CHUYỆN CŨ AFGHANISTAN 1986


“Cậu nghĩ anh ta sẽ làm thế nào?” Akaj hỏi.
Euler dứt khoát nói, “Anh ấy sẽ làm chuyện nên làm.”
“Quên đi, ” Akaj châm chọc, “Nếu hắn thật sự nói sẽ từ bỏ cậu, cậu có thành ma cũng không tha cho hắn.”
Euler nói, “Cậu là người Liên Xô, tại sao lại làm thế?”
“Ai nói người Liên Xô nhất định phải giúp người của mình?”
Euler tỏ vẻ phức tạp, “Vậy phản bội đất nước mình là cảm giác gì? ”
Ánh mắt Akaj lạnh lùng, đá vào chỗ cách mắt cá chân cậu ba thước, “Câm miệng.”
Euler đau đến hít vào một hơi, suýt nữa đứng không vững Akaj cười lạnh, “Oleg sẽ đi sắp xếp tay súng bắn tỉa.

Đường lớn thế này cũng thật làm khó hắn.

Liên Xô có mười tay súng bắn tỉa, nếu hắn cho rằng có thể gọi mấy tên vô dụng kia đến đây thì có thể làm nên chuyện sao?”
“Cậu rất hiểu anh ấy, biết anh ấy sẽ làm gì, nhưng chưa chắc anh ấy không thể dùng chiêu phá chiêu được.”
“Cậu sai rồi.” Akaj mở áo khoác lấy khẩu súng lục ra, đâm vào huyệt thái dương của mình, “Bản thân mình là loại người gì tôi còn chẳng biết, huống chi là hắn?”
Nói xong cậu ta bật loa hỏi, “Oleg, suy nghĩ kỹ chưa?”
Oleg tỏ vẻ rất bình tĩnh, “Đây không phải là quyết định của một mình tôi, tồi cần liên lạc với chỉ huy và xin ý kiến của cấp trên.

Nếu cấp trên quyết định cứu con tin, thì sẽ bàn điều kiện sau”
Akaj lưu loát kéo chốt an toàn, “Đó là chuyện của anh, tôi không có nhiều thười gian như vậy.”
Oleg nói, “Nếu tôi không tránh ra, cậu giết con tin thì cũng không có cách nào tấn công hết.” Hắn dừng lại một chút, “Tôi nghĩ mình nên nói rõ, tôi có một lực lượng xe tăng ở phái sau, cậu định bắt con tin hay đàm phán với chỉ huy đơn vị xe tăng? Người Afghanistan sẽ không quan tâm đến con tin Liên Xô, cậu có cần thời gian chuẩn bị con tin Afghanistan không?”
“Tôi biết anh có bao nhiêu đạn, chỉ cần sân sau không tới, tôi vẫn có phần thắng.”
“Sao cậu biết? Có muốn ngẩng đầu lên xem không?”
Akaj cắn răng, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng trực thăng chiếu lên vách tường tòa nhà chỉ huy, cậu tắt loa phóng thanh, “Mẹ nó,  là Doe[1] à? Ông đây không muốn chết vì tên Khwaja kia.”
Oleg nhướng mày, “Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên chờ cuộc gọi này đi, hoặc cậu cũng có thể nghĩ xem mình có nên bị bom ném chết hay không.

Tôi không nói dối cậu, có ít nhất 100 kg bom trên đó.”
“Mẹ kiếp, sao không ai nói với tôi là có thứ này vậy!” Akaj kéo tai nghe ra và nói vào micro, “Khwaja, sao trực thăng đến được đây? Anh định giết tôi à?”
Khwaja ngồi trong một chiếc xe rộng rãi và thoải mái, đặt tách trà xuống, điều chỉnh micro, “Em chờ một chút, tôi sẽ cho người đi xem.”
Lúc này phó đại đội trường đã trở lại, “Tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong, sẵn sàng nghe lệnh.”
Oleg hỏi, “Kêu trực thăng rút lui đi, đừng để người khác phát hiện ra.”
Phó đại đội trưởng gật đầu, “Đã kêu rút lui rồi.”
“Là tôi bất cẩn, lúc trước không nên tìm cậu ta.” Oleg lẩm bẩm một tiếng, vô cùng buồn bực.

