CHÚ GIÀ EM YÊU


Nội tâm của Lục Thế Minh....
Từ nhỏ đã sống hạnh phúc với mẹ ở vùng ngoại ô, chẳng biết đến đấu đá tranh giành.

Hắn còn chẳng biết mình có một người ba, mà người ba đó chưa chắc gì đã biết đến sự tồn tại của hắn.
Sao bao lần thấy mẹ khóc về đêm khi lén xem ảnh của người nào đó có thể là ba hắn.

Vì vậy từ nhỏ, từ ba đối với hắn như một đại kị.

Hắn sợ khi hắn nhắc đến sẽ làm mẹ buồn và khóc.
Mặc bạn bè đồng trang lứa trêu chọc là không có ba, hắn vẫn vui vẻ vừa đi học vừa phụ mẹ làm việc nhà.
Mẹ con vui vẻ sống.
Thời gian dần trôi, cậu nhóc tên Lục Thế Minh dần lớn.

Lên cấp trung học, liền trở thành một kẻ trầm mặt ít nói.

Hắn dần lớn, mà sức khỏe của mẹ hắn thì...!ngày một đi xuống.
Một đứa nhỏ mười 14 tuổi đầu đã biết đi làm thêm, từ phụ quán ăn đến bán hàng đa cấp hay thậm trí hắn còn theo nhận hàng bóc vác.

Các công việc đều là làm thêm ngoài giờ học, chủ yếu kiếm thêm thu nhập phụ mẹ.
Dần lớn, hắn biết mẹ hắn có bệnh vì biểu hiện rõ ràng là bà ốm đi rất nhiều.

Mẹ không nói, hắn hỏi bà cũng bảo không sao bảo hắn chăm lo việc học.
Trong một lần đi làm thêm ở quán ăn, hắn vô tình giúp một cậu nhóc đang bị vây bởi mấy tên anh chị trong con hẻm nhỏ.

Cả đám đánh nhau, khi lê thân về nhà thì trời cũng ngã tối.
Cái đuôi nhỏ vậy mà lại theo hắn về nhà, hỏi ra mới biết cậu ta và hắn bằng tuổi.

Tuy là con riêng nhưng cậu ta vẫn là cậu ấm của Nhạc gia giàu có.
Từ khi quen biết Nhạc Phong, hắn lại có thêm một người bạn mới là Hoắc Thành.

Với tính cánh quái gỡ của mình.

Chẳng biết bằng một cách thần kì nào đó giữ họ lại có một sợi dây gọi là tình bạn.
Cuối thu năm hắn 17 tuổi, hắn vẫn chăm làm thêm đến tận khuya vừa cố gắng ôn thi.

Mặc dù tính cách thô kệch, nhưng vẻ ngoài rất đổi ưa nhìn hắn không còn phải ra chợ khuân vác đồ nặng nữa mà thay vào đó nhờ lời giới thiệu của Hoắc Thành hắn được làm công việc nhẹ nhàng hơn.

Hắn chỉ nhớ đầu đông trời rét đậm.

Sau khi tăng ca tối xong hắn lủi thủi về nhà.

Căn nhà nhỏ của hắn và mẹ vẫn sáng đèn, hắn tìm thấy mẹ ngủ ở phòng với từng cơn ho nặng nhọc.

Bà ôm lấy hắn dặn dò đủ kiểu rồi bà nói mệt.

Sau đó thì không còn thức dậy ôm hắn lần nào nữa.
Ngày tang mẹ, hắn ôm di ảnh bà đôi mắt đầy mệt mỏi.

Vì nhà nghèo, tiền chữa bệnh cho bà lại rất tốn kém.

Thương con bà hay giấu hắn không đi khám bệnh, để dành chút tiền cho hắn ăn học.

Đến khi ch.ết đi, số tiền ấy cũng chả đủ để mua nổi một chiếc quan tài.
Hắn chỉ nhớ, khi ấy là Hoắc Thành và Nhạc Phong đã đứng ra thu xếp tất cả.

Hắn lại trầm mặt.
Người hắn chỉ quen biết vài năm lại lo cho mẹ hắn mồ yên mả đẹp còn người gọi là chồng là cha kia từ khi hắn chào đời lại chẳng thấy tăm hơi.
Tiết trời mùa đông lạnh lẽo nhưng hắn cảm thấy chưa có gì lạnh lẽo bằng lòng người.
Cậu thiếu niên 17 không còn mẹ, chỗ dựa tinh thần đã mất đi.

Hắn dần buông thả mình theo dòng đời sô đẩy, chẳng còn chăm chú ôn học, chẳng còn bận tâm việc kiếm tiền.

Hắn buông thả mình theo lũ bạn ăn chơi và tập tành hút thuốc.
Trong một lần say khướt, hắn vô tình va phải tên đàn anh xã hội ở khu phố, trong cơn say hắn chẳng màn mà lao vào đánh nhau.

Một địch mười.
Kết quả hắn bị đánh khắp người bầm dập, đầu bị đập đến túa máu ngất đi.

Lúc đấy hai cậu ấm kia lại giúp đỡ hắn kéo hắn khỏi vũng bùn lầy.

Đọc lại nhật kí của mẹ hắn lặng lẽ khóc.
Mẹ hắn yêu ba hắn, hắn lại thương mẹ và mối tình chẳng trọn vẹn và những hi sinh thầm lặng của bà.


Bà không muốn hắn khổ, bà muốn hắn không được chối bỏ họ của người ba vĩ đại ấy nên hắn vẫn mang họ Lục.
Nghĩ đến tên của mình hắn cười nhẹ, ôm lấy cuốn sách cũ vào lòng.

Thế Minh có nghĩa là thông minh tài trí, có thể tạo ra quyền lực trong tương lai.

Mẹ hắn cả đời không đấu đá tranh giành, bà chỉ mong hắn phải thành công và sống thật tốt.
Từ đó trở đi, chẳng còn cậu thiếu niên ngỗ nghịch hay trèo gào trốn học tụ tập đánh nhau mà chỉ còn lại một Lục Thế Minh cặm cụi đọc sách, siêng năng làm thêm cuối cùng thi đỗ đại học hằng mong ước.
Rời bỏ quê, hắn cùng Hoắc Thành và Nhạc Phong vào cùng một trường đại học.

Khác với hai vị thiếu gia kia, hắn phải tự xoay sở đi làm thêm để có tiền đi học.

Ngoài học bổng, hắn còn tự nghiên cứu vài đồ án thành công tốt nghiệp sớm hơn bạn bè cùng lứa tận 2 năm.
Tố chất tốt, hắn được một đàn anh chung khóa giúp đỡ lập nhóm tập nghiêng cứu kinh doanh.

Quy mô không lớn nhưng công việc kinh doanh tạm ổn thu về lợi nhuận đủ để hắn sống nhẹ nhàng hơn.
Có chút vốn, hắn lại ra ngoài tự học tập về mảng kinh doanh, từ bất động sản, chứng khoán hay thậm trí lập trình phần mềm hắn đều sẽ học qua.

Với thiên phú vốn có, hắn thành công không ít lần.

Đối với giới kinh doanh mà nói, tuy hắn chẳng có chút tiếng tăm nhưng hắn lại là người thành công nhỏ tuổi nhất.
Năm hắn 21 tuổi có cơ duyên cùng một chi nhánh con của Thẩm gia mà quen biết ba Thẩm.

Trong mắt ông lúc đó, hắn đúng là một viên ngọc cần được mài giũa.
Mối quan hệ của hắn và ba Thẩm ngày một tốt hơn sau vài lần hợp tác thành công.

Cũng vì vậy mà ông đối xử với hắn rất tốt, hay đưa hắn về nhà chơi và xem như em út trong nhà.

Đến nhà vài lần, dần quen với mọi thứ hắn cũng thân thiện hơn còn tập làm quen trêu ghẹo cô nhóc thiên kim của Thẩm gia.
Năm hắn 22 tuổi, sau bao sóng gió và cố gắng.

Chẳng biết bằng một tác động siêu nhiên nào đó mà Lục gia biết đến sự tồn tại của hắn, đã vậy còn vui vẻ đế đón hắn về.

Thế là trước sự chia tay chớp nhoáng, cô cháu gái kia lại nói.
Chờ cháu lớn rồi cháu nuôi cơm chú."

Câu nói kia làm hắn như khắc cốt ghi tâm.
Từ khi biết mình có cảm xúc không nên có với cô gái nhỏ, hắn liền tận lực theo đuổi.

Ngoài những lúc " đấu tranh tư tưởng " với mẹ kế ở Lục gia thì hắn hoàn toàn thoải mái về công việc và cô gái nhỏ.
Chờ đợi bao lâu cuối cùng cô cũng 18 tuổi.

Tuy hắn đã 30 nhưng kinh nghiệm yêu đương là con số không tròn trĩnh thì ngay lúc gặp lại, hắn đã mua hoa huệ để tặng cô.

Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng ít ra đó là kỉ niệm đáng nhớ để đời.
Cách nhau 12 tuổi, hắn có hơi tự ti.

Nhưng sau khi nếm ngon ngọt liền vứt liêm sỉ của tuổi già ra phía sau thành công từng bước dụ dỗ vợ nhỏ về nhà.
Hắn cận lực làm việc, cố gắng hết mọi thứ thành công thành lập M&G với ý nghĩa tên cô và tên hắn.

Chờ đợi đến lúc cô học xong liền ôm thỏ nhỏ về nhà, cầu hôn trong một buổi đầy lãng mạng.
Chiếc nhẫn hắn thiết kế Forever love được hắn đeo lên ngón áp út của cô cũng là lúc hắn biết hắn đã có gia đình chẳng còn đơn độc.
Tình cảm " anh em " với ba vợ sau lại cưới luôn con gái người ta làm vợ.

Thành công được vợ nuôi cơm theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Sau khi giải quyết chuyện cổ phần, mặc cho ba mình vướng vào rắc rối hắn cũng lười quản.

Vì ngay từ đầu ông ấy đã trăng hoa như thế, bây giờ vẫn vậy.

Cái tật già hơn cái tuổi, phận làm con hắn cũng lười xen vào.
Cứ nghĩ mọi chuyện đã yên suôi, nào ngờ vợ hắn lại bị bắt cóc.

Tin xấu hắn nhận được là vợ hắn còn đang mang thai.
Cơn giận như ngọn lửa bùng phát mất khống chế.

Hắn nổi đ.iên với tất cả.
Xe mất khống chế, ai đó cố ý dồn hắn vào chỗ ch.ết.

Từng mảnh thủy tinh cứa vào da đã đau, nghĩ tới vợ con chưa tùm ra tung tích lại đau hơn gấp bội.

Lê tấm thân nhầy nhụa máu, lôi kéo cả trở lí ra ngoài.

Xe phát nổ...
Dù cho có bị thương nhẹ, chung quy hắn vẫn là con người vẫn hôn mê một ngày một đêm.

Trong mơ hắn thấy bản thân thật vô dụng, vợ hắn bị người ta đánh đập, máu me bê bết mà hắn chẳng thể cứu.

Hắn nghe thấy tiếng của vợ, tiếng con hắn gào khóc đòi ba.


Cơn ác mộng làm hắn choàng tỉnh giấc.
Vốn dĩ đầu mối về vợ hắn đã đứt đoạn.

Vậy mà người hắn không ngờ lại xuất hiện.

Cố Tâm mang thông tin đến cho hắn, giữa cơn mưa bão cô ấy vẫn đứng đấy trao đổi tin cho hắn, đổi lấy một cuộc sống mới, một con người mới.
Trời hừng đông, hắn và mọi người đến địa chỉ đó.

Hắn thấy vợ hắn bị trói.

Tên khốn bắt vợ hắn đi chẳng ai khác là Cố Thành.

Ông ta nói ông ta yêu mẹ hắn, ừ thì yêu mẹ hắn mà cưới vợ có con thậm trí là lên giường cùng con gái nuôi của mình.
Sự đốn mạt của lão bị hắn vạch trần.

Lão đ.iên tiết chăm ngòi đôt rụi.
Nhìn nhà xưởng hoang tàn, hắn sợ hãi ôm lấy cô lao ra ngoài nhưng không may cây đỗ.

Hơn 30 cuộc đời, hắn lại thấy sợ.

Hắn sợ nếu hắn không đỡ kịp thì vợ hắn sẽ bị thương, con hắn có thể sẽ không giữ được.
Ôm chặt cô vào lòng, hắn thành công hứng trọn cây lớn trên lưng.

Vậy mà hắn lại thấy vui vẻ, nhẹ nhõm thốt lên.
- Đừng sợ, anh bảo vệ ba mẹ con.
Hôn mê hai ngày, trong hai ngày đó hắn lại mơ.

Hắn mơ thấy hắn cưới vợ, vợ đẹp con ngoan hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Một kẻ cô độc như hắn cuối cùng cũng có được hạnh phúc.

Giấc mơ kết thúc hắn lại nghe ai đó thủ thỉ bên tai.
- Chú già em yêu.

Em yêu anh.
Mật ngọt ch.ết ruồi.

Tiếc thay hắn chẳng phải ruồi nhưng lại tình nguyện ch.ết trong mật ngọt của cô.
Nếu cô đã chọn hắn, hắn thề chẳng phụ cô..


Bình luận

Truyện đang đọc