CÔ ẤY LÀ SINH MỆNH CỦA TÔI

[Do đang nói về thời niên thiếu nên mình dùng “cậu” thay cho “anh” nhé]

Giọng nói hưng phấn khó kiềm chế từ cửa xông thẳng vào phòng ăn, Diệp Chính Thanh dừng bước, gọi một tiếng "ba mẹ", ánh mắt tò mò đánh giá cô nhóc đối diện: "Đây là em Ấu Thanh ạ?"

Vật nhỏ cũng thật sự nhỏ nha, ngồi vào bàn ăn, cái đầu chỉ cao hơn bàn ăn chút xíu, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt rất sáng, có chút thẹn thùng và nhút nhát, trông giống như một con búp bê. Diệp Chính Thanh thấy chơi rất được.

Diệp Bắc Lương không khách khí giận mắng: "Hô to gọi nhỏ cái gì, hù em gái con sợ thì làm sao?" Lại nhìn về phía Hạ Ấu Thanh, giọng trở nên ôn nhu: "Tiểu Niếp, đây chính là anh Chính Thanh của con, lúc còn nhỏ đến nhà con, con thích chơi với nó nhất."

Hạ Ấu Thanh nhìn Diệp Chính Thanh. Dì Diệp nói anh Chính Thanh đã từng ẵm cô, chú Diệp nói khi còn nhỏ bọn họ cùng nhau chơi đùa, tại sao cô lại không hề có chút ấn tượng nào nhỉ? Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích anh Chính Thanh, cảm giác anh Chính Thanh mang lại không giống với hai anh em sinh đôi của nhà cậu cô.

"Nhắc tới mới nói, tên Ấu Thanh của con là do chú đặt đó," hôm nay tâm trạng của Diệp Bắc Lương rất tốt, ông nhớ lại chuyện cũ, Tiểu Ấu Thanh chớp đôi mắt tò mò nhìn chú Diệp, "Sau khi con sinh ra, ba con gọi điện cho chú báo tin vui, khi đó con chưa có tên, bèn dứt khoát trong tên con cái của hai nhà chúng ta đều có một chữ Thanh."

Thì ra tên của họ lại có nguồn gốc như vậy, thì ra chữ Thanh của anh Chính Thanh và chữ Thanh của cô là cùng một chữ.

Tiểu Ấu Thanh không nói nhiều lắm, nhưng lại rất giỏi giang, ăn cơm xong thì phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, Liễu Tuyết Hoa vội vàng ngăn cô lại: "Tiểu Niếp, dì đưa con lên lầu xem phòng nào."

Liễu Tuyết Hoa nắm tay cô lên lầu, bàn tay nho nhỏ có một lớp chai mỏng, Liễu Tuyết Hoa đau lòng nghĩ, đây nào còn là đôi tay của một đứa trẻ bảy tuổi chứ, đứa bé ngoan, không biết đã phải chịu bao nhiêu cực khổ rồi. Từ đó nảy sinh vô vàn dịu dàng và thương tiếc với cô bé này.

Nắm tay dì Diệp, Tiểu Ấu Thanh cảm thấy giống như tay của mẹ, khi còn nhỏ cô cũng nắm tay của mẹ như vậy, trên người dì Diệp còn có mùi hương của mẹ. Cô vẫn nhớ rõ mùi hương của mẹ, lúc nhỏ cô thích vùi mặt vào trong lồng ngực mẹ, mùi thơm thoang thoảng của bột giặt, đó chính là mùi hương của mẹ, đó là mùi hương đặc biệt nhất trên thế giới. Sau này, cô cũng không ngửi được nữa rồi.

Lên lầu, rẽ trái đến căn phòng thứ hai, Liễu Tuyết Hoa mở cửa, dưới ánh đèn êm dịu, Tiểu Ấu Thanh ngây dại: Đây, đây là phòng cô thật sao? Phòng của bản thân cô? Cô cảm thấy giống như là nằm mơ vậy. Liễu Tuyết Hoa nhìn vẻ mặt của Tiểu Ấu Thanh, biết là cô thích nên cũng rất vui: "Dì vẫn luôn muốn có một cô con gái, sau này Tiểu Niếp chính là con gái của dì! Con xem chỗ này, dì không biết con thích màu nào, cho nên đành bố trí dựa vào ý tưởng của dì, nếu con không thích thì nói với dì, mai dì đưa con đi chợ chọn lại lần nữa."

Lời nói của dì Diệp làm cho ngực Tiểu Ấu Thanh nóng lên, tất cả những tủi thân và chua xót trong một năm qua đồng loạt trào ra, đôi tay nho nhỏ dang rộng ôm Liễu Tuyết Hoa, nức nở nói: "Dì Diệp, mọi người đối xử với con thật tốt. Lớn lên Tiểu Niếp nhất định sẽ báo đáp mọi người."

Liễu Tuyết Hoa xúc động, ngồi xổm xuống ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Ấu Thanh dỗ dành: "Chú và dì không cần còn báo đáp, sau này chỉ cần Tiểu Niếp sống thật tốt, đó chính là báo đáp lớn nhất đối với chú và dì."

Tiếp đó, Liễu Tuyết Hoa dẫn Tiểu Ấu Thanh đi xem phòng, trong tủ đã sớm xếp quần áo mới, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, đầy ắp cả một tủ, dì Diệp còn nói, nếu như mặc không đủ thì có thể mua thêm. Giường rất êm, Tiểu Ấu Thanh nằm xuống thì đã không muốn dậy.

"Kế bên là phòng anh Chính Thanh của con, sau này nếu chú và dì không ở nhà, có chuyện gì thì có thể tìm anh, con cứ xem nó như anh trai ruột mà sử dụng là được." Trước khi rời phòng, dì Diệp nháy nháy mắt với cô, có chút xảo quyệt, cười nói với cô.

Diệp Chính Thanh tắm rửa xong, loay hoay trên chiếc bàn bừa bộn một đống linh kiện, cửa phòng mở ra, Liễu Tuyết Hoa cầm một ly sữa nóng đi vào.

“Mẹ.” Cậu nghiêng đầu, mỉm cười với mẹ.

Liễu Tuyết Hoa đặt ly sữa xuống, nhìn một đống bừa bộn trên mặt bàn, cưng chiều xoa xoa đầu tóc ướt của con trai: "Con lại phá radio của ba con à?"

Diệp Chính Thanh ném cái tua vít trong tay qua một bên, uống một ngụm sữa, đôi môi lập tức dính một vòng sữa thật mỏng, Liễu Tuyết Hoa lấy khăn lau đi, nói với cậu: "Ba mẹ Tiểu Niếp qua đời, tạm thời ở trong nhà chúng ta, con đừng bắt nạt con bé, phải chăm sóc em, xem con bé như là em ruột của con, hiểu không?"

"Dạ, con sẽ không bắt nạt em." Lực chú ý của Diệp Chính Thanh đặt lên mấy món đồ trên bàn, khi cậu chuyên tâm nghiêm túc làm việc, thật sự rất chuyên chú, điểm này rất giống với ba của cậu.

Liễu Tuyết Hoa thở dài, “Tiểu Niếp đáng thương, trong lòng con bé nhất định là rất khổ sở, hôm nay mẹ cầm tay nó, ôi, nào phải là tay của một đứa trẻ chứ, nếu bác trai và bác gái Hạ của con biết nó phải cực khổ như vậy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào. Mẹ và ba con đều hy vọng con bé có thể sống dễ chịu hơn một chút, nó còn nhỏ, con đường sau này còn dài, không thể bị hủy hoại như thế."

Tua vít trên tay Diệp Chính Thanh hơi ngừng lại, rồi chầm chậm trả lời: "Dạ --”

Cứ như vậy, cuối cùng đứa trẻ bảy tuổi cũng tìm được một bến cảng ấm áp để có thể cập bến.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, Tiểu Ấu Thanh đã ngừng học. Ở độ tuổi này hẳn là cô đang học lớp một, nhưng mà học ít hơn bạn bè cùng tuổi một năm [1], đuổi theo sẽ rất vất vả, Diệp Bắc Lương bàn bạc cùng vợ cuối cùng đưa ra một kết quả: Làm theo ý của Tiểu Niếp.

[1] Bên Trung phải học mẫu giáo rồi mới đến lớp một.

Rất nhiều lần, thấy hai anh con cậu đều đi học, Tiểu Ấu Thanh chỉ có thể nhìn bọn họ mà hâm mộ, cô biết, mất đi sự che chở của cha mẹ, cô không có tư cách mở miệng yêu cầu điều gì. Cho nên khi Diệp Bắc Lương và Liễu Tuyết Hoa hỏi ý kiến của cô, trong lòng Ấu Thanh vô cùng kích động, nhưng biểu hiện trên mặt cũng xem như còn bình tĩnh, cô rất kiên định nói: "Chú, dì, con muốn học lớp một."

Hiệu suất làm việc của Diệp Bắc Lương rất cao, chỉ trong vòng một tuần đã làm xong thủ tục nhập học, Tiểu Ấu Thanh và Diệp Chính Thanh cùng học một trường.

Ngày đầu tiên đến trường, cô vô cùng trông mong và kích động, mới sáng sớm đã thức dậy, ở cửa phòng vệ sinh đụng phải Diệp Chính Thanh đang mặc áo ba lỗ, cô giật mình nhảy ra ngoài.

"Tiểu nha đầu," cậu sờ sờ đầu cô: "Sao lại dậy sớm vậy?"

"Không ngủ được..." Khuôn mặt nhỏ của Hạ Ấu Thanh đỏ lên, lui ra ngoài nhường phòng vệ sinh cho anh.

Diệp Chính Thanh vào làm vệ sinh xong, tinh thần sảng khoái, lấy chiếc khăn tắm lớn khoác lên người rồi mở cửa ra, thấy mèo con đang ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, không khỏi cong môi, cậu lấy khăn lông lớn phủ lên đầu và vai cô, tiện thể xoa cái đầu nho nhỏ của cô: "Em đánh răng rửa mặt trước đi, chờ chút nữa cùng ăn sáng."

Cô bị chiếc khăn che chỉ còn lộ ra đôi mắt trong suốt sáng ngời, ngây ngốc nhìn Diệp Chính Thanh rời đi. Chiếc khăn trên người dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh Chính Thanh, hình như rất... ấm áp.

Ngày đầu tiên Hạ Ấu Thanh đi học, đối với cả nhà là một việc lớn hạng nhất, tài xế riêng đưa đón. Diệp Chính Thanh dính chút ánh sáng của em gái, cùng ngồi xe với ba mẹ để tới trường. Hạ Ấu Thanh là học sinh vào giữa chừng, ban ngày học ở trường, tối có Diệp Chính Thanh dạy bù cho cô. Cô không muốn làm chú Diệp và dì Diệp mất mặt nên học vô cùng nghiêm túc, tháng đầu tiên làm bài kiểm tra điểm không tệ lắm. Diệp Chính Thanh thưởng cho cô, dẫn cô đi tới tiệm pizza nổi tiếng nhất trong thành phố để ăn pizza.

Diệp Bắc Lương nuôi dạy con gái và con trai hoàn toàn khác nhau, đối với Ấu Thanh thì rất cưng chiều, đối với Diệp Chính Thanh thì vô cùng nghiêm khắc. Cho nên, mỗi ngày tới trường, Ấu Thanh đều có xe riêng đưa đón, còn Diệp Chính Thanh thì phải chạy xe đạp đi học. Đối với việc này Diệp Chính Thanh tập mãi thành quen, ngồi xe riêng của ba ngược lại sẽ làm cậu và bạn học có khoảng cách, đi xe đạp thì thoải mái tự do hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên Hạ Ấu Thanh ngồi trên xe đạp của Hạ Ấu Thanh. Cậu chạy rất vững, gió thổi vù vù, dường như tim cũng muốn bay theo, cô nắm góc áo của cậu, thiếu niên tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái mang chút hơi thở của mặt trời, cô thích loại cảm giác này. Sau đó cô bèn đưa ra đề nghị không muốn ngồi xe riêng, mỗi ngày đều ngồi trên xe đạp của anh Chính Thanh để đi học, đây cũng là một chuyện hạnh phúc vô cùng.

Ngày nọ, Hạ Ấu Thanh ngồi một mình trên nền phòng khách để vẽ tranh, nghe được tiếng mở cửa, vài tiếng bước chân lộn xộn cùng một loạt tiếng cười truyền vào: "Cậu không cho mình xem, mình tự xem."

Hạ Ấu Thanh bị tiếng cười hào phóng này làm kinh ngạc một lúc, quay đầu lại, cô nhìn thấy một thiếu niên chưa bao giờ gặp, còn chưa kịp nhìn mặt nhau, đối phương là đi lên trước: "Nhỏ như vậy, em chính là em gái của Diệp Chính Thanh à?"

Diệp Chính Thanh liếc thiếu niên trắng trẻo kia một cái: "Đình Phàm, nói chuyện đàng hoàng cho mình, đừng dọa em ấy!"

Đình Phàm không thèm để ý tới Diệp Chính Thanh, cậu ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Ấu Thanh, hữu nghị vươn tay ta: "Chào em. anh là anh em tốt nhất của anh em, em có thể gọi anh là anh Đinh Phàm, em tên là gì?"

"Anh em là có ý gì?" Ấu Thanh khó hiểu hỏi.

Diệp Chính Thanh cười ầm lên, đi tới đá Đinh Phàm: "Cậu ở đâu chui ra một anh Đinh Phàm, Tiểu Niếp nhà mình chỉ có một anh trai là mình!"

Bình luận

Truyện đang đọc