Nếu ngay từ đâu không sốt ruột muốn thủ tiêu Viktor, hắn sẽ không vội vàng chui đầu đi tìm Akaj.


Mấy người nhạt rác của Akai toàn là những người có năng lực, không dễ đối phó.

Nhưng sau trận của Viktor, tin tức của Akaj liền đứt đoạn, hắn tìm Bui.

Buri nói không biết gì hết, hắn chỉ nghĩ tên nhóc kia lại la cà đâu rồi, không để ý lắm.

Ai ngờ cậu ta lại ở cùng đám người tị nạn, cao giọng thế, cũng không sợ kẻ thù tìm thấy cậu ta à?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Oleg, hắn dừng một chút, cảm thấy hình như mình đã bỏ sót chỗ nào rồi.
Làm viêc huênh hoang thế không phải là phong cách của Akaj.

Cậu ta trốn chui trốn nhủ ở khu ổ chuột vì muốn ẩn mình, trừ phi cậu ta bất đắc dĩ phải làm như vậy!
Oleg không thể để người khác biết cậu ta là thủ lĩnh của phần tử bạo loạn, hắn quyết định đánh cuộc một lần, “Tay súng bắn tỉa đừng nhúc nhích, đợi lệnh của tôi.” Hắn mở loa phóng thanh, đổi bằng tiếng Afghanistan, “Nếu đã nói điều kiện, dù sao cũng phải có tí thành ý chứ, có thể cởi mũ bảo hiểm của cậu ra trước để tôi xem cậu là ai không?”
Akaj giật mình, không ngờ Oleg lại hỏi như vậy.

Một số người tị nạn cũng chú ý tới vấn đề này.
“Cậu là người Afghanistan hay Liên Xô?” Oleg giả vờ nói, “Tôi đã gặp rất nhiều người Afghanistan nói tiếng Nga rất sõi trên chiến trường và người Liên Xô nói tiếng Afghanistan rất tốt.

Vì thế, đôi khi tôi không biết kẻ thù của mình là ai.

Tiếng Nga của cậu rất lưu loát, cậu là con lai à? Vậy đây chính là tội kích động, tạo thành mối đe dọa cho trật tự ổn định quốc gia, tôi còn nghi ngờ cậu là gián điệp quân sự, cậu có thể tự ngẫm lại đi.” Hắn nói đầy ẩn ý, “Ngoài ra, có phải cậu cũng nên làm rõ xem kẻ địch của mình là ai hay không?”
Akaj không trả lời, ánh mắt cậu tối sầm lại.
“Tôi biết các người rất bức xúc, cũng hiểu được nỗi khổ của các người, Nhưng tất cả chúng ta sinh ra để chịu khổ, không khí xung quanh chúng ta nặng đến mức nào[2] và tất cả những ai hít thở bầu không khí đó đều phải chịu đựng như nhau..

Cậu nghĩ tôi là kẻ thù của cậu, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, chúng tôi cũng bị kẹt trong vũng lầy này.

Cũng phải đối mặt với thực tế tàn nhẫn.

Tôi không phải là nguyên nhân khiến cậu đau khổ.” Oleg mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Bình tĩnh và nghĩ xem ai mới là kẻ thù thực sự của cậu.”
Akaj cắn răng, biết hắn đang ám chỉ điều gì.
Euler khẽ thở dài, “Cậu thả tôi đi đi.

Oleg sẽ không để ý đến dân thường đâu.

Miễn là cậu rút lui thì cậu có thể thương lượng điều kiện với chính phủ để giải quyết vấn đề, không sử dụng bạo lực để trút giận, không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm tổn thương chính mình.


