CHƯA CÔNG KHAI ĐÃ LY HÔN

Vu Thiến Văn chưa thấy vụ đeo nhẫn cho búp bê bao giờ, đối với cô, lần này coi như là lần đầu trông thấy.

Nhân vật hóa trang xoay người lấy một cây cọ trang điểm.

Kha Tây Ninh nhàn nhạt quét mắt nhìn. Ánh mắt nương theo hướng nhìn của Vu Thiến Văn rơi trên ngón tay con búp bê, hình dáng chiếc nhẫn hoàn toàn thu vào trong mắt cậu. Đây rõ ràng là loại nhẫn nam, mặt ngoài nhẫn trơn nhẵn, kiểu dáng đơn giản, mặt trong trông loáng thoáng dường như có khắc chữ cái tiếng anh gì đó.

Vu Thiến Văn chú ý thấy vẻ mặt Kha Tây Ninh cứng ngắc giây lát, nhưng vừa quay lại, cậu đã trở lại bình thường, nhắm mắt để nhân viên hóa trang dùng cọ trang điểm, giống như khoảnh khắc cậu thất thần mà Vu Thiến Văn vừa thấy chỉ là ảo giác, chưa từng xảy ra.

Cô tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay búp bê, vân vê vật nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn típ, khó hiểu nói: "Cái này cũng là fan tặng ạ? Sao lại nghĩ ra trò tặng nhẫn thế này?"

Nhân viên trang điểm đã quen với những chuyện sóng to gió lớn, tỏ vẻ không có gì lạ, nhún vai nói: "Fan có khả năng tặng nhẫn, nhưng sẽ không tặng loại quá đắt. Dù sao thì bọn họ tặng chủ yếu cũng là đồ trang sức các loại, sẽ không thực sự đụng tới đao thật súng thật đâu."

Đao súng thật có lúc cũng không được mang mà. (*)

(*) Ở đây ý của nhân viên trang điểm là chỉ tặng những đồ trang sức mĩ ký chứ không tặng đồ xịn, ở dưới tác giả dùng nghĩa đen đao súng thật thì không thể tặng.

Cô bỏ cọ xuống, cười nói: "Tây Ninh, mở mắt được rồi đấy."

Hàng lông mi của Kha Tây Ninh khẽ rung động, mở mắt. Tối nay cậu phải biểu diễn trước các fan. Bài hát sẽ diễn thiên về phong cách rock anh roll, tiết tấu rất nhanh, khác với những ca khúc Kha Tây Ninh thích trước đây. Để hợp với tiết mục, nhân viên hóa trang cũng trang điểm cho Kha Tây Ninh một kiểu tạo hình tương đối bắt mắt.

Không chỉ vậy, hôm nay cậu còn nhuộm tóc xám, mặc dù chỉ là nhuộm tạm thời.

Kha Tây Ninh làm gì Vu Thiến Văn cũng theo sát bên cạnh. Tạo hình cho tiệc sinh nhật lần này khiến cô nhớ tới tạo hình tên hề khi cậu lần đầu tham gia "Ai đang nói dối". Chương trình kia đã giúp Kha Tây Ninh một lần nữa trở lại trước tầm mắt khán giả đại chúng. Lần đầu Kha Tây Ninh thử phong cách tạo hình đột phá chính mình, khiến khán giả thấy được một "Kha Tây Ninh" khác, còn nhận được không ít lời khen ngợi.

Vu Thiến Văn nhỏ giọng nói: "Đẹp thật, trông còn đẹp hơn tạo hình tên hề lần trước nữa. Tạo hình lần trước đẹp thì có đẹp, nhưng mà dọa người quá, không hợp với thẩm mỹ hiện hành. Còn lần này có thể coi là sự kết hợp giữa phong cách thường ngày và tạo hình tên hề, em cá các fan khẳng định sẽ rất thích."

Nhân viên hóa trang thấy Vu Thiến Văn cổ vũ hết lời thì tâm trạng tốt lên không ít, tiết lộ: "Tôi dựa trên tạo hình tên hề lần trước thay đổi đôi chút. Tây Ninh là diễn viên, diễn viên ở trên đài không thay đổi tạo hình thường ngày nhiều như ca sĩ, hiếm lắm mới có một lần biểu diễn, phải tranh thủ thay đổi cho đỡ nghiền tay."

Vu Thiến Văn gật đầu như giã tỏi, giống như đã sớm ném chuyện chiếc nhẫn ra sau đầu, hoàn toàn bị tạo hình của Kha Tây Ninh hấp dẫn ánh mắt.

Kha Tây Ninh thì vẫn đang suy nghĩ chút chuyện, hơi thất thần, ánh mắt cũng có chút mất tiêu cự. Nhân viên hóa trang thấy cậu im lặng không nói gì, bèn khẽ giọng gọi: "Tây Ninh, cậu nhìn xem, thấy thế nào? Nếu không được thì để tôi sửa lại."

Kha Tây Ninh được gọi hoàn hồn. Cậu hơi giật mình, chậm rãi ngước mắt, nhìn chính mình trong gương, đoạn gật đầu nói: "Không phải sửa đâu, thế này là được rồi."

Nhân viên hóa trang mỉm cười quay đi thu dọn đồ nghề.

Vu Thiến Văn đang định bỏ chiếc nhẫn lại chỗ cũ, bất chợt Kha Tây Ninh gọi cô lại: "Thiến Văn, đưa nhẫn anh xem chút."

"Vâng." Vu Thiến Văn gật đầu, nghe lời đưa cho cậu.

Trái tim Kha Tây Ninh không hiểu sao đột ngột đập nhanh, chiếc nhẫn từ tay Vu Thiến Văn đưa tới chỗ cậu, phần bụng ngón trỏ cùng ngón cái khẽ vuốt ve mặt trong chiếc nhẫn, không ngoài dự đoán vuốt tới hàng chữ cái quen thuộc kia. Sau khi chứng thực, trái tim cậu mới dần bình ổn lại.

Vu Thiến Văn khó hiểu hỏi: "Anh Tây Ninh, chiếc nhẫn này có gì bất thường ạ?"

"Không có gì bất thường cả." Kha Tây Ninh khẽ thở ra một hơi, nhìn thẳng cô đáp, "Em bảo em thấy nó trên tay chibi doll, có thể cho anh biết là con nào không?"

Vu Thiến Văn nhặt ra con búp bê từ trong đống quà tặng.

Cô cầm con búp bê cẩn thận nhìn kỹ một hồi, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Vu Thiến Văn lẩm bẩm: "Con này là nhân vật nào ấy nhỉ, sao mình chưa thấy bao giờ."

Trong số fans không thiếu người vẽ giỏi, bọn họ sẽ vẽ mặt thần tượng thành bản chibi, sau đó sẽ liên hệ với phía cửa hàng mô phỏng thành dạng búp bê, có không ít fan sẽ chọn mua chibi doll các nhân vật mà thần tượng mình đóng. Vu Thiến Văn đã từng thấy không ít bản chibi doll của Hiệp sĩ tia chớp và Lộ Linh, sau khi "Đại sư phong thủy" công bố poster tuyên truyền, cô cũng thấy một số chibi doll của Dung Lan.

Biểu tượng của Hiệp sĩ tia chớp là áo choàng đỏ. Lộ Linh thì sẽ có tai thỏ và đội một chiếc mũ dạ đen, tượng trưng cho Lộ Linh lần đầu gặp gỡ bác sĩ tâm lý. Dung Lan là nhân vật cổ trang, hình tượng búp bê cũng khác hai nhân vật trước rõ rệt, một thân áo vải xanh cộc, tay cầm quạt giấy vẽ bức tranh thủy mặc.

Vu Thiến Văn đã quen thuộc với mọi kiểu nhân vật và chibi doll của Kha Tây Ninh, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy búp bê theo hình nhân vật này.

Con búp bê này có lẽ phải mất một món tiền lớn để chế tác, trông rất giống thật, nhưng nếu nói nó là Kha Tây Ninh thì lại không giống lắm. Nó trông như một cậu nhóc sinh viên đại học có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu, mặc áo hoodie sọc liền mũ cùng quần jean thông thường, trên đầu đội mũ lưỡi trai tối màu, vài sợi tóc hơi dài bị áp dưới vành mũ, cười đến là ngốc nghếch.

Vu Thiến Văn vắt hết óc suy nghĩ cũng không nhớ ra con chibi doll này đến tột cùng là nhân vật nào.

Kha Tây Ninh trầm mặc chăm chú nhìn con búp bê, chợt sắc mặt hơi hốt hoảng. Cậu đưa tay ra, Vu Thiến Văn vội đặt con búp bê vào tay cậu.

Cô nhìn không chớp mắt, nhìn Kha Tây Ninh lấy tay chọt chọt mũi con búp bê, khóe miệng không khỏi co rút, thầm nghĩ không ngờ anh Tây Ninh cũng có một mặt ấu trĩ thế này. Nhưng Kha Tây Ninh đã nhanh chóng thu tay lại.

Vu Thiến Văn hiếu kỳ hỏi: "Con chibi doll này rốt cuộc là nhân vật nào anh diễn vậy? Sao em chưa thấy bao giờ."

"Không phải nhân vật nào cả." Kha Tây Ninh bình tĩnh đáp, "Nó chính là anh."

Vu Thiến Văn trợn tròn hai mắt.

Kha Tây Ninh bổ sung thêm: "Nhưng mà là anh của mấy năm trước rồi, hồi anh mới lên đại học."

Vu Thiến Văn ngộ ra vấn đề.

Không lâu sau cô lại bắt đầu thấy khó hiểu. Ai lại rảnh rỗi đến độ làm một con chibi doll Kha Tây Ninh hồi còn học đại học chứ?

Trong số những người bình thường Kha Tây Ninh thuộc dạng nổi trội, nhưng cũng là so sánh với người thường mà thôi, minh tinh chân chính chỉ dựa vào điều kiện bẩm sinh là không đủ, bọn họ phải trải qua vô số lần gọt giũa, cuối cùng mới có thể mài ngọc thô thành hòn ngọc sáng lóa. Cho nên đối với nhiều minh tinh, ảnh thời còn chưa nổi có thể coi là lịch sử đen tối không muốn nhìn lại.

Thời gian Kha Tây Ninh mới ra mắt chính là giai đoạn từ một người bình thường "gọt giũa" thành minh tinh. Thời điểm đó rất ít người biết tới cậu, ngay đến fan trung thành lâu đời như Vu Thiến Văn cũng mới biết tới Kha Tây Ninh hai năm sau khi cậu ra mắt qua một bộ phim thần tượng ba xu.

Kha Tây Ninh đã đoán được người tặng con búp bê này là ai rồi.

Kỳ thực điều này cũng khá ngoài dự đoán, suy cho cùng người kia cũng không giống kiểu sẽ tặng búp bê cho cậu. Nhưng phong cách ăn mặc của con búp bê này thực sự rất giống cậu khi còn chưa ra mắt, mà cả giới giải trí người biết tới cậu khi đó có thể đếm trên đầu ngón tay. Lại thêm vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay con búp bê, Kha Tây Ninh dám chắc trăm phần trăm đây là quà Nghiêm Tự gửi tặng.

Vu Thiến Văn thấy Kha Tây Ninh cứ vân vê chiếc nhẫn không ngừng, cô ngập ngừng hỏi: "Chỗ quà này đưa về khách sạn hết ạ?"

"Ừ." Kha Tây Ninh nói, "Đợi tiệc sinh nhật kết thúc rồi mang về, giờ không vội."

Đã sắp tới giờ, khách mời và fans lần lượt tiến vào hội trường, phóng viên cũng từng nhóm tới hiện trường. Vu Thiến Văn ghé người lên cửa ngó ra nhìn một lúc, sau đó quay lại báo cáo tình hình: "Anh Tây Ninh, tới giờ lên đài rồi."

Kha Tây Ninh không ngờ thời gian qua nhanh như vậy. Lần đầu phải biểu diễn trước mặt nhiều người thế này, cậu hơi căng thẳng, hít sâu một hơi, đoạn đáp: "Anh biết rồi." Nói rồi, cậu đứng dậy, tính cất nhẫn vào một chỗ, tránh cho rơi mất.

Vu Thiến Văn nhanh tay nhanh mắt nói: "Anh giao nhẫn cho em đi, em sẽ bảo quản nó cùng với số quà kia."

Cậu sửng sốt, trong lòng thoáng chần chừ, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Được rồi."

Kha Tây Ninh xoay người rời đi. Vu Thiến Văn ở lại phòng nghỉ, muốn kiếm cái hộp mà bỏ nhẫn vào, vật nhỏ thế này rất dễ mất, phải tìm thứ gì đựng rồi cất đi. Nhân viên hóa trang ngồi cạnh cô, nghe tiếng la hét đinh tai nhức óc từ ngoài vọng vào, kế đó là âm nhạc nổi lên, cô tò mò hỏi: "Em không đi xem Tây Ninh biểu diễn à?"

"Hôm nay lúc tập luyện em đã xem mấy lần rồi." Vu Thiến Văn cười cười, "Em không đi xem náo nhiệt nữa, quà fan tặng tới nhiều thế này, tính ra cũng là một khoản kếch xù, chỉnh lý sắp xếp chúng cũng là việc của em mà."

Vu Thiến Văn nói, chợt lại chuyển ánh mắt hiếu kỳ nhìn lên chiếc nhẫn nam đang nằm trên bàn. Có lẽ chính anh Tây Ninh cũng không nhận ra mình rất coi trọng chiếc nhẫn này, ánh mắt cứ chốc lại liếc nhìn nó.

"Tây Ninh tốt với fan thật đấy." Nhân viên hóa trang cảm động nói.

"Vâng đúng vậy." Vu Thiến Văn cười ha ha nói, "Trước khi làm trợ lý em cũng là fan của anh ấy. Hồi trước anh Tây Ninh quay phim không bận lắm, thi thoảng lại trả lời bình luận với tin nhắn riêng của fan. Hồi đó em đang chuẩn bị thi đại học, áp lực cực kỳ lớn, coi anh Tây Ninh thành cái cây mà kể khổ, không ngờ anh ấy lại xem... không chỉ xem, anh ấy còn hồi âm lại mấy câu cực kỳ ấm lòng. Thật luôn ý, hồi đó em thấy an ủi lắm luôn, anh Tây Ninh thật sự là người rất tốt, tốt lắm, tốt cực kì ý."

"Em nói liền một mạch ba từ "tốt"."

Vu Thiến Văn cười ngượng ngùng.

Cô và nhân viên trang điểm thân thiết lên đôi chút, cô hiếu kỳ hỏi: "Vừa nãy chị bảo fan thường sẽ không tặng nhẫn quá đắt cho thần tượng vì ý nghĩa sâu xa, thần tượng sẽ không đeo. Thế bình thường fan tặng món khoảng bao nhiều thì thần tượng mới nhận ạ?"

"Thường thì một hai ngàn tệ." Nhân viên hóa trang là người đã lập gia đình, "Nhẫn trên vạn tệ thì ngang với nhẫn cưới rồi."

Vu Thiến Văn gật gù cái hiểu cái không.

Thấy cô nàng có vẻ hứng thú với đề tài này, nhân viên hóa trang bèn kể một chuyện mà mình thấy thú vị cho cô nhóc trợ lý nghe.

"Em đã xem bộ phim thần tượng này chưa, nam chính tặng nhẫn cho nữ chính, mặt trong nhẫn khắc tên của cô gái đó. Kỳ thực nam chính làm vậy là có nguyên nhân, mười ngón liền tâm, cũng giống như tên họ nửa kia sẽ mãi mãi đặt trong tim."

Dĩ nhiên Vu Thiến Văn đã từng xem, loại tình tiết cũ rích này cô đã thấy trong không ít phim thần tượng.

"Em đừng cười nhé." Nhân viên hóa trang nghiêm túc nói, "Ý tưởng này do một nhãn hiệu trang sức của thế kỷ trước sáng tạo ra. Nó có một loạt các sản phẩm, trong đó loại sản phẩm này chuyên thiết kế riêng cho những cặp đôi hẹn ước cả đời chỉ thủy chung với một người."

Vu Thiến Văn hình như đã từng nghe nói tới câu chuyện liên quan tới nhãn hiệu này, cô hiếu kỳ bám riết truy hỏi chi tiết.

Nhân viên hóa trang mỉm cười đáp: "Nếu mua nhẫn, mặt trong nhẫn sẽ thuê chuyên gia khắc chữ. Nhưng loại nhẫn "một đời một người" chỉ có một ID, đại biểu cho "duy nhất"."

Dù hơi rập khuôn, nhưng Vu Thiến Văn vẫn thấy rất lãng mạn.

Nhân viên hóa trang cảm thấy kiểu dáng chiếc nhẫn mà fan kia tặng cho Kha Tây Ninh khá quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô thuận miệng hỏi: "Tây Ninh thích đeo mấy thứ trang sức thế này lắm à?"

"Hình như cũng không thích lắm..." Vu Thiến Văn nghĩ rồi đáp, "Ít nhất thì em chưa thấy anh ấy đeo bao giờ. Đúng, trước kia cũng không đeo."

Minh tinh muốn đeo trang sức phải đặc biệt chú ý. Nghệ sĩ còn độc thân chỉ cần đeo trang sức đụng hàng với nghệ sĩ khác là lập tức sẽ bị bloggers coi thành thật mà tung ra cả tá tin đồn hai người đang bên nhau, thấy mãi thành quen. Nếu là nghệ sĩ đã có người yêu, vậy càng không dám đeo trang sức nhẫn vật linh tinh, sợ không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

Chỉ là cậu không ngờ, Nghiêm Tự sẽ dùng cách này để trả vật thuộc về Kha Tây Ninh trở lại bên người cậu.

Tiếng hô hét ngoài hội trường vang lên hết đợt này đến đợt khác, một khắc cũng không ngừng, các minh tinh bạn bè dưới đài cũng high không kiềm chế, nhưng ánh đèn sân khấu sáng quá, Kha Tây Ninh không nhìn rõ bóng người phía dưới. Cuối cùng âm nhạc dừng lại, Kha Tây Ninh tuôn mồ hôi như tắm, cậu mỉm cười cúi người chào khán giả dưới khán đài. Tiếng vỗ tay như thủy triều mãnh liệt dậy lên.

Cậu nóng quá phải cởi áo khoác ngoài ra, từng bước đi xuống khỏi khán đài.

Nhân viên hóa trang đã rời khỏi phòng nghỉ, chỉ còn một mình Vu Thiến Văn. Trông thấy Kha Tây Ninh, cô vội chạy qua đưa khăn giấy cùng nước. Kha Tây Ninh ngửa mặt uống nước, hầu kết lăn lên lăn xuống, uống xong còn lấy tay lau miệng.

Phó Diễm cũng từ khán đài trước đi ra cánh gà, khẽ giọng tán thưởng tiết mục biểu diễn của Kha Tây Ninh.

Trên vòng bạn bè và weibo đều là những tin nhắn chúc mừng sinh nhật mọi người gửi tới, cậu chuyển phát mấy tin, đồng thời cảm ơn người ta.

"Cậu đang lướt weibo à?" Phó Diễm hỏi.

Kha Tây Ninh "ừm" một tiếng.

"Thế đừng chuyển phát tin vội, lên hot search xem xem có tin nào liên quan đến sinh nhật cậu không."

Kha Tây Ninh nghe theo, rời khỏi trang cá nhân của mình.

"Có không?" Cả ngày hôm nay Phó Diễm bận như con quay, chân còn không chạm đất, huống chi là thời gian xem đi động.

"Có." Kha Tây Ninh nói.

"Thứ mấy?"

"Thứ hai."

"Cũng ổn." Ngoài miệng thì bảo ổn, nhưng trong lòng Phó Diễm vẫn thấy hơi không cam tâm, suy cho cùng hắn cũng đã phí không ít công sức chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật này, phóng viên được mời tới cũng toàn là các phóng viên chuyên mục của các tòa báo lớn, tiết mục hát nhảy cũng được phát trực tiếp lên mạng, "Hầy, thế hot đứng thứ nhất là ai?"

Giọng điệu Kha Tây Ninh vẫn rất bình tĩnh: "Nghiêm Tự."

Mặt Phó Diễm tức khắc lại dài như trái mướp, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh ta dạo này không phải im hơi lặng tiếng lắm hả? Sao lại ngoi lên hot search rồi? Là vì chuyện gì?"

Kha Tây Ninh rũ mắt, che đi cảm xúc thật nơi đáy mắt.

"Hợp đồng đến hạn, giải ước... Còn có, tuyên bố mấy năm sắp tới sẽ không quay phim nữa, bước vào trạng thái bán giải nghệ."

Vốn dĩ Phó Diễm đang không lưu tâm, nghe tới câu này, hắn kinh ngạc không thôi: "Cậu nói ảnh đế giải nghệ?"

Hết chương 80.

Bình luận

Truyện đang đọc