CHÚNG TA THỊ TẨM ĐI, BỆ HẠ

Lộc Đài...

Lửa thiêu bùng cháy ở khắp nơi đem ngôi nhà cao to tráng lệ đều cắn nuốt trong biển lửa.

Bên trong quỷ dị có nam tử trường bào đen huyền đứng tĩnh lặng ở đó mặc phía sau lửa thét gào cắn xé màn lụa.

Trụ Vương lúc này thật bình thản giống như sức nóng của lửa chả hề hắng gì, y nghiêng đầu cười với hồng y nam tử đối diện.

" Đát Kỷ, ngươi còn chờ gì sao? "

Nước mất nhà tan, cả một đời đế vương người người e sợ giờ chỉ là một kẻ mất nước với hai bàn tay trắng, hồng y trước mặt cũng tựa như sương khói mà thôi.

Đời này của y làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, nhuộm đầy tay màu người ghê rợn tự nhiên giờ phút này đối mặt với tử vong cũng thực bình thản tiếp nhận.

Bạo quân chết là đáng không phải sao?

Đát Kỷ tay cầm chui gươm run rẩy, hắn thế nhưng về sau vài lùi bước muốn thoát ly khỏi hắn.

Tiếc là đen huyền trường bào nháy mắt đã quét lại đây đem cổ tay đang chui gươm của hắn một đường hướng tới đầu quả tim.

Loảng xoảng...

" Ta và ngươi từ nay không ai nợ ai... "

Đát Kỷ thân thể lung lay bị người tàn nhẫn đẩy rơi khỏi Lộc Đài, thời khắc hắn vừa rơi xuống, trơ mắt nhìn thân ảnh đơn bạc bị lửa bao phủ vô tình rơi vào trong mắt hắn.

Hai ta không ai nợ ai sao?

Đát Kỷ vùng vẫy trong khoảng không không cam tâm rơi xuống nước mắt.

...

Đau quá... Thật đau...

Thương Vương Thụ ngồi bật dậy hai tay ôm lấy đầu, thân thể đau nhức như vạn mã đạp qua.

Khoan đã, cảm giác này không đúng!

Y rõ ràng đã bị thiêu chết trong biển lửa rồi, sao có thể nằm yên vị ở long sàn được.

Bốn phía màn lụa trắng quỷ dị lung lay, ngoài cửa sổ trăng đỏ như máu treo lên lơ lửng giữa bầu trời.

Y sống lại sao?

Thương Vương Thụ nén đau đớn, lê từng bước chụp lấy trên bàn thánh chỉ để xác minh.

Quả nhiên...

Đây là thời gian y vừa dọn dẹp xong các tộc Đông Di ở phương đông, hiện tại y cũng chỉ là một nam nhân chưa quá nhị thập tứ.

Lúc này y chưa làm mấy chuyện táng tận lương tâm lúc trước, chưa moi tim Tỷ Can, ép Tây Bá Hầu Cơ Xương ăn chính con trai của hắn. Mọi tội ác của y vẫn chưa làm, Thương Vương Thụ ngồi bệt trên đất.

Vai gầy run rẩy vì kích đông.

Y không phải là bạo quân, vẫn chưa phải là bạo quân.

Thương Vương Thụ đáy lòng thầm bình tĩnh lại, nếu ông trời đã cho y một lần nữa sống lại cơ hội thì y nguyện làm một minh quân, chăm dân như con, một lòng dựng nhà Thương.

Hình ảnh hồng y nam tử dung mạo mê hoặc chúng sinh năm đó đứng ở vườn Ngự Uyển dần dần mờ ảo.

Y và hắn sớm đã không can hệ gì nhau, mộng ở đời trước nên sớm từ bỏ đi thôi!

...

" Thánh Thượng, Quốc Sư cầu kiến "

Bút mực trong tay Thương Vương Thụ đánh rơi, nam nhân gương mặt lạnh nhạt mặc huyền y đứng trước bàn thư.

Hắn xác thực lớn lên không tồi, da trắng như ngọc sáng, hắc ưng con ngươi nghiêm minh nhìn y. Hắn khoé môi hơi cong lên, nhàn nhạt ý cười chậm rãi lan toả.