Cậu thấy đấy, bao nhiêu người chết rồi?”
Akaj cười, kéo tai nghe ra và nói, “Khwaja, anh thấy đấy, những người khác còn nhìn thấy rõ hơn tôi nhiều.”
Khwaja nói hời hợt, “Đừng quên rằng bạn bè của em đang ở trong tay tôi, Akaj thân mến.” Buri cũng ở đây, em có muốn nói chuyện với ông ta không, tất cả chúng tôi đều đang chờ em quay về uống trà chiều.”
Akaj cười khẽ, “Đúng vậy, tôi sẽ không quên, cho nên anh đừng lo, tôi sẽ không làm gì đâu.”
“Tôi biết em tốt nhất, cậu bé ngoan.”
Akaj thừa nhận rằng cậu luôn hối hận vì những sai lầm thời trẻ, khiến cuộc sống của mình hoàn toàn đi chệch hướng.

Cậu nhớ những năm tháng bị chế giễu và khinh thường ở bộ tổng tham mưu, khi cậu phản bội tổ quốc, phản bội linh hồn và tín ngưỡng, nhưng kết quả là cậu cũng không thực hiện được lý tưởng đầy tham vọng của mình, cái gì cũng không đạt được.

Cậu phải chịu sự khống chế của người khác, giết chết những người dân vô tội, chỉ càng hãm sâu thân này vào địa ngục hơn thôi.

Nhưng trên thế gian này không có máy quay ngược thời gian, hối tiếc cũng vô dụng, sai lầm đã mắc phải thì không có khả năng minh oan.
Cậu chuyển khẩu súng xuống, đâm vào cánh tay Euler, mở loa phóng thanh, “Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, phải xem anh muốn gì/ Đừng hòng lừa tôi bằng bộ dạng đó, Liên Xô xâm lược Afghanistan dưới cái mác giúp đỡ bạn bè, đúng không? Dân chúng Afghanistan oán than khắp nơi, người dân không có quyền lên tiếng về sự sống của mình, tất cả đều nhà người bạn Liên Xô ban tặng, tôi có thể không biết kẻ thù của mình là ai, nhưng tôi cũng biết mình không thể tin tưởng bạn bè của mình.”
Oleg trở nên căng thẳng, hắn ra hiệu, “Tay súng bắn tỉa chuẩn bị.”
Akaj không đợi hắn, cậu nhếch khóe miệng, đột nhiên nổ súng, Euler bất ngờ bị bắn trúng cánh tay, cơn đau nhức nóng rực lập tức bao trùm thần kinh cảm giác, cậu thét chói tai, cắn chặt môi, thở dốc dữ dội.
Oleg suýt nữa bật khỏi chỗ ngồi, lập tức bị đại đội phó ngăn lại, “Đừng nhúc nhích! Tay súng bắn tỉa chờ thêm chút nữa”
Akaj nói, “Oleg, tôi đã hết kiên nhẫn.

Nếu anh không tránh ra, tôi sẽ bắn vào đầu.”
Euler ôm cánh tay chảy máu, kiên trì cắn chặt răng, hét về phía loa phóng thanh, “Đừng để ý đến tôi——”
Oleg giận dữ hét lên, “Giết hắn cho tôi!”
Phó đại đội trưởng che miệng hắn, cố trấn tĩnh, “Đại đội trưởng, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Súng của Akaj từ từ di chuyển lên, từ cổ Euler đến cạnh khuôn mặt cậu, “Oleg, họng súng của tôi chuyển đến thái dương thì tôi sẽ nổ súng.

Nếu không nhanh lên thì cứ ngồi xem tôi giết cậu ta như thế nào.”
Oleg mở mắt thật to, hắn chỉ cảm thấy khẩu súng của Akaj găm vào tim mình, hắn không còn cảm giác được hơi thở của mình, qua mỗi giây càng cảm thấy lạnh toát.

Quả thực đang muốn giết hắn.

Khi họng súng đã ngang qua tai, Oleg giơ ngón tay lên, đầu ngón tay run rẩy.
Thành hay bại chỉ trong ngàn cân treo sợi tóc.


Tiếng bóp cò vang lên giòn giã, hắn vung mạnh tay, “Bắn!”
Khoảng cách quá xa, Oleg không nghe thấy tiếng súng, cả người run lên, mặc kệ băng gạc trên vai, hắn chui ra khỏi xe nhìn, Euler đang bám vào da xe, quỳ gối, nước mắt chảy không ngừng.

Bên cạnh cậu, Akaj đã ngã xuống vũng máu.
Tiếng súng từ trên trời giáng xuống chợt nổ tung.

Những người tị nạn nhìn lân, bóng của máy bay chiến đấu màu xanh đậm xuyên qua những đám mây- chiếu xuống khoảng không.
Cát đá bắn tung tóe, những hạt bụi văng lên cao hai ba thước, mùi lưu huỳnh đánh bay Euler, cậu run rẩy ngã vào trong xe, ôm cánh tay chảy máu nằm bên cạnh Akaj, tầm mắt bị cát vàng cuốn lên che khuất.

Akaj đang co giật, cậu miễn cưỡng mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên kéo trên môi.

Euler mới phát hiện trên hai tay cậu đều có súng, cậu kinh ngạc kéo khẩu súng đã bắn mình bị thương, kéo băng đạn ra, trống không.

Akaj run rẩy giơ tay lên, đặt lên môi làm động tác “suỵt”, ý bảo cậu không được nói chuyện.
Nước mắt Euler chảy xuống, đẩy tóc trước trán Akaj ra, “Tại sao?”
Akaj không quan tâm, cậu đã không còn sức để mở miệng nữa, viên đạn tự sát kia đã phá hủy nội tạng của cậu, khiến cậu đau đến mất hết sức.

Euler che bụng cậu, nhưng không thể cầm nổi máu, “Vì sao phải tự sát? Cậu đã định làm thế ngay từ đầu phải không? Khẩu súng kia chỉ có một viên đạn, cậu vốn không muốn giết tôi…”
Akaj gật đầu, coi như trả lời cậu.
“Euler-“
Euler quay đầu lại, Oleg từ trong khói bụi dày đặc chạy tới, “Xuống đây! Euler! Xuống đây!”
Euler đi xem Akaj, Akaj nâng cằm về phía cậu, khàn giọng nói, “Đi đi.

Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Euler lắc đầu, cậu trèo lên bên cạnh chiếc xe, “Oleg, cứu cậu ta, đưa cậu ấy đi cùng.”
Oleg mở miệng mắng, “Mẹ nó em bệnh rồi hả? Xuống đây mau!” Hắn vươn tay kéo cậu xuống, Euler giãy dụa khóc lóc, “Cậu ấy tự sát! Oleg, cứu cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa chết.”
Oleg dừng lại, “Em nói gì?”
“Súng,” Euler khóc không thành tiếng, “Cậu ấy có hai khẩu súng, em không để ý, cậu ấy dùng tay kia nổ súng tự sát, phát súng vừa rồi không phải bắn em.

Ngay từ đầu cậu ấy không định giết em, có người bên kia đang nghe lén, cậu ấy bị ép buộc.”
Oleg cắn răng, đặt Euler trở lại xe, “Kéo cậu ta lại đây, anh sẽ đưa em đi.”
Chiến tranh cuối cùng đã lộ ra khuôn mặt tàn bạo nhất của nó.

Cuộc ném bom đã kéo dài gần nửa giờ.
Oleg ôm Akaj, Euler đi sau hắn xuyên qua con đường chính lỗ chỗ khắp nơi, đoạn đường kia chỉ hơn ba trăm mét lại trở thành ác mộng cả đời của Euler.

Mỗi khi nhớ lại hắn vẫn còn run rẩy.

Thế giới là một cuốn phim đen trắng, máu người và đất cháy hòa thành một màu, đống thi thể nằm rải rác trên mặt đất như nấm mốc, đang bốc mùi hôi thối.


Cả đoạn đường đều là những linh hồn chết không nhắm mắt, đôi mắt trắng bệnh của bọn họ vô lực trợn trên mặt đất, lạnh nhạt nhìn lên bầu trời.

Bầu trời tối tăm, những đám mây đen che mắt, mặt trời lặn, thành trì chứa đầy văn hóa cổ xưa ngàn năm này cuối cùng đã sụp đổ trong im lặng, bị phá hủy chỉ trong một khoảng thời gian.
Khwaja cất tai nghe, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn lửa bừng chảy liên tục, ánh sáng đỏ au tuôn ra như Sodom bùng lên trong lê hội cuối cùng.

Gã thốt lên, “Kabul cũng có những lúc đẹp như vậy.”
Tài xế nơm nớp lo sợ nói, “Cục trưởng, phạm vi không quân lan rộng, nơi này không an toàn, chúng ta nên về trước.”
Khwaja có vẻ hơi tiếc nuối, gật đầu, “Nói cho du kích biết, hãy để mắt tới Akaj cho tôi.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng.”
Lông mày của Andrew nhíu lại một cách nặng nề, trước mắt còn có quầng thâm đen xanh, nhìn khá buồn cười.
Điểm y tế không thể chứa được nhiều thương binh như vậy.

Hắn xin dựng một cái lều trong sân căn cứ đóng quân, xếp hơn trăm giường hành quân, tạm thời dựng điểm y tế.

Mấy ngày nay hắn hầu như không nghỉ, đợi đến khi hắn vừa kết thúc ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng xong thì chân đã mềm nhũn ngã vật xuống, khiến mấy y tá nhỏ sợ hãi.
Lúc hắn tỉnh lại, y tá Zoya nói cuộc bạo loạn bên ngoài cuối cùng đã lắng xuống, và đại đội trưởng bộ binh Oleg Yerokhovits muốn gặp hắn.

Hắn bò khỏi giường hành quần uống một ngụm nước, mặt giận dữ xốc lều trại, thấy Euler đang rót nước cho Oleg, cẩn thận đút vào miệng.

Thần sắc Oleg sáng sủa hẳn, hoàn toàn không mang vẻ côn đồ hung ác khi trước, “Haha, Andrew, lâu không gặp!”
Andrew đen mặt nói, “Mỗi lần anh tới đều không có chuyện gì tốt hết.” Mặc dù nói như vậy, hắn vẫn cố gắng kiểm trả vết thương trên vai cho Oleg.

Quá trình lấy đạn không thuận lợi lắm, xương gần như bị gãy nát.

Hắn vòng tay qua tự mình thay gạc, thay thuốc cho vết thương, “Không thể chạm vào nước, không được động đậy, như vậy miệng vết thương mới mau lành.


“Vất vả rồi.” Oleg nói, “Có bao nhiêu người bị thương?”
“Trước mắt có hơn bảy trăm người,  hơn hai trăm người bị thương nặng, phần lớn là bị thương trong lúc ném bom.

Số người chết vẫn đang được thống kê, nhưng chắc chắn không phải là một con số tốt.

“Andrew hừ lạnh, “Tôi nghe nói, lễ duyệt binh xảy ra bạo động, đúng là đáng đời.”
“Có lẽ.” Oleg không lập tức phản bác, “Xem ra lần này rất khó kết thúc.”
“Còn cần rất nhiều thuốc, nếu có thể điều một ít bác sĩ tới đây thì tốt hơn.”
“Tôi biết, tôi đã gọi điện thoại cho bộ tham mưu, tối nay một đợt thuốc khác sẽ đến đây, tôi sẽ liên lạc về chuyện điều bác sĩ.” Oleg suy nghĩ một chút, “Còn người tôi mang đến sao rồi?”[1] Doe: Trực thăng hạm Mi-24 của Liên Xô, chính thức được đưa vào trang bị năm 1973, thuộc thế hệ máy bay chiến đấu chuyên dụng đầu tiên, mang theo một lượng lớn đạn dược, khả năng tấn công mạnh và có vai trò vận tải, tên mã NATO là Doe.
[2] Tiểu sử những người nổi tiếng của Romain Rolland..


Bình luận

Truyện đang đọc