CHÚ RỒNG NHỎ ĂN MA PHÁP SƯ

Vì nằm ở trên cùng một cái giường, Simon cùng Herbert phải mặt đối mặt nghiêng thân mới có thể ních vừa. Herbert vòng hai tay siết chặc lấy eo Simon, cụng a cụng đầu với hắn, vừa cụng vừa thở dài thoải mái.

"Simon... Lỗ tai, ta còn muốn lỗ tai."

Herbert làm nũng y như hồi hắn còn bé. Thành thật mà nói, một con Rồng trưởng thành mà bán manh như thế, thực sự thực sự rất tức cười, Simon suýt chút nữa bị y chọc đến cười thành tiếng. Có điều Ma Pháp Sư vẫn là hóa ra tai thỏ của mình, Herbert nhìn thấy ngay lập tức nắm lấy, cọ lấy cọ để.

"Ngủ đi!"

Simon vỗ vỗ đầu Herbert, sau đó nhắm mắt lại.

Herbert làm sao có thể cứ thế mà ngủ được đây? Sau khi xác nhận Simon đã say giấc, hai mắt y lại mở thao láo, thâm thuý nhìn Ma Pháp Sư bên cạnh. Y thật muốn dùng đầu lưỡi liếm hết mặt hắn, còn có, đôi môi đầy đặn đã bị gã kỵ sĩ chết dẫm kia chà đạp qua nữa... Không, như thế vẫn không đủ. Y muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

Sáng hôm sau Simon tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang được Herbert gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng như thế không phải là trọng điểm. Vấn đề là... Trên bụng hắn cư nhiên lại bị một thứ vừa cứng vừa nóng áp lên!

Nhận thấy người trong lòng động đậy, Herbert lập tức tỉnh lại. Y cúi đầu liếc hạ thân mình một cái, chẳng biết nghĩ thế nào mà lại vô liêm sỉ mở miệng yêu cầu:

"Simon, giúp ta một chút."

"Giúp, giúp cái gì?" Simon lắp bắp, suýt chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.

Herbert cố ý đỉnh Simon một cái, còn mặt dày đem tay hắn hướng về phía giữa hai chân mình, cách một lớp y phục xoa xoa, "Giúp ta..."

Hắc Long nhẫn nhịn nói, đôi mắt thâm trầm lộ rõ dục vọng, nóng bỏng đến mức khiến cả khuôn mặt Simon đều ửng hồng.

"Tự ngươi... Cũng có thể..."

Simon không có trực tiếp từ chối,  Herbert bắt được trọng điểm càng thêm được voi đòi tiên, đem tay Ma Pháp Sư thẳng thắng nhét quần mình, để hắn ma sát cự vật bên trong.

"Simon... Simon..."

Herbert vừa híp mắt hưởng thụ, vừa thấp giọng gọi, Simon bị y lôi kéo đến toàn thân phát đỏ, nhưng không có phản kháng, mãi cho đến Hắc Long bắn ở trong tay hắn, hắn mới dường như sực tỉnh rút tay ôm mặt chạy biến.

Nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng  của Simon, Herbert liếm liếm môi, cảm giác hình như y có hi vọng rồi. Thời điểm y gọi tên Ma Pháp Sư, rõ ràng cả khuôn mặt hắn đều là mê man.

Simon lật đật chạy vào phòng thuốc phép, tu ừng ực nguyên một bình thuốc mới cảm thấy nhiệt độ trên người thối lui được một chút. Kỳ quái, hắn chắc chắn rằng mình vẫn uống thuốc đúng giờ, lẽ ra bệnh cũ sẽ không phát tác mới phải, tại sao...

Cả buổi trưa Ma Pháp Sư đều trốn ở trong phòng thuốc, Herbert không muốn ép người, nên đã mặc kệ hắn, ra ngoài làm việc của mình.

Y hiện tại đã đạt đến trình độ có thể phi mấy trăm dặm chỉ trong vài lần đập cánh, nên ngày đi ngàn dậm cũng không phải là chuyện khó. Y lần theo dấu vết phép thuật, không bao lâu sau liền tìm thấy ân nhân năm đó, Ma Pháp Sư Masoud.

Không hổ danh là Mausoud. Tận mắt chứng kiến một con Cự Long đáp xuống trước mặt, sau đó lại "bùm" một cái biến thành thanh niên cao to, mặt cũng không đổi sắc lấy một lần.

"Tiểu Long Tử, lâu ngày không gặp. Ngài đến là để...?"

"Năm đó ta nợ ngươi, hiện tại đến để báo đáp."

Masoud nghe xong lập tức nở nụ cười, vẻ mặt như đã đoán trước được tình huống này.

"Đây thực sự là vinh hạnh cho ta. Vậy ta cũng không dài dòng, ta hi vọng... Có thể ở bên trong lãnh địa của ngài xây thêm một cái trụ sở."

Herbert méo xệch miệng, y cảm thấy yêu cầu này của hắn có chút vi diệu, "Tại sao?"

"Ngài là Long Tộc, chính là lá chắn tốt nhất cho ta nha! Mà nếu ngài muốn, tương lai ta còn có thể chăm sóc không công cho con cháu của hắn cùng ngài đây..."

"Con cháu? Của ta với Simon?"

"Ngài không biết sao? Hắn có thể mang thai đó!" Masoud kinh ngạc.

"Ta đáp ứng ngươi." Herbert nói xong liền xòe cánh vút một cái, bay mất dạng.

"Ha ha... Đúng là tuổi trẻ, nóng tính quá đi. Long Tộc kết hợp với bán Tinh Linh có mang dòng máu của Thố tộc, sẽ sinh ra thứ gì đây? Thực sự rất đáng mong chờ a." Masoud cúi đầu cười.

Herbert hứng thú bừng bừng dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thung lũng, "ba ba ba" vọt vào phòng, nhưng xui xẻo thay lại chạm mặt kẻ y cực kỳ không muốn gặp.

Mặt Erickel phù lên y chang đầu heo,  môi cũng vừa sưng vừa đỏ nhìn chẳng khác nào hai khúc lạp xưởng dính vào, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, đang ủy khuất ngồi yên để Simon giúp gã thoa thảo dược.

"Có lẽ... Erickel bị dị ứng đồ ăn. Hắn bảo tối hôm qua về nhà không lâu liền trở thành như vậy."

Simon nói với Herbert. Hắn vừa giúp Erickel bôi thuốc, vừa thỉnh thoảng dùng ánh mắt mang theo một chút nghi vấn quan sát Herbert. Herbert chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng ngồi xuống ghế sa lông, hai chân bắt chéo tay vòng trước ngực, bày ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Một lúc sau thì Simon tiễn Erickel về, hắn vừa mới đóng cửa, xoay người lại đã thấy Herbert vọt tới sau lưng mình, đem hắn đặt trên ván cửa, cúi đầu gặm miệng hắn, đem môi hắn liếm cắn đến sưng lên mới thoả mãn nhả ra.

"Chính ta là người khiến gã thành như thế đó! Ai bảo gã dám hôn ngươi, nhìn là không ưa rồi! Hơn nữa gã còn ngang ngược không cho ngươi nấu thịt cho ta, đáng đời. Hứ!"

Herbert là Long tộc, hiện tại lại thêm cái "mình đồng da sắt", không giống trước đây ăn có miếng thịt sống mà đau dạ dày đến chết đi sống lại. Còn Erickel thì khác, khối thịt y đưa có chứa độc tính nhẹ, nhưng đủ để cho gã ăn không tiêu.

Simon đầy mặt bất đắc dĩ, dùng sức búng búng trán Herbert mấy lần, "Ngươi đó! Hừm, chẳng khác gì tiểu hài tử."

"Simon, ta không phải hài tử, ta có thể khiến ngươi dục tiên dục tử, hơn nữa ta chỉ muốn ngươi. Có được hay không?"

"Nói nhảm. Chẳng phải ngươi vừa bắt ta làm cái chuyện kia rồi à, giờ lại đến hỏi ta cái này?" Simon đẩy hắn ra, xoay người trở về phòng trong, cũng thuận tay khóa trái cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc