CHỦ THẦN KHÔNG MUỐN CHƠI NỮA


Sáng hôm sau, mặt trời treo cao trên từng khóm trúc, ánh sáng ấm áp chiếu rọi vào từng gian phòng xuyên qua màn giấy bao bọc lấy cửa rồi rọi vào thẳng những con người vẫn đang say giấc nòng bên trong phòng.
Tiếng chim hót líu lo chào mừng mốt ngày mới, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lá cây lắc lư xào xạc tạo nên âm thanh thật dịu dàng mà bình yên.
Ánh nắng chiếu vào thực sự quá chói chang khiến Mạnh Luân nhanh chóng tỉnh dậy từ giấc mộng dài, anh đưa tay che lại đôi mắt, sau khi thích nghi được với anh sáng liền ngồi dậy nhìn xung quanh.
Trần Dương cùng Túc Nhan vẫn không sầu không lo mà đánh một giấc không biết trời trăng mây gió gì, anh thở dài một hơi sau đó đưa tay khẽ lây cậu dậy.

“Ừm.” Trần Dương khẽ cựa quậy người sau đó hí mắt ra nhìn anh “Gì vậy anh Luân.” Hỏi xong cậu lại định lật người tiếp tục ngủ.

“Sang rồi, mau dậy đi.” Mạnh Luân lắc lắc cậu tiếp tục gọi “Chúng ta phải tranh thủ thời gian truy tìm manh mối.”
Túc Nhan nằm trong góc nghe thấy giọng nói của anh cũng mơ màng thức dậy, cô chống tay ngồi dậy đưa tay lên dụi dụi mắt hỏi “Mấy giờ rồi anh.”
Anh lấy đồng hồ ra nhìn kim đồng hồ rồi nói “Sáu giờ mười.” Sau đó anh lại tiếp tục lấy người Trần Dương “ Trần Tiểu Dương nếu như em còn tiếp tục lề mề như thế thì anh bỏ lại em ở đây một mình đấy nhé.”
Hâm dọa xong anh quay lại chỗ nằm của mình sau đó xếp gọn lại gói mền rồi mới đi ra khỏi phòng, Túc Nhan thấy anh rời đi thì cũng nối bước theo sau, trước khi đi qua người Trần Dương cô liền giơ chân đạp lấy chân cậu một cái.

“A.” Trần Dương đau đớn bật người dậy ôm lấy chân mình, tuy cú đạp không quá mạnh nhưng cậu bị giật mình nên mới cảm thấy chân khá đau, đang ngơ ngác pôm chân thì nhìn thấy bóng lưng dần đi xa của hai người cậu liền lòm còm đứng dậy hét lớn “Đợi em với.”
Trước khi đi xung quanh xem xét ba người dọc theo hanh lang của các phòng mà đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh được nằm trong cùng của dãy phòng nghỉ, nó chia thành hai gian phòng, một bên cho nam, một bên cho nữ.


Lúc này đây dẫy phòng nghỉ không có bất kỳ tiếng động nào, bên trong nhà vệ sinh cũng vắng tanh, giống như tất cả người chơi đã thức dậy cũng như rời đi từ sáng sớm rồi, chắc chỉ có mỗi nhóm của bọn họ là ngủ đến giờ này, cũng đúng thôi trong một nơi mà mọi người có thể chết bất cứ lúc nào như thế này thì có mấy ai có thể yên giấc được, bọn họ đều sẽ lo lắng sợ hãi đến nổi cả đêm đều trừng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kéo.

Từ trong nhà vệ sinh bước ra, Mạnh Luân bắt đầu chia nhóm, chỉ vừa mới ngày thứ hai, bọn họ không cần quá hấp tấp tìm đường chết, về phần hai người biến mất ngày hôm qua khiến cho anh cảm thấy điều kiện tử von được kích phát có lẽ nhắm vào những nơi âm u tâm tối, hoặc nơi nào đó không có bất kỳ ai đi đến.

“Hai đứa phải chú ý an toàn, tốt nhất là đừng đi vào rừng cây trúc bên kia cũng như tòa tháp phía trước này.”
“Vâng tụi em đã biết, anh cũng chú ý an toàn.” Trần Dương gật đầu nói.

“Tụi em chỉ đi kiếm khu xuối nước nóng trước thôi, sẽ không đến gần hai nơi đó đâu ạ.” Túc Nhan cũng nhanh chóng hứa hẹn, cô sẽ không để đứa nhỏ ngốc nghếch này tự tìm đường chết.

“Được, hai đứa đi đi, anh sẽ đi xung quanh xem có gì kỳ lạ không.” Mạnh Luân gật đầu rồi xoay người đi sang con đường đến cổng chính của suối nước nóng, anh muốn xem thử không gian hoạt động của nơi này rộng bao nhiêu, có thể rời khỏi suối nước nóng này hay không.
Thời gian cả buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Mạnh Luân cùng hai người Trần Dương đi xung quanh suối nước nóng mà vẫn không thể nào chạm mặt nhau, có thể nói diện tích của khu suối nước nóng này rất rộng lớn, không những vậy đường đi cũng rất lằn quằng, có rất nhiều con đường rẻ sang các hướng khác nhau.

Mà bên phía Mạnh Luân khi anh đi đến cổng của suối nước nóng hì thấy nó đã biến mất, trí nhớ của anh rất tốt không thể nào nhớ sai đường đi đến cánh cổng được, chuyện này chỉ có thể hiểu rằng cánh cửa này đã bị một thứ gì đó che chắn khiến cho người chơi không thể nhìn thấy nó, trùng khớp với điều kiện của chủ nhân nơi này.

Thy Thy chủ nhân của suối nước nóng này đã nói nếu như không tìm thấy thứ đã bị mất trộm kia thì người ở bên trong đây mãi mãi không thể ra ngoài, trên hết chỉ có thể tìm nó trong năm ngày, vậy sau năm ngày sẽ có chuyện gì xảy ra.


Đây đúng là một thông tin cực kỳ mơ hồ đối với người chơi sơ cấp như bọn họ, thậm chí có là người chơi trung cấp cũng không thể nào thật sự biết chính sác thứ bị mất là cái gì.

Ba người sau khi đi loanh quanh khắp nơi liền chú ý thời gian mà trở về trước dãy phòng nghỉ của bọn họ, hiện tại vừa vặn là mười giờ bốn mươi phút, chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ có người hầu đến đây mời bọn họ đi ăn trưa.

Thật ra Trần Vũ Phong cùng Túc Nhan hoàn toàn không biết thời gian cụ thể, nhưng hai người có trực giác rất tốt, vì vậy chỉ cần ý niệm một cái cả hai liền không nghĩ ngợi gì mà nhanh chóng quay về, cho dù chưa kịp tìm kiếm hết tất cả khu vực mà bọn họ vẫn đang tìm.

Mà ngược lại Mạnh Luân có đồng hồ cầm tay, nên khi anh nhìn thấy mười giờ rưỡi thì đã quay trở về, nhưng bởi vì đường đi của anh xa hơn bọn họ nên khi về đến nơi đã thấy hai người đứng trước dãy phòng chờ anh.

“Hai đứa thế nào.”
“Không có gì kỳ lạ cả, đạo cụ cũng chẳng thấy.” Trần Dương thở dài nói “Nơi này quá rộng, bọn em chỉ đi vòng vòng từ khu có suối nước nóng mà vòng xung quanh cũng không thoát ra được nơi đó.”
“Em nghĩ chúng ta đã trễ, nếu có đạo cụ gì thì chắc chắn đã bị những người khác lấy rồi.” Túc Nhan nói, hầu như những người chơi sơ cấp sẽ biết đến dụng cụ giành cho người chơi sơ cấp trong ác màn chơi, vì vậy điều đầu tiên mà bọn họ làm khi vào trò chơi chính là tìm kiếm vật phẩm.

“Em nói đúng.” Mạnh Luân gật đầu đồng ý với cô “Có lẽ cũng vì vậy mà ngày hôm qua đã biến mất hai người chơi.”
“Vậy còn bên phía anh thì sao ạ.” Túc Nhan gật đầu sau đó hỏi.


Mạnh Luân lắc đầu “Không có gì cả, chỉ là khi anh ra ngoài cánh cổng của ngày hôm qua thì nó đã biến mất.”
“Vậy là đúng rồi.” Túc Nhan nghe vậy liền đập tay lại với nhau “Lúc trước chúng ta đã dự đón, trong mỗi phó bản có thể nó đã lấy một hiện tượng hoặc sự việc xảy ra thời cổ xưa, vì vậy trước khi vào phó bản em đã tham khảo tất cả tư liệu có liên quan đến tiểu cầu này.”
Rất lâu về trước, khi các tiểu cầu cùng địa cầu được con người chia nhau ra mà sinh sống thì tiểu cầu Navi này từng là một tiểu cầu có tên là lục địa tối tâm, những cư dân bị phân đến địa cầu này luôn phải sống trong bóng tối, điều mà tiểu cầu này cứu giúp họ chính là con sông rộng lớn gần bằng nửa tiểu cầu, bên trong con sông có rất nhiều hải sản, nhờ vậy người dân nơi này mới không phải chết đói, không những vậy nó cũng có một khu rừng lớn chiếm phân nữa còn lại mà cư dân chỉ có thể sống một phần nhỏ trong tinh cầu.

Sau này khi các địa cầu đã định ra nhà nước thì cũng thu nạp những tiểu cầu xung quanh, mà tiểu cầu này lại hoàn toàn không có bất kỳ ai để mắt tới, bọn họ chỉ ra thông địp sẽ đưa người dân ở nơi này sang nơi khác sinh sống mà thôi.

Nhưng bởi vì thời gian sống ở nơi này quá lâu, người dn6 nơi đây xem nó là quê hương của mình, rất ít người chấp nhận rời khỏi nơi này, dù sao tổ tiên của bọn họ cũng đã quen với sự tối tâm này, vậy sao bọn họ có thể không quen được.

Lúc này những người nắm quyền cũng không còn cách nào khác chỉ chuyển những người muốn đi rời đi mà thôi, còn lại người dân trên tiểu cầu này vẫn sinh sống một cách bình thường.

Cứ như thế thời gian bất giác lại trôi qua, người dân trên tiểu cầu này đã hoàn toàn không còn hy vọng nơi này có thể có một tia ánh sáng nào cả thì bọn họ nghe tin nơi này đã được một người mua lại, mà những địa cầu xung quanh cũng đã chấp thuận, chỉ cần là những tiểu cầu bị bỏ rơi hay những tiểu cầu không có người ở thì vẫn có thể mua lại với số tiền cực kỳ cao.

Sau khi nghe được tin này người dân cũng không mấy quan tâm, đối với bọn họ ai sở hữu nơi này cũng được, bọn họ vẫn sinh sống của bọn họ là được rồi.

Nhưng người dân nơi này không ngờ sau khi có người mua lại nơi này không đến mười năm trên con sông đen thui không thể thấy rõ kia lại có một thứ gì đó trôi lềnh bềnh đang phát sáng, nó sáng đến nổi những con người đã quen với bóng tối không thể chịu được mà che lại hai mắt hét lên một cách đau đớn, cho dù như vậy thì bọn họ vẫn cố gắng hé mắt mà nhìn chằm chằm ánh sáng duy nhất trong màn đêm tối tâm này.

Sau đó người dân lấy thuyền chèo ra giữa biển để xem xem là thứ gì phát ra ánh sáng ấy thì nhìn thấy một pho tượng đồng mà trong tay pho tượng chính là một viên ngọc to phát ra ánh sáng.


Người dân hợp sức buộc dây vào pho tượng sau đó chèo theo kéo pho tượng vào trong, pho tượng bằng đồng thực sự rất to, rất nặng, nhưng dù vậy người dân vẫn cố gắng kéo nó vào bờ.

Sau khi đưa được nó vào bờ với sức lực của gần mười chàng trai trẻ thì pho tượng cuối cùng cũng được đem vào làng, nơi người dân tụ tập sinh sống.

Mà điều kỳ lạ là sau khi pho tượng được đem vào bờ thì tiểu cầu tối đen này lại có mặt trời cùng ánh sáng.

Lần đầu tiên người dân trên hòn đảo này nhìn thấy ánh sáng sinh đẹp như vậy, không phải là ánh sáng nho nhỏ phát ra từ viên ngọc trong tay bức tượng mà chân chính là ánh sáng của mặt trời.

Mạnh Luân nghe cô nói đến đây liền gật đầu tiếp lời “Anh cũng biết về chuyện này.”
“Sau khi có mặt trời chủ nhân tiểu cầu đã mở khu suối nước nóng này, lúc đầu chỉ định dùng suối nhân tạo nhưng không ngờ khi xây tòa tháp để tượng đồng vào thờ cúng thì suối nước trong khu suối nước nóng lại trở nên nóng lên.”
“Cũng bởi vì vậy là nơi này trở nên đông khách, nhưng bởi vì việc làm ăn phát triển mà có rất nhiều người đỏ mắt nhìn, bọn họ muốn trôm viên ngọc đi vì cứ tưởng rằng những thứ này điều do viên ngọc tạo ra.”
“Nào ngờ khi lấy viên ngọc ra khỏi tượng đồng một khoảng cách nhất định thì bầu trời trở nên tối đen giống như trước đây, suối nước nóng cũng trở nên lạnh lẽo.”
Trần Dương nghe xong liền há hốc mồm hô “Thần Kỳ như vậy, đây quả thật giống như truyện cổ tích vậy đó.”
“Thì nó là chuyện cổ tích mà, đến hiện tại có ai có thể xác thật chuyện này đâu chứ.” Túc Nhan phì cười rồi nói với Mạnh Luân “Vậy nếu nó dựa vào truyền thuyết tiểu cầu Navi biến mất trong mười năm thì thứ chúng ta phải tìm chính là viên ngọc to nằm trong tay pho tượng đồng.”
“Có khả năng là vậy.” Anh gật đầu xác nhận.

Đúng lúc này một người hầu từ xa đi đến nhìn chằm chằm vào ba người rồi nói “Mời các vị đến phòng ăn dùng bữa, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”.


Bình luận

Truyện đang đọc