CHUYỆN THIẾU NIÊN


39.
Úc Tri sánh vai cùng Thích Đình Tiên đi dạo trên phố dưới ánh chiều tà, khi Thích Đình Tiên nhận ra điều này thì có cảm giác như mình vẫn đang học ở trường số 3, họ cùng mang hộp cơm đến sân thể dục, đi qua hành lang xanh mướt lộng gió của trường.
Thích Đình Tiên không biết mình đưa Úc Tri về chỗ thuê bằng cách nào.
Khi lấy chìa khóa ra, Thích Đình Tiên mới chợt thấy lo lắng, không phải lo lắng về sự lộn xộn trong phòng mà là vì người thuê cùng...!quá khác lạ.

Khi cậu sống một mình cũng không quan tâm đến cuộc sống riêng của đối phương vì dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.

Nhưng bây giờ Úc Tri về cùng cậu làm cậu không khỏi có chút lo lắng.

Cậu cúi đầu nhìn thì thấy đôi mắt trong trẻo của Úc Tri đang nhìn mình, Thích Đình Tiên cầm chìa khóa trong tay chỉ đành cầu nguyện bạn cùng phòng đừng làm chuyện gì khác thường khi mình mở cửa ra.
Trong phòng khách không có ai, trông cũng ngăn nắp, Thích Đình Tiên thở phào nghiêng người để Úc Tri đi vào.
Úc Tri vừa vào còn chưa kịp nhìn bày trí trong phòng đã thấy cửa phòng ngủ đóng chặt bên phải bật mở, một chàng trai cao to da trắng tóc đỏ cởi trần đi ra, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo, tóc ướt, trông như vừa tắm xong.
Vừa hay đối mặt với Úc Tri.
Úc Tri hơi xấu hổ, còn chưa kịp nhìn chỗ khác đã bị Thích Đình Tiên kéo ra sau lưng, giọng điệu không vui, "Mặc đồ vào."
"Đừng keo thế chứ." Chàng trai nói tiếng Anh rồi lảo đảo tiến gần lại họ, đi ngang qua sô pha lấy một chiếc áo thun nhăn nheo mặc vào, định lại gần Úc Tri, "Tôi tên Jarvis, trợ lý của Iron Man đó.

Là đồng đội của cậu ta nhưng đây là lần đầu tôi thấy Thích dẫn người về nhà đấy..."
"Tôi là Úc Tri." Úc Tri vỗ lưng Thích Đình Tiên, từ sau lưng cậu đi ra.
"Cậu cũng là người Trung Quốc sao?" Jarvis nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Cậu là người hôm nay Thích nhìn lúc ném rổ đó hả?"
Úc Tri không ngờ hành động mơ hồ ấy của Thích Đình Tiên sẽ bị đồng đội nhìn thấy, nên cậu gật đầu.
"Ồ hô –" Jarvis làm bộ khoa trương, "Cậu biết không? Chỉ vì Thích nhìn cậu một cái –"
Thích Đình Tiên chợt lên tiếng: "Jarvis, im đi."
"Sao?"
"Không sao chăng gì hết," Thích Đình Tiên tiến lên cầm quần áo trên sô pha ném cho Jarvis, "Ông đi hẹn hò mà, đi nhanh lên."

"Được rồi." Jarvis gật gù, mặc đồ, chải tóc rồi mang giày.
Úc Tri bị câu nói lưng chừng kia khơi gợi lòng hiếu kỳ, cậu đang muốn hỏi thêm thì Jarvis mang giày xong lại cười to, "Thích vì nhìn cậu nên cuối cùng bồi thường nửa triệu."
Nói xong cũng không quay lại đã đóng cửa đi mất.
Úc Tri bối rối, cậu tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.
Cậu quay qua nhìn Thích Đình Tiên, thử thăm hỏi, "Bồi thường?"
Chàng trai im lặng, "Đừng nghe cậu ta nói bừa."
Nhưng không phủ nhận Úc Tri nghe nhầm hay không.

Cậu sững ra tin vào những gì Jarvis đã nói, "Tại sao lại phải bồi thường? Rõ ràng là cậu đã vào rổ mà!"
"Tớ nói là cậu ta nói nhảm." Thích Đình Tiên quay đi chỗ khác, "Cậu ta hay thế đấy."
"Thích Đình Tiên." Úc Tri mím môi, "Tại sao không thể nói cho tớ biết?"

Thích Đình Tiên cau mày, "Tớ không có gì phải nói với cậu hết!"
"Không có à?"
Thích Đình Tiên nhìn Úc Tri đỏ mắt, lúc này mới ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình hung hăng thế nào, cậu cố gắng bình tĩnh lại, "Úc Tri, tớ cho rằng chúng ta đã chia tay rồi."
Cậu nói xong lại hối hận.
Tuy cậu không muốn làm vướng chân Úc Tri nữa nhưng vừa rồi bình tĩnh lại cũng là để bản thân bớt kích động, ít nhất là để xoa dịu Úc Tri đã nhưng lại không biết vì sao vừa mở miệng ra mình đã nói như thế.
Cậu có lòng muốn chữa lại nhưng không còn lời nào để nói, chỉ biết nhìn Úc Tri, dù Úc Tri muốn tát cậu, Thích Đình Tiên nghĩ, cậu cũng nhận.
"Là chia tay." Nhưng Úc Tri chỉ gật đầu, rơi nước mắt, cậu lau đi rồi lại ngẩng đầu nhìn Thích Đình Tiên, "Cho nên bây giờ tớ tới đây là muốn quay lại.".


Bình luận

Truyện đang đọc