, lại chuyển chủ đề sang hướng khác: “Khụ, muốn đi chơi thì cứ đi đi, chuyện sau này sau này hãy nói, con đường phía trước còn dài, không cần phải gấp gáp như vậy.”

Lục Tinh Gia chớp mắt mấy cái, mất một lúc sau mới hiểu được bà coi như tạm ngầm chấp nhận không truy cứu, cảm kích nói: “Cảm ơn mẹ.”

Như vậy là tốt, thế này là đủ rồi, chỉ cần thêm một chút thời gian, cậu tin chắc rằng Hạ Khê sẽ buông bỏ khúc mắc.

Hạ Khê nhấp một hớp trà, không nói thêm lời nào nữa.

Sau đó, bọn họ không trò chuyện thêm về đề tài này, cùng nhau ăn một bữa thịt nướng ngon lành.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Hạng Ý Trí đưa ba người trở về nhà. Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông xuống xe trước, nhưng Hạ Khê vẫn còn ngồi ngơ ngác ở ghế phụ, không hề tập trung mà nắm lấy dây an toàn, chậm chạp không tháo ra.

Hạng Ý Trí bảo hai người ngoài xe đi lên trước, bật đèn nhỏ trên nóc xe, giọng điệu ôn hòa xuống, “Làm sao vậy? Vẫn còn suy nghĩ về chuyện của hai đứa nhỏ sao?”

Hạ Khê gật đầu, dựa vào lưng ghế, nản lòng nói: “Em không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai đứa nhỏ, em không thể nói được gì cả. Đặc biệt là khi nghĩ tới tương lai bọn nó sẽ phải đối mặt với những khuôn mặt lạnh lùng và dè bỉu nặng nề, em lại càng không thể quay lưng với bọn nó.”

“Tương lai bọn nó sẽ phải tự mình bước đi, chúng ta cũng không giúp gì được.” Hạng Ý Trí khẽ thở dài, giúp bà cởi dây an toàn, lại cho bà mượn bờ vai, “Thái độ của tụi nhỏ em cũng đã nhìn thấy, chúng đều rất hiểu chuyện, em chớ suy nghĩ quá nhiều, mình cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Hạ Khê tựa đầu vào vai ông, rất lâu, rất lâu, rốt cuộc mới thở dài một hơi.

“Ôi, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên.”

Bình luận

Truyện đang đọc