CÔ ẤY NUÔI TANG THI Ở MẠT THẾ

Quý Lăng Bạch nhìn Lão Hoa một cách sắc bén, "Sinh Thành chỉ có thể là Tam Vô, bà cho rằng tại sao các bảo chủ lại tụ tập ở đây, sức chiến đấu tối cao cũng không thể để bọn họ và Thịnh Thành sinh sống với nhau mà không một câu phàn nàn."

"Nếu như bọn họ chỉ nhắm vào Sinh Thành, tôi làm Thành chủ, cùng lắm thì bọn họ vỗ mông chạy lấy người, đương nhiên, bà cảm thấy Tam Vô có thể làm phó Thành chủ, nhưng cô ấy sẽ không nguyện ý làm phó Thành chủ."

Vị trí này nhường thì dễ nhưng khó đoạt lại, anh không thể đảm bảo Tam Vô sẽ không suy nghĩ nhiều, nếu vì chuyện này mà mối quan hệ giữa hai người rạn nứt thì đối với anh, nó sẽ càng khó chấp nhận hơn là bị bao vây bởi thú triều.

Thấy Lão Hoa định nói tiếp, Quý Lăng Bạch liền cắt ngang: "Bà nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì muốn xác định nếu thật sự có chuyện bị bao vây, tôi có rời khỏi các người hay không đúng không?"

Sự nóng nảy trên gương mặt Lão Hoa đã dịu đi khi nghe thấy những lời này.

"Các người yên tâm, chỉ cần Tam Vô vẫn là Thành chủ, tôi sẽ không rời đi." Quý Lăng Bạch ngồi xuống ghế, một tay mệt mỏi buông thõng, "Không cần dùng vị trí Thành chủ trói buộc tôi."

Lão Hoa nhận được sự đảm bảo liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi nói cho các bảo chủ khác.

Quý Lăng Bạch dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên mặt tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng.

Ngược lại, tang thi và những con thú Tam Vô nuôi vẫn không tim không phổi oán giận những thi thể mà thú triều kia để lại.

Đá một cái, những tên chết tiệt này có ý đồ phá hư vườn rau của chúng!

"A! Đau quá!" Tiểu Tang vừa ôm đầu vừa gào khóc, kêu to: "Cho dù ta nhức đầu, các ngươi cũng phải làm tốt chuyện, ta sẽ nhìn chằm chằm các ngươi đấy!"

"Không nghe lời, vặn đầu!"

Hôm nay Tiểu Tang vẫn là người bá nhất trong dàn tang thi.

Nhện Hoàng Tây tham gia một trận chiến, cảm thấy mình như được sống lại, đối xử ôn hòa với bầy nhện, sau đại chiến còn được ăn thêm, Nhện Hoàng Tây lại vui vẻ, đàn nhện con vui sướng chơi trò xếp chồng trong góc.

Một đường dài xiêu xiêu vẹo vẹo, chồng đến con cuối cùng lăn vèo trên đất, cuộn lại thành một quả bóng đụng vào nhau.

Hình thành một sự tương phản rõ rệt với đám người đang thở dài bên cạnh chúng.

Mỗi lần Quý Lăng Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, anh đều thấy hâm mộ Tam Vô.

So với việc giao lưu với con người, các loại âm mưu còn phải đề phòng những người có tâm tư khác nhau, dị năng của Tam Vô thực sự là trời phú.

Bởi vì tâm trạng của mọi người hôm nay đều nặng nề nên Tam Vô cố ý mở nhà kho nhỏ tư nhân, lấy hết đồ quý giá bên trong ra.

Trái cây đều tươi tốt, dây leo dưa hấu và táo đều mọc sum suê, Tam Vô dứt khoát lấy hết số trái cây trước đó cất giữ trong không gian ra, để cho tối nay mọi người đều đủ ăn.

"Vợ Lão Đinh, buổi tối tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt cùng cơm."

Thi triều với thú triều gì chứ, không phải nên no bụng đã rồi hẳn suy nghĩ sao?

Vợ Lão Đinh đang giã tỏi, bà vui vẻ không chút lo lắng, "Được, chúng ta nấu thêm canh cá, cá nướng, cá muối và tôm chiên được chứ? Quý đội thích ăn."

"Được." Tam Vô xua tay.

Vợ Lão Đinh nghiêng người ra ngoài cửa sổ, không nhịn được hỏi: "Thành chủ, Quý đội và cô... Ý là, cô cảm thấy thế nào về Quý đội?"

Người lớn tuổi, bất kể lúc nào, chỉ cần cuộc sống ổn định, muốn quan tâm một chút về chuyện chung thân đại sự của những người trẻ tuổi.

Bà còn sợ vừa nói ra Tam Vô sẽ chạy, liền đưa cho Tam Vô một cái đùi gà chiên để cô gặm.

"Sao vậy? Rất tốt, có thực lực, có nghĩa khí."

Vợ Lão Đinh cười híp mắt nghe, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tam Vô, "Vậy, còn gì nữa không?"

