Dường Ninh dậy sớm đưa con đến nhà trẻ rồi sang nhà Diệp Vân Triệt.
Vừa vào nhà đã thấy hai người ôm nhau, cô thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói:
“Thánh Sinh…”
Nghe thấy tiếng động, Diệp Thánh Sinh vội vàng buông người đàn ông ra.
Diệp Vân Triệt nhìn về phía Đường Ninh: “Ăn sáng chưa?”
“Tôi ăn rồi, tới xem hai người, nhưng chắc không sao rồi?”
“Không sao.”
Diệp Vân Triệt trầm giọng nói.
Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh Diệp Thánh Sinh, an ủi cô:
“Nếu không sao, để Thánh Sinh vui vẻ hơn, lát nữa chúng ta đi trung tâm mua sắm nhé?”
Diệp Thánh Sinh gật đầu.
Diệp Vân Triệt lại nói: “Vậy hai người đi mua sắm đi, Đường Ninh, giúp tôi chăm sóc cô ấy, lát nữa tôi còn phải đến công ty.”
Nói xong, anh lấy trong ví ra một tấm thẻ đen đưa cho Đường Ninh.
Đường Ninh cười, nói: “Chúng tôi cần tiêu tiền của anh để mua sắm sao?”
“Đây là thẻ để mua sắm ở tất cả các trung tâm dưới tên công ty của tôi.”
Coi đó như một lời cảm ơn đối với Đường Ninh.
Đường Ninh không khách sáo nhận lấy.
“Vậy thì tôi sẽ không khách sáo.”
“Cô không cần khách sáo với tôi.”
Diệp Vân Triệt lại nhìn Diệp Thánh Sinh căn dặn: “Đi mua sắm với Đường Ninh, gọi cho anh nếu em có vấn đề gì.”
“Được.”
Ăn sáng xong, Diệp Vân Triệt đến công ty, Đường Ninh đích thân lái xe đưa Diệp Thánh Sinh đến trung tâm thương mại.
Những trung tâm mua sắm lớn nhất và nổi tiếng nhất trong thành phố đều do Diệp Vân Triệt đứng tên.
Đường Ninh đỗ xe trong nhà để xe dưới hầm, dẫn Diệp Thánh Sinh vào trung tâm bằng thang máy.
Trước đây, Diệp Thánh Sinh hiếm khi đến một trung tâm mua sắm lớn như vậy.
Một là cô không muốn tiêu tiền của Diệp Vân Triệt, hai là cô không có bạn bè, sẽ không có ai gọi cô ra ngoài mua sắm.
Ngoại trừ một lần đưa Diệp Hân Nhiên đi chơi, cô ấy không bao giờ đến nữa.
Đường Ninh dẫn cô đến khu đồ trẻ em trước.
Tầng này bán đầy đồ trẻ con, chói mắt đến mức khiến người ta không thể dời chân.
“Thánh Sinh thích con gái hay con trai?”
Đường Ninh dẫn cô vào cửa hàng quần áo trẻ em.
Diệp Thánh Sinh suy nghĩ một lúc nói:
“Thật ra, em thích con gái hơn, nhưng một gia đình như Diệp Vân Triệt dường như muốn con trai hơn.”
Dù sao, gia đình họ có cả cơ nghiệp để thừa kế, nếu không có con trai, sẽ rất khó có chỗ đứng.
Đường Ninh chọn vài bộ rất dễ thương.
Cô cười nói: “Vậy sinh đôi đi, như vậy em sẽ có tất cả.”
"Nhưng không có vận may như vậy.”
Diệp Thánh Sinh cũng đi theo nhìn quần áo.
Có rất nhiều quần áo nhỏ, rất đẹp.
Đặc biệt là những chiếc váy công chúa được cắt may tinh xảo, nếu được mặc lên người các bé chắc hẳn sẽ rất dễ thương.
Như một nàng công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
Đường Ninh lấy ra một chiếc váy nhỏ đưa cho Diệp Thánh Sinh.
“Nếu em sinh con gái, em có muốn để nó làm con dâu của chị không?”
“Chị Ninh chưa gì đã muốn tìm vợ cho Tiểu Bắc rồi sao?”
Vậy lỡ như hai đứa lớn lên không thích nhau thì sao?
Diệp Thánh Sinh hỏi: "Chị và Cố Thành Lệ cũng là người yêu thời thơ ấu, phải không?”
Vẻ mặt của Đường Ninh thay đổi.
Cô quay lại nhìn Diệp Thánh Sinh, giơ tay nhéo cô.
“Tại sao em không nghĩ nên nói lời nào à?”
“Em không cố ý.”
Diệp Thánh Sinh nhăn mặt đau đớn, vội vàng nói:
“Được, nếu em sinh con gái, em sẽ để nó làm con dâu của chị.”
“Nào, nào bà thông gia, quẹt thẻ của Diệp Vân Triệt đi.”
“Hôm nay chị sẽ thay đổi em thành một phú bà giàu có.”
Thường thì Diệp Thánh Sinh không thích tiêu tiền.
Quần áo và quần mà Diệp Vân Triệt đặt đều được làm riêng và được giao trực tiếp đến nhà, vì vậy không thể biết giá.
Đường Ninh đưa cô đến một cửa hàng sang trọng.
Ngay lập tức, một nhân viên đã tiến tới phục vụ một cách nhiệt tình.
Đường Ninh chọn một vài chiếc váy đắt tiền đưa cho Diệp Thánh Sinh.
“Em thử đi.”
Diệp Thánh Sinh nhìn vào thẻ, một chiếc váy có giá hàng trăm nghìn.
Cô nhìn Đường Ninh nói: “Chị Ninh, có phải đắt lắm không?”
Đường Ninh không thèm để ý.
“Em có biết quần áo trên người mình giá bao nhiêu không?”
Diệp Thánh Sinh cúi đầu: “Bao nhiêu trăm?”
Bởi vì quần áo đều là Diệp Vân Triệt gửi về nhà, không có dán nhãn, cho nên cô thật sự không biết giá bao nhiêu.
Đường Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai cô thở dài: “Cái áo phông này của em ít nhất cũng phải mười nghìn tệ, mấy chục nghìn mấy trăm nghìn đối với một chiếc váy thực sự không đắt.”
Diệp Thánh Sinh “…”
Một chiếc áo phông là 10.000 nhân dân tệ…
Chỉ một chút vải thôi sao?
Diệp Thánh Sinh thực sự không hiểu tại sao những người giàu có lại chi nhiều tiền như vậy cho một chiếc áo.
Cũng có thể mặc những cái rẻ hơn mà?
“Mau thay đi, chị thấy bộ váy này rất đẹp.”
Đường Ninh thúc giục.
Diệp Thánh Sinh không còn cách nào khác ngoài việc thay váy.
Cô vừa bước vào phòng thử đồ thì có hai cô gái bước vào.
Họ không già lắm, nhưng ăn mặc sang trọng, chân đi giày cao gót, rất kiêu ngạo.
Đường Ninh không để ý, vẫn đang chọn váy cho Diệp Thánh Sinh.
Lâm Vị Vị đi giày cao gót bước lên phía trước, với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ở đây có thứ gì thích hợp cho tôi không?”
Nhân viên chạy đến đón, thấy cô mặc đồ hiệu nổi tiếng, xách chiếc túi trị giá nửa triệu nhân dân tệ thì biết nhất định là thượng đế tới rồi.
Cô vội vàng gật đầu nói: “Thưa cô, chúng tôi có những mẫu mới nhất ở đây, tôi nghĩ tất cả đều phù hợp với cô, hơn nữa những mẫu này cũng là phiên bản giới hạn, cô có thể xem cô thích cái nào.”
Lâm Vị Vị hơi giơ tay lên, bước về phía trước để lựa chọn. Cô thấy một người phụ nữ bên cạnh.
Liếc nhìn chiếc trên tay đối phương nói: “Cho tôi xem chiếc trên tay cô ấy.”
Nhân viên tư vấn lập tức nói: “Chỉ có một chiếc của mẫu đó, cô ấy vẫn đang xem. Nếu cô ấy không cần, vậy, chúng tôi…”
“Cô ta trông có vẻ không muốn mua, cô mang nó đến đây, tôi muốn cái đó.”
Nhân viên đến hỏi Đường Ninh: “Cô ơi, cô có cần chiếc váy này không?”
Đường Ninh liếc nhìn nhân viên tư vấn, rồi nhìn người phụ nữ cách đó không xa.
Cô khịt mũi: “Tôi không cần thứ tôi đang cầm?”
“Vậy cô xem giá đi, bộ váy này là chiếc duy nhất trong cửa hàng của chúng tôi, trị giá 170 ngàn, nếu không cần thì đưa cho vị tiểu thư kia xem?"
Nhân viên cố ý nhắc nhở giá cả để khiến cô bỏ cuộc.
Đường Ninh coi thường những kẻ hợm hĩnh nhất.
Cô im lặng.