" Hoàng Thượng, đã lâu không gặp "

Cảm xúc như nước vỡ đê " ồ ạt " tràn ra, nam nhân này chính là người ở đời trước một lòng hộ y. Dù cho y mất đi nhà Thương, hắn vẫn một lòng hộ giá y đến chết.

Huyền y nam nhân đó một thân nhiễm đầy huyết sắc suy yếu dần trong ngực y, hắn mỉm cười nói:

" Bệ hạ, thần thích người thật lâu... Thật lâu rồi... "

Sau đó còn báo đen ấy nằm bất động chẳng buồn chạy nhảy nữa, trung thần đều đã bị y xua đuổi, đến cuối cùng người ái y cũng chịu không được đi trước một bước.

Thương Vương Thụ lần đầu tiên cười thật lòng đối với hắn, trong lòng âm thầm hạ xuống quyết tâm.

Đời trước phụ ngươi một chân tâm, đời này ta bồi lại ngươi là được. Ngươi kết cục sẽ không như đời trước, sẽ không.

" Ân, thật lâu rồi không thấy khanh. Quốc Sư có thể hay không đến chỗ ta nhìn rõ một chút "

Thương Vương Thụ cười ôn nhu, ý cười dào dạt ở đáy mắt. Thân ảnh người đối diện đều được y thu gọn vào trong tầm mắt.

Y trái tim đập " thình thịch " liên hồi, ẩn nhẫn chờ đợi người kia sa vào lưới.

" Thần tuân chỉ " Thân Công Báo khom lưng chấp tay hành chỉ với y, hắn lúc này từng bước một đi tới chỗ Thương Vương Thụ.

Cho tới khi đứng gần sát mép bàn, hắn bất ngờ bị người ôn nhuận như ngọc kia thình lình duỗi tay ra tóm lấy cổ áo kéo về trước. Môi áp môi với bệ hạ hắn luôn ngày đêm một lòng tôn kính, một cỗ cảm xúc không tên không biết tự khi nào len lỏi nảy mầm.

Thật thoải mái.

Thân Công Báo lén mở mắt ra nhìn trộm bệ hạ của hắn, y thế nhưng vẫn luôn mở mắt nhìn y không rời.

Mâu quang của y sáng hơn bao giờ hết, hắn đánh bạo to gan đưa tay áp trụ gáy của Thương Vương Thụ, dùng đầu lưỡi từng chút một cạy mở hàm răng của y.

Thương Vương Thụ ban đầu ngạc nhiên song rất nhanh liền nhiệt tình đáp lại, hùa theo hắn triền miên hôn sâu.

Hô...

Thân Công Báo luyến tiếc rời đi đôi môi ướt át kia, hắn chống tay ở trên bàn cười khẽ nhìn người bị hôn đến mơ mơ hồ hồ. Thương Vương Thụ hai má đỏ ửng, đôi mắt mông lung không chớp lấy nhìn chằm chằm vào hắn.

Y không biết hiện tại bản thân mê hoặc người đến thế nào.

Cổ áo lệch sang một bên để ra cái cổ trắng ngần trước mặt Thân Công Báo. Thương Vương Thụ hô hấp dần ổn định, duỗi tay ra chạm nhẹ lên một bên má của hắn.

" Ái khanh, ngươi cũng thật to gan " Giọng nói y hỉ nộ không rõ, đáng giận nhất thanh âm kia trầm bỏng như câu hồn người đến thần hồn điên đảo " bất quá trẫm cho qua tội, mau bế ta lên bàn "

Thương Vương Thụ thật giang tay chờ hắn, Thân Công Báo bất đắc dĩ ôm y đặt lên bàn, cổ áo lại một lần nữa bất hạnh bị túm lấy.

Hắn cảm thấy có một cỗ nhiệt khí từ bên dưới, yết hầu khô khốc trượt lên trượt xuống, đưa tay ra ngăn trở bàn tay đang làm loạn trên người đốt lên lửa.

" Bệ hạ, ngài yêu cầu làm gì sao? "

Thương Vương Thụ cười tà mị rút tay về vẽ loạn một vòng lên ngực hắn câu dẫn chầm chậm nhả ra hai chữ.

" Thao trẫm "

Thân Công Báo: "... "

Bình luận

Truyện đang đọc