"Còn nữa?" Tam Vô cắn một miếng đùi gà chiên giòn, "Bà muốn nói gì với tôi?"

"Chính là!" Vợ Lão Đinh không nhịn được liền hỏi: "Cô thích cậu ấy không? Thành chủ, tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, Quý đội còn rất quan tâm cô nữa."

"Tuy ở tình thế này tìm được một người nguyện ý đồng hành cùng mình không dễ dàng, nhưng tôi thấy Quý đội rất thích cô đấy." Vợ Lão Đinh nghiêm túc nói: "Thành chủ, tuy Sinh Thành rất quan trọng, nhưng đôi lúc cô phải để ý đến những người xung quanh cô."

Lời này tương đối thẳng thắn, Tam Vô dừng tại chỗ một lúc lâu mới mở miệng nói: "Là bạn hợp tác, sao có thể không để ý."

"Được rồi, bà đi nấu cơm đi." Thấy bà còn muốn nói, Tam Vô dứt khoát ném xương gà vào trong thùng rác, lau miệng nói: "Chuyện của tôi, tôi sẽ tự lo."

Vợ Lão Đinh thở dài, nhưng cũng không nói nữa.

Tam Vô rời đi với vẻ mặt kỳ lạ.

Vừa đi, cô lại đụng phải bảo chủ 5, bảo chủ 5 nháy mắt với cô, "Thành chủ, cô vừa thấy Quý Lăng Bạch tắm rồi đúng không?"

Bảo chủ 5 cười híp mắt, "Gần đây quan hệ với Quý đội thế nào?"

Ngực Tam Vô hơi trướng.

Vốn là không có chuyện gì to tát, nhưng vừa rồi nghe vợ Lão Đinh nói vậy, tiếp đến lại bị bảo chủ 5 nói, trong lòng cô thấy là lạ.

Sao hai người này gặp cô đều nói về Quý Lăng Bạch nhỉ?

"Làm sao?" Tam Vô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Muốn tôi tắm cho anh luôn không?"

Bảo chủ 5 lập tức lắc đầu, cười mỉa nói: "Vậy sao được."

Chết tiệt, sao anh ta lại đụng trúng họng súng thế này!

Bảo chủ 5 rời đi, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng Tam Vô vẫn không biến mất, cũng vì cảm giác kỳ lạ này nên Tam Vô thậm chí cảm thấy mình không thể nhìn đứa con trai bằng ánh mắt yêu thương của người mẹ được.

Vậy nên, Tam Vô - người vốn định tìm Quý Lăng Bạch thảo luận về chuyện tiếp theo lúc này đang yên lặng ngồi trong ruộng rau.

Cho đến lúc mọi người cùng ăn cơm tối với nhau, Tam Vô mới nhìn thấy Quý Lăng Bạch.

Có lẽ là vì hôm nay có quá nhiều chuyện bị lộ nên từ lúc Quý Lăng Bạch đi tới, mắt của Tam Vô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.

Quý Lăng Bạch theo thói quen ngồi xuống bên cạnh Tam Vô.

Tam Vô nheo mắt lại, suy nghĩ cẩn thận, hình như anh luôn ngồi cạnh cô mỗi khi ăn cơm.

Không có việc gì làm cũng luôn đi theo cô.

"Em nhìn gì vậy?"

Quý Lăng Bạch bị cô nhìn mà nổi cả gai ốc.

"Sao vậy?" Quý Lăng Bạch lặng lẽ tiến tới, hạ thấp giọng hỏi.

Nếu là trước đây, Tam Vô đã sớm lại gần thì thầm với anh, nhưng hôm nay không biết Tam Vô bị gì mà cầm đôi đũa bên cạnh lên để lên ngực Quý Lăng Bạch, "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có lại gần như vậy."

Quý Lăng Bạch trở tay không kịp, không hiểu tại sao Tam Vô lại đột nhiên trở nên như vậy.

"Em..." Quý Lăng Bạch cầm đũa, "Em sao vậy?"

Anh nhíu mày, "Tức giận chuyện gì?"

"Tôi không tức giận." Tam Vô hơi không tự nhiên, "Anh cứ ăn cơm của anh đi."

Có lẽ cô cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, liền thu đũa lại ăn cơm, lúc ăn lại không nhịn được nhìn Quý Lăng Bạch, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

Dáng vẻ lặp đi lặp lại của Tam Vô khiến lòng Quý Lăng Bạch ngứa ngáy.

Nhưng khi anh đang định nói chuyện với Tam Vô, cô lại dồn hết tâm trí vào ăn uống.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người liền trở nên không được tự nhiên.

Ở phía bên kia, trên bàn tang thi, mọi người vất vả lắm mới kéo được Thịnh Thị ra khỏi cửa, hắn đang nhặt một trái bắp lên.

Từ lúc bắt đầu hắn đã không muốn tách khỏi cánh cửa, hiện tại lại hận không thể cư trú trên bàn ăn, suy nghĩ chỉ thay đổi trong 3 giây sau khi hắn cