CHU TIÊN SINH CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU



“Đưa phiếu? Cái gì phiếu?”Thẩm Chi Lương đưa tai lại gần, dứt khoát dán sát vào, chú ý nghe, một lúc sau mới nghe rõ Chu Hách lẩm bẩm cái gì.

Tống Nhan Sơ.

Hẳn là cái tên phụ nữ.

“Chu Hách, vợ cậu tên Tống Nhan Sơ đúng không? Tên không tệ, rất dễ nghe.

”Nghe được Thẩm Chi Lương nói ra cái tên Tống Nhan Sơ, mí mắt Chu Hách hơi nâng lên, sau đó lại hạ xuống, không thèm nhìn anh ta.


Thẩm Chi Lương nhìn thấy phản ứng này của anh không khỏi buồn cười, tầm mắt dừng ở cái áo bên trong tây trang.

Bên trong giấy hôn thú có ảnh chụp, anh ta muốn xem vợ anh rốt cuộc trông như thế nào.

Có thể khiến người cấm dục như Chu Hách mê đến tình trạng này.

Thẩm Chi Lương liếc Chu Hách một cái, nín thở đưa tay vào bên trong tây trang, chỉ là ngón tay mới vừa chạm vào tây trang, Chu Hách vốn đang nhắm mắt đột nhiên cảnh giác, che túi lại, trực tiếp đẩy anh taThẩm Chi Lương trực tiếp ngồi dưới đất, eo đụng vào bàn kính phía sau, đau đến mức khiến anh ta phát ra tiếng.

“Ngọa tào, cậu điên rồi, tôi chỉ muốn xem cô ấy trông như thế nào thôi, có cần phải ra tay nặng vậy không?”Chu Hách nhắm mắt, thần chí thanh tỉnh được hai phần, tay che lại ngực khẽ đứng lên, “Cô ấy là của tôi, Thẩm… cậu không có cơ hội!”“Tôi lại không thích cô ấy!” Thẩm Chi Lương bò dậy, đáy mắt xẹt qua khinh thường, với lấy áo khoác trên sô pha: “Đi về!”Uống một hớp rượu cho hả giận!Thẩm Chi Lương kéo Chu Hách từ phòng bao ra ngoài, gọi một người lái xe đến rồi ném chìa khóa cho anh ta, sau đó đẩy Chu Hách lên ghế sau, chính mình cũng ngồi vào, cuối cùng nói địa chỉ của Chu Hách.

Đưa đến cửa, Thẩm Chi Lương cười lạnh, “Cô vợ này của cậu rất được đây, đi ngủ cũng không mở đèn.

”“Chu Hách, một người đàn ông như cậu sao đứng trước tình yêu lại trở nên hèn mọn đến thế.

”Thẩm Chi Lương giơ tay ấn chuông, Chu Hách đẩy tay anh ta ra, từ trong túi lấy chìa khóa ra cắm vào ổ khoá, từ từ vặn chốt cửa phòng ra.

Bên trong phòng là mảnh đen kịt, nhiệt bên trong cũng không khác bên ngoài là bao, Thẩm Chi Lương bật điện phòng khách lên, đỡ Chu Hách đỡ đến trên sô pha ngồi xuống, phía sau lưng còn đổ mồ hôi.

Anh phẩy phẩy vết nhăn trên quần áo, kéo cổ áo ra, “Tôi về trước, cậu nghỉ ngơi đi.

”Thẩm Chi Lương nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, không nghe thấy động tĩnh gì.


Ai nói Chu Hách cưới vợ, rõ ràng là cưới một tổ tông.

Thẩm Chi Lương nhanh chân rời khỏi, trong xe có điều hòa so với ở đây thoải mái hơn nhiều.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Hách khẽ nhíu mày, men say lan tràn thân thể bắt đầu nóng dần lên, mà nhiệt độ trong phòng lại cao.

Trong đầu anh bây giờ tràn ngập hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Nhan Sơ đang nhíu mày, ủy khuất lại bất lực, hận không thể một tay đem người đang bị chà đạp vào trong lòng mà che chở.

Chu Hách nuốt nước miếng, cả người tỉnh táo hơn mấy phần, cởi bỏ hai nút cúc áo.

Anh cầm điều khiển ở trên bàn, ấn mở điều hòa.

Vài phút sau, độ nóng trong phòng khách dần giảm xuống, lúc này tinh thần Chu Hách càng thêm tỉnh táo, anh vịn sô pha đứng dậy, nhẹ nhàng hướng về phía phòng ngủ.

Đi tới cửa, tay cầm vào nắm cửa lạnh băng, trầm mặc hai giây mới nhẹ nhàng vặn ra.

Sau khi mở cửa ra, một trận oi bức ập vào mặt, nhưng trái tim lại không ngừng lạnh lẽo, nỗi mất mát tích tụ trong ánh mắt.

Đôi mắt đen nhánh nhưng đầy âm u của người đàn ông, anh chậm rãi đi vào.


Ánh trăng nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ hắt vào, ngăn cách sàn cùng chiếc giường lớn, một nửa tối tăm một nửa mang ánh sáng.

Trên chiếc giường lớn sạch sẽ ngăn nắp, hoàn toàn không có dấu vết có người ngủ qua.

Anh nhìn xung quanh căn phòng, mọi đồ vật đều như cũ.

Không có gì khác biệt.

Hiển nhiên Tống Nhan Sơ chưa hề đến đây.

Chu Hách cười lạnh, cố gắng kìm nén nỗi mất mát trong lòng, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Vài phút sau, trong phòng khách yên tĩnh phòng vang lên tiếng thủy tinh vỡ, cánh tay để trước mặt che khuất đi ánh trắng, cũng che khuất đi đôi con ngươi thâm thúy.

Tống Nhan Sơ, là em ép tôi….


Bình luận

Truyện đang đọc