CHUNG SỐNG CÙNG MỸ NAM


Sáng hôm sau, khi Minh Hy tỉnh dậy Tiêu Hàn đã không còn nằm bên cạnh nữa, chăn gối cũng trở nên mát lạnh từ lúc nào.

Đáng lẽ ra cậu có thể tự thức giấc mà không cần lay gọi, hắn phải cảm thấy vui mừng mới phải.

Vậy mà...
Minh Hy khẽ thở dài, vắt tay lên trán che đi đôi hàng mày đang nhíu lại.

Mặc dù cảm nhận được Tiêu Hàn đối với hắn cũng có tình cảm, thế nhưng Minh Hy vẫn lo sợ cậu sẽ giống như Kỳ Nhiên trước đây, sẽ có ngày bỏ rơi hắn, chân tâm của hắn sẽ lại bị tàn nhẫn dẫm đạp, một lần nữa.

Yêu Tiêu Hàn, yêu một người cùng giới, lao vào tình yêu phải chịu định kiến của xã hội.

Minh Hy thật sự muốn biết mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc sẽ đi đến đâu, là chung đường hay là qua đường.
Minh Hy vươn người ngồi dậy, trên môi nở một nụ cười ảo não.

Đã nói sẽ kiên nhẫn chờ câu trả lời vậy mà chính bản thân hắn lại không đặt quá nhiều hy vọng vào Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn rời nhà từ khi đường phố vẫn còn thưa thớt bóng người và đến trường khi tiếng trống vào học vừa vặn vang lên.

Giữa khoảng thời gian ấy đã đi những đâu làm những gì thì cậu cũng không nhớ rõ, hình như chỉ đơn giản là lang thang hết nơi này đến nơi khác, hình như còn có tình cờ gặp gỡ vài người quen.
Bộ dạng hiện tại của Tiêu Hàn quả thật đã khiến không ít bạn học thầm giật mình.

Chàng trai vốn luôn mang trên môi nụ cười rạng rỡ, ánh hào quang chói mắt rất tự nhiên vây quanh người ấy đột nhiên trở thành một chàng trai có dáng đi thất tha thất thiểu, vẻ mặt mệt mỏi chán chường.
Liếc mắt thấy Tô Bình đang kinh ngạc trừng mắt nhìn mình, Tiêu Hàn mặc dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng hỏi:
"Sao thế?"
Tô Bình mượn cô bạn ngồi gần đấy cái gương, đưa ra trước mặt Tiêu Hàn, khẽ nhíu mày, "Mày nhìn mày hiện tại đi.

Tao thật không ngờ một người chú ý đến ngoại hình như mày lại chịu vác cái bộ mặt này đến trường."
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào gương, hết mở miệng rồi lại khép miệng, thật lâu sau vẫn chẳng nói được câu nào.

Mắt thâm quầng, da xanh tái, môi nhợt nhạt.

Chỉ có một đêm mất ngủ lại có thể khiến cậu mang bộ mặt thê thảm như vậy, Tiêu Hàn khẽ nhếch môi tự giễu.
Tô Bình trả lại gương, quan sát Tiêu Hàn một lúc rồi hỏi:
"Hàn, từ khi gặp Minh Hy mày mất ngủ mấy lần rồi?"
"Tính thêm lần này là ba." Tiêu Hàn uể oải đáp.
"Thật là..." Tô Bình đau lòng thở hắt ra một hơi, "Kể tao nghe xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tiêu Hàn cười yếu ớt đề nghị, "Lát nữa nhé?! Bây giờ tao chỉ muốn ngủ thôi."
Tô Bình nhíu mày xót xa nhìn Tiêu Hàn, vỗ vỗ vai cậu vài cái, cô nói:
"Ngủ đi ngủ đi.


Giáo viên để tao lo cho."
Chống cằm nhìn tư thế ngủ chẳng mấy thoải mái cùng nét mặt chẳng mấy an bình của Tiêu Hàn, Tô Bình thầm than thở, đại sự có vẻ như không ổn rồi bác gái ơi!
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Tiêu Hàn thật sự đã thay đổi rồi.

Trước đây cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Tiêu Hàn cũng vẫn ăn bằng dáng vẻ lang thôn hổ yết.

Còn bây giờ đây cậu ngồi trước một cốc kem gần nửa tiếng đồng hồ, tay cầm thìa khuấy đi khuấy lại khuấy cho đến khi kem trở thành chất lỏng mà vẫn chưa chịu uống, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ một mực thất thần nhìn xuống mặt bàn.