Người tư vấn lại nói: “Còn… váy trong cửa hàng của chúng tôi không thể mặc thử, nếu bạn của cô thử thì nhất định phải mua. Cái vừa thử là 66.000.”
Sắc mặt Đường Ninh tối đi rất nhiều, cô vẫn giữ bình tĩnh.
Lâm Vị Vị kiêu ngạo bước tới nói:
“Nếu cô không đủ tiền thì đừng đi lung tung. Nếu dính vết bẩn, người khác sao có thể mua được, nhưng tôi không quan tâm, vì vậy đưa váy cho tôi.”
Cô đưa tay về phía Đường Ninh để lấy váy.
Đây là lần đầu tiên Đường Ninh bị một cô gái hám tiền coi thường.
Cô hừ lạnh một tiếng.
“Muốn thì phải đưa cho cô? Hừ, thà lấy về làm giẻ lau còn hơn.”
Nói xong, cô trực tiếp ném xuống đất, cố tình dùng chân giẫm lên nó hai lần.
“Cô…”
Lâm Vị Vị nhìn cô, thở hồng hộc.
Một số nhân viên gần đó vội vàng vây quanh, hung hăng nhìn Đường Ninh.
“Cô ơi, chiếc váy của chúng tôi có giá hơn một trăm nghìn.”
“Cô ơi, cô phải mua chiếc váy này.”
Đường Ninh tức giận, mặt đen muốn khiển trách những người đó, Lâm Vị Vị lại khịt mũi.
“Cô giả vờ cái gì? Nếu cô có khả năng, thì trả tiền ngay bây giờ. Đừng tỏ vẻ để thỏa mãn sự phù phiếm của mình.”
Bạn của Lâm Vị Vị cũng cười khinh bỉ.
Vẻ mặt của Đường Ninh cực kỳ khó coi.
“Tôi không bao giờ trả tiền khi mua sắm.”
“Vậy là ăn cắp sao?”
Bạn của Lâm Vị Vị che miệng thốt lên.
Đường Ninh chưa kịp trả lời, giọng nói của Diệp Thánh Sinh đã vang lên từ phòng thử đồ.
“Chúng tôi đã đến trung tâm mua sắm của mình và quẹt thẻ đen của mình. Đây có gọi là ăn cắp không?”
Diệp Thánh Sinh thay chiếc váy màu xanh có thiết kế xẻ ngực, bước ra ngoài một cách duyên dáng.
Dù đi giày bệt thì chiếc váy mỏng manh ấy vẫn có thể tôn lên vẻ quý phái, sang trọng vốn có từ bên trong.
Ngoài ra, cô ấy sinh ra đã xinh đẹp, nhìn như công chúa cao sang, tùy ý đứng sang một bên, khí chất thanh cao.
Khoảnh khắc Lâm Vị Vị nhìn thấy cô, vẻ mặt thay đổi, theo bản năng muốn quay người rời đi, nhưng Diệp Thánh Sinh đã lạnh lùng gọi:
“Đứng lại.”
Lâm Vị Vị dừng lại, chỉ có thể gật đầu gọi: “Sinh, Thánh Sinh…”
Cô ta không dám để gọi "cô Thánh Sinh, bởi vì sợ xấu hổ.
Diệp Thánh Sinh không cho cô ta chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: “Cô gọi tôi là gì?”
Cho dù Lâm Vị Vị lấy của Diệp Vân Triệt mười triệu, sau khi lấy được tiền cũng phải tránh xa anh.
Nếu Diệp Thánh Sinh nói với anh rằng cô ta chưa rời đi, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Thực sự sợ hãi, Lâm Vị Vị vội vàng gật đầu gọi: “Cô Thánh Sinh.”
“Vị Vị, bạn gọi cô ta là gì? Bạn biết cô ta à?”
Đường Ninh cũng rất tò mò, nhìn Diệp Thánh Sinh.
" Thánh Sinh, em biết cô ấy không?"
Diệp Thánh Sinh nói:
“Cô ấy là con gái của dì Trương, chồng em đã sắp xếp để lên lớp cùng em.”
Khi nghe điều này, bạn của Lâm Vị Vị buột miệng nói: “Vậy là người hầu sao?”
“Này! Con gái của giúp việc, tôi còn tưởng đó là một tiểu thư nhà giàu nào đó, giọng điệu lớn như vậy.”
Diệp Thánh Sinh tiến lên một bước, nhìn Lâm Vị Vị đang mặc quần áo hàng hiệu, hỏi: “Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lâm Vị Vị không dám ngẩng đầu lên, giọng nói bắt đầu lắp bắp:
“Tôi, tôi đã kiếm một người bạn trai giàu có, anh ấy đã đưa tiền cho tôi.”
“Vậy nên mới nghỉ làm?”
Diệp Thánh Sinh hỏi.
Lâm Vị Vị rụt rè nói:
“Xin lỗi cô Thánh Sinh, tôi nghỉ vì nghĩ rằng cô không cần tôi. Nếu bây giờ cô không rảnh, tôi có thể đi trước không?”
Cô ta muốn nhanh chóng trốn đi.
“Sau này tốt nhất là nên biết mình, đừng có ra ngoài hống hách.”
“Vâng. Tôi đã nhớ bài học của cô rồi.”
Diệp Thánh Sinh không muốn lãng phí thời gian với loại người này, cô nói:
“Cô có thể đi.”
Khi Lâm Vị Vị ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang nhìn cô ta một cách kỳ lạ.
Có chế giễu, khinh bỉ, mỉa mai.
Dù sao, đều là coi thường.
Cô ta hoảng loạn bước đi rất nhanh.
Người bạn cũng nhìn cô ta một cách lập dị.
Nhìn Lâm Vị Vị rời đi, Đường Ninh cười cười nhìn Diệp Thánh Sinh.
“Đôi khi em khá độc đoán.”
Cô quá lười để đánh nhau với cô gái nhỏ, nếu không, cô và Đường gia sẽ không dễ dàng gây rối.
Diệp Thánh Sinh cười theo, có chút tự hào, nói: “Diệp Vân Triệt đã cho em dũng khí.”
Sau đó, cô nhìn lướt qua các nhân viên, mặt không biểu cảm khiển trách:.“Đây là cách mấy người đối xử với khách hàng sao?”
Sau khi nghe những gì cô nói vừa rồi, họ không dám đối xử bất kính với cô.
“Tôi xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi. Tôi có thể hỏi cô là ai…”
“Mấy người không xứng đáng để biết tôi là ai Quẹt thẻ đi.”
Đường Ninh đưa thẻ đen của Diệp Vân Triệt cho họ.
Khi thấy đó là thẻ đen chuyên dụng của ông chủ, vội vàng nhận lấy, cung kính nói:
“Thật xin lỗi, chúng tôi không có mắt, mong hai vị tiểu thư tha lỗi."
“Lần sau tôi sẽ kiểm tra. Nếu còn gặp phải điều như vậy một lần nữa, mấy người biết phải làm gì rồi.”
Diệp Thánh Sinh nâng cao tư thế của mình, khá giống một bà chủ.
Các nhân viên đồng loạt gật đầu: “Vâng.”
Sau khi quẹt thẻ, Diệp Thánh Sinh cùng với Đường Ninh rong bộ váy đó bước ra khỏi cửa hàng.
Mấy nhân viên vẫn ngay ngắn đứng ở cửa tiễn bọn họ: “Hai vị tiểu thư, đi thông thả.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Diệp Thánh Sinh mới dịu đi tính tình, cười hỏi Đường Ninh:
“Chị Ninh, vừa rồi có phải em hơi hống hách không?”
“Chà, rất độc đoán, những người không biết còn nghĩ em là một con nhím nhỏ.”
Đây là điều cô không ngờ tới.
Đường Ninh luôn cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh mình thật yếu đuối và đáng thương, đôi khi cô rất thích khóc.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy bình tĩnh và quyết đoán trong mọi việc.
Nó thực sự gây ấn tượng với cô.
“Ha ha, em có nguyên tắc của em, trên đời này chỉ có Diệp Vân Triệt có thể khi dễ em. Người khác làm tổn thương em, em sẽ hoàn trả gấp trăm lần.”
Đường Ninh nhìn cô khó hiểu hỏi: “Tại sao em lại để Diệp Vân Triệt bắt nạt?”
“Bởi vì yêu đó.”
“F*ck”
Đường Ninh thở dài. Cô kéo Diệp Thánh Sinh tiếp tục đi dạo quanh trung tâm mua sắm. Đi xem phim khi họ mệt mỏi.
Buổi chiều hai người đến trường mẫu giáo đón Đường Tiểu Bắc.
Khi Diệp Thánh Sinh về đến nhà, đã là bảy giờ tối.
Vừa bước vào nhà đã thấy người đàn ông ngồi ở phòng khách.
Cô cầm mấy túi đồ đi tới, gọi: “Vân Triệt…”
Diệp Vân Triệt ngẩng đầu nhìn cô.
“Em về rồi.”
“Ừm, em mua cho anh một cái cà vạt và một cái cài áo.”
Cô cười nói: “Thích không?”
Diệp Vân Triệt híp mắt gật đầu đáp: “Ừ, anh thích.”
“Còn cái cà vạt này, anh thích không?”
Diệp Vân Triệt vẫn gật đầu. “Anh thích.”
Anh mở máy tính ra, giơ tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nâng đôi chân nhỏ cởi giày của cô ra.
“Cả ngày đi mua sắm có mệt không?”
Diệp Thánh Sinh lắc đầu.
“Không mệt, bọn em còn xem một bộ phim.”
Nghĩ tới cái gì, cô hỏi: “Vân Triệt, anh biết Lâm Vị Vị không?”
Nghe thấy Lâm Vị Vị ba chữ, Diệp Vân Triệt sắc mặt thay đổi, áy náy cụp mắt xuống, hừ một tiếng ‘ừ’.
Diệp Thánh Sinh nói tiếp:
“Sau này cũng đừng sắp xếp đi cùng em, chỉ cần anh đừng chọc giận em, ngày nào em cũng về nhà.”
Diệp Vân Triệt "…”
Anh dường như vẫn không thể quên những hành động khốn nạn của mình. Ánh mắt anh hơi đảo, nói: “Anh đi rửa mặt.”
“Ồ.”
Diệp Thánh Sinh không chút nghĩ ngợi nhìn anh rời đi.
Lúc ăn tối, cô nhìn người đàn ông đối diện vẫn luôn vùi đầu ăn.
“Vân Triệt, anh còn cảm thấy đau bụng sao?”
Diệp Vân Triệt đáp: “Không sao, không nghiêm trọng như vậy.”
"Anh biết phản ứng của anh là cái gì sao?”
Diệp Vân Triệt gật đầu, “Ừ, hội chứng mang thai đồng cảm."
Cố Thành Lệ đã giải thích cho anh.
Diệp Thánh Sinh cười, nói:
“Em cảm thấy rất công bằng. Em mang thai, anh ốm nghén, để anh có thể trải nghiệm nỗi khổ của mẹ bầu.”
Có một chút tự mãn, cô vùi đầu vào ăn cơm.
Cắn hai miếng, cô phát hiện người đàn ông đối diện không ngẩng đầu lên, không biết có đang nghe cô nói hay không, nhưng anh cũng cư xử rất kỳ lạ.
“Vân Triệt…”
“Thánh Sinh…”
Hai người đồng thanh nói.
Diệp Thánh Sinh lập tức nói: “Anh nói trước.”
“Em nói trước.”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh đang lo lắng gì sao?”
Diệp Vân Triệt chớp mắt, trầm giọng nói: “Ngày mai anh đi công tác, có thể là mấy ngày.”
Diệp Thánh Sinh không để ý.
“Anh đi công tác, không phải là em không cho phép anh đi.”
“Ừm, nếu em thấy nhàm chán, đến gặp Đường Ninh hoặc gọi cho anh”
“Được.”
Diệp Thánh Sinh rất hiểu chuyện, cũng nghĩ về việc trở thành một người vợ tốt.
Buổi tối, cô trở về phòng sớm để thu dọn.
Đột nhiên, cô phát hiện ra chiếc giường lớn của mình đã thay đổi.
Có chút tò mò, Diệp Thánh Sinh đến thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thận trọng nói: “Vân Triệt.“
"Hả?”
Diệp Vân Triệt dừng việc đang làm, quay đầu nhìn cô.
Diệp Thánh Sinh đến gần anh.
“Có phải anh nhờ người đổi giường trong phòng ngủ không? Tại sao anh lại đổi giường? Em nghĩ giường trước ngủ rất thoải mái.”
“Đó là một chiếc giường ngủ thông minh mới được phát triển. Anh nghĩ em đang mang thai nên được nghỉ ngơi tốt, vì vậy đã đổi giường.”
Diệp Thánh Sinh tin thật.
“Thì ra vậy. Đã mười giờ, về phòng ngủ đi?”
Cô ôm lấy cánh tay anh.
Diệp Vân Triệt bây giờ cảm thấy, chỉ cần bước vào căn phòng đó, trong lòng sẽ tràn ngập áy náy.
Anh ngồi im, không chủ động kéo cô gái nhỏ bên cạnh ngồi lên đùi mình ôm như trước nữa.
Anh nói: “Thánh Sinh, sao chúng ta không chuyển đến một ngôi nhà khác nhỉ? Nhà gần trường em hơn.”
“Chuyển nhà?”
“Tại sao? Anh lạ quá. Đổi giường thì được, nhưng sao phải chuyển nhà? Anh không thoải mái khi sống ở đây?”