Nếu như là bình thường, khi thấy bộ dạng này của cậu Tô Bình nhất định sẽ cười long trời lở đất, thế nhưng hiện tại cô cười không nổi.
"Mày và Minh Hy lại cãi nhau à?"
Tiêu Hàn lắc lắc đầu, đáp, "Không phải, bọn tao vẫn rất tốt."
Tô Bình nhếch môi cười mỉa mai:
"Rất tốt? Thế này mà là rất tốt? Bộ dạng rất tốt của mày còn kinh khủng hơn cả một con nghiện không có thuốc nữa."
Tiêu Hàn khẽ thở dài một hơi, kể lại chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua cho Tô Bình.

Càng nghe về cô gái xinh đẹp nọ, hàng mày Tô Bình càng nhíu chặt lại.

Cái nhân vật ngàn đời trong tình yêu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Một mặt cô cảm thấy như thế cũng tốt, tình yêu mà quá thuận buồm xuôi gió mới thật sự đáng lo.

Nhưng mặt khác, nhìn Tiêu Hàn sầu não như thế này, cô đương nhiên cảm thấy đau lòng:
"Minh Hy không giải thích à?"
Tiêu Hàn chậm rãi gật đầu.
"Mày cũng không hỏi?"
Tiêu Hàn vẫn tiếp tục chậm rãi gật đầu.
Tô Bình hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.

Cô thật không hiểu tại sao Tiêu Hàn lại cứ giữ khư khư khúc mắc ở trong lòng? Cậu không biết đấy là nguyên nhân chính của sự tan vỡ ở các cặp đôi sao? Cố gắng kìm nén không bạo phát cơn thịnh nộ, cô dịu giọng hỏi:
"Sao mày lại không hỏi?"
"Tao muốn anh ấy tự nói."
Tô Bình day day phần thái dương đau nhức, bất lực hỏi tiếp:
"Thế bây giờ thử nói xem, mày là gì của người ta?"
Tiêu Hàn ngẩn người nhìn Tô Bình.

Phải rồi, cậu đã là gì của Minh Hy đâu.

Nhìn vẻ mặt cậu, Tô Bình biết cậu đã hiểu rồi nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Hàn, mày thích Minh Hy thế mà mày có cho người ta cảm giác an toàn đâu? Minh Hy tỏ tình với mày nhưng lại không nhận được câu trả lời, biểu hiện của mày có cảm giác như mày thích anh ấy mà cũng có cảm giác như cậu không thích anh ấy.

Cái cảm giác thấp thỏm ấy, một người chưa từng trải như mày làm sao hiểu được?"
Tô Bình như nói với Tiêu Hàn mà cũng như nhớ lại về mối tình đầu những năm cấp hai của mình, trên môi không khỏi xuất hiện nụ cười chua xót.

Tiêu Hàn không hiểu biểu cảm của Tô Bình lại cho rằng cô đang chế giễu cậu, bĩu môi nói:
"Mày nói như mày đã từng trải rồi ấy."
Tô Bình không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, cô vươn tay lấy cốc kem đã hóa thành cốc nước của Tiêu Hàn, một hơi uống hết sạch.

Bất chấp cái trừng mắt dữ tợn của cậu, cô thản nhiên lấy khăn giấy lau miệng, hỏi:
"Lát nữa về nhà mày trả lời Minh Hy cũng chưa muộn."
Tiêu Hàn đột nhiên thuỳ hạ mi mắt, nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà tao thấy hơi sợ." Ngừng lại để hít một hơi thật sâu, cậu tiếp tục, "Mày biết đấy, tao và Minh Hy đều là đàn ông.

Mặc dù bây giờ xã hội đã cởi mở hơn rồi nhưng mà mọi người vẫn sẽ khó chấp nhận tình yêu đồng tính.

Bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, tình yêu dị tính mới là bình thường, là lẽ tự nhiên.

Trước đây tao cũng từng nghĩ thế.

Cho nên bây giờ, khi tao lỡ yêu một người đồng giới, tao cảm thấy rất sợ.

Tao sợ tình cảm này không bền, sợ bản thân sẽ bị tổn thương.

Mày không biết đâu, cô gái kia thật sự rất đẹp, thật sự rất cuốn hút.

Mà Minh Hy vốn không phải là đồng tính, tao sợ anh ấy sẽ có một ngày yêu các cô gái trở lại và bỏ rơi tao."
Nghe được những lời bộc bạch này từ một kẻ vô tâm vô phế như Tiêu Hàn, Tô Bình liền hạ mắt giấu đi sự xót thương.

Quả nhiên không phải người đồng tính nào cũng có thể can đảm đối mặt với tầng tầng lớp lớp định kiến của xã hội.
Tiêu Hàn là một người được rất nhiều con mắt dõi theo, nói cách khác mọi hành động của cậu luôn luôn khiến người ta để ý và bàn tán.

Cậu từ nhỏ đã được bao bọc trong cái lồng kính, sống trong tình yêu thương và cái nhìn ngưỡng mộ của người khác, chưa thực sự va chạm kể cả cuộc sống lẫn tình cảm.

Một ngày nào đó, nếu như biết Tiêu Hàn là người đồng tính thì mọi người xung quanh sẽ đối xử với cậu thậm tệ đến thế nào đây?
Minh Hy cũng vậy, hắn là chủ tịch tập đoàn Z, một trong những tập đoàn hàng đầu trong nước.


Cuộc sống của hắn, hành động của hắn đều thu hút sự quan tâm chú ý của dư luận.

Hắn có dám công khai khuynh hướng giới tính hay không, Tô Bình không thể nói chắc.

Thế nhưng cô hiểu được khi một thẳng nam như hắn tỏ tình với một thẳng nam như Tiêu Hàn, hắn nhất định đã phải đánh cược rất nhiều.

Đáng tiếc là đầu óc Tiêu Hàn quá mức đơn giản, suy nghĩ quá mức trẻ con vậy nên cậu mới chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân như thế.
"Lương Tiêu Hàn, can đảm lên nào! Mày thử nói những lời này với Minh Hy xem, tao dám chắc là anh ta sẽ hiểu và kể cho mày nghe về cô gái kia, cả về cảm xúc của anh ta nữa, có được không?" Tô Bình nhẹ giọng khuyên nhủ.
Tiêu Hàn lần đầu tiên đối mặt với một Tô Bình dịu dàng như vậy trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm kích.

Cậu khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Rời khỏi quán kem, Tô Bình đưa Tiêu Hàn trở về nhà của Minh Hy.

Trước khi cậu đi vào, cô nở nụ cười rạng rỡ, khích lệ:
"Hàn, nhất định phải can đảm lên! Nhớ gọi điện cho tao, đừng vì tình quên bạn.

Nhớ đấy!"
Tiêu Hàn bước vào nhà, cậu đã cho rằng hôm nay sẽ giống như mọi ngày khác, Minh Hy sẽ đeo tạp giề chuyên tâm nấu cơm, khi nhìn thấy cậu đứng trong bếp nhướn mắt nhìn thực đơn hắn sẽ tươi cười ôm cậu vào lòng rồi dịu dàng hỏi cậu có mệt không.

Thế nhưng, hiện tại đây, trước mặt Tiêu Hàn, cái người mới hôm qua còn thâm tình nói thật lòng thích cậu đang môi hôn môi với cô gái xinh đẹp yêu kiều nọ.
Từ trước đến giờ Tiêu Hàn chưa từng tưởng tượng ra được dáng vẻ khi hôn của Minh Hy, hôm nay được tận mặt nhìn thấy quả thật là đẹp đến hút hồn.

Có lẽ lúc hôn cậu, trông hắn cũng tuyệt vời thế này.

San đứng một bên mở to đôi mắt xanh trong veo lên nhìn hai người bọn họ, ánh mắt chăm chú quan sát vẻ hiếu kỳ.

Sau đó đường nhìn của nó chuyển sang Tiêu Hàn, kêu "Meow" một tiếng không rõ ý nghĩa.
Nghe thấy tiếng động, Minh Hy lập tức rời khỏi Kỳ Nhiên.

Khi nhìn thấy Tiêu Hàn mang vẻ mặt không rõ cảm xúc đứng trước cửa, thái độ của hắn bình tĩnh đến mức chính bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.

Có lẽ ngay từ khoảnh khắc Kỳ Nhiên đột nhiên kiễng chân lên, hắn đã đoán được tình huống này sẽ xảy ra.

Kỳ Nhiên không hiểu quan hệ giữa Minh Hy và Tiêu Hàn, gương mặt xinh đẹp bất giác đỏ bừng, cô hướng ánh mắt áy náy về phía cậu, lúng túng nói:
"Thật sự xin lỗi, bọn chị đã làm phiền cậu rồi."
Tiêu Hàn vốn đang đứng bất động lúc này mới nhàn nhạt khách sáo nói:
"Đâu có, là em làm phiền hai người." Cậu bình tĩnh đi qua hai người bọn họ, mỉm cười, "Hai người cứ tiếp tục đi.

Em sẽ không rình trộm đâu."
Minh Hy bất chợt bắt lấy cổ tay Tiêu Hàn, thế nhưng một lúc sau lại chẳng nói câu nào chỉ nhẹ giọng gọi, "Hàn..."
Một nụ cười xuất hiện trên môi Tiêu Hàn, không rạng rỡ, không tức giận, không khinh miệt.

Đó đơn giản là một cái nhếch môi không hề có ý nghĩa:

"Em về để nói với anh, ba mẹ Bình lại đi công tác rồi.

Em sẽ dọn sang đấy ở vài ngày.

Lần này không cần anh chuyển hành lý giúp em nữa."
Thấy Minh Hy nhíu mày nửa tin nửa ngờ, Tiêu Hàn cũng chẳng nói gì thêm nữa, đưa tay còn lại gỡ tay hắn ra rồi bước lên lầu.

Cậu điên cuồng thu dọn đồ đạc, điên cuồng nhét hết tất cả những gì thuộc về cậu vào vali.

Trong đầu Tiêu Hàn lúc này bên cạnh hình ảnh hôn môi đẹp đến đau lòng của hai người dưới tầng thì chính là suy nghĩ phải rời khỏi ngôi nhà này một cách nhanh nhất có thể.

Cậu cắn môi thật mạnh, ngăn không cho dòng nước mắt trực trào ra khỏi khoé mi.
"Không được khóc!" Tiêu Hàn tự nhủ, cậu đã kiên cường như vậy cơ mà, nhất định không thể đầu hàng được.
Khi mang theo vali hành lý chẳng có mấy đồ đạc xuống dưới tầng, Tiêu Hàn thấy Kỳ Nhiên đang đứng trong bếp tất bật nấu cơm, còn Minh Hy đang yên lặng ngồi trên sofa.

Tiêu Hàn biết, hắn đang đợi cậu.
Vừa nhìn thấy Tiêu Hàn, Minh Hy vội vàng bật dậy.

Thế nhưng hắn vẫn giống như lúc trước, mở miệng ra rồi lại khép miệng lại, mãi mới hỏi cậu được một câu:
"Em, vẫn sẽ trở về đúng không?"
Mắt Tiêu Hàn như vô tình như cố ý liếc về phía Kỳ Nhiên trong phòng bếp, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi lại:
"Trở về? Để làm gì? Để thành người thừa à?"
Minh Hy khẽ nhíu mày, hô hấp tức thì trở nên dồn dập, "Anh, anh đã hứa sẽ chăm sóc em cho đến khi hai cô chú trở về."
Tiêu Hàn trưng ra vẻ mặt như đã tỉnh ngộ, "À" một tiếng dài.

Cậu đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi khẽ cười:
"Yên tâm! Em nhất định sẽ giúp anh hoàn thành lời hứa."
Dứt lời, Tiêu Hàn kéo vali rời khỏi ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm giữa cậu và Minh Hy, không một chút do dự, không một chút lưu luyến.

Nếu như bây giờ quay đầu lại, cậu sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì? Trong ngôi nhà cậu từng ở, hai người một nam một nữ đầm ấm hạnh phúc? Hay là gương mặt thoải mái nhẹ nhõm của Minh Hy?
Ánh nắng trưa chiếu rọi khiến cơ thể Tiêu Hàn như tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, nhưng bóng lưng cậu lại vô cùng cô độc, cô độc đến nhói lòng.

Minh Hy nhất mực dõi theo bóng lưng ấy cho đến khi nó mất dạng trong biển nắng.

Nhắm mắt, thả phịch người xuống sofa, cánh tay hắn vắt ngang qua mặt che đi đôi mắt đã ướt nhoà.
San đi đến ngồi bên cạnh Minh Hy rồi vươn cái lưỡi hồng nhạt ram ráp liếm tay hắn như an ủi.

Minh Hy cúi đầu nhìn nó, nở nụ cười ảo não:
"Cậu ấy bỏ đi mất rồi.

Con nói xem bố có nên giải thích không? Vấn đề của bố có nên kéo Hàn vào không?"
Đáp lại hắn chỉ là một tiếng "Meow" khe khẽ.
Trong phòng bếp, Kỳ Nhiên nhìn về phía một người một mèo trên sofa, bi thương dần hiện lên trong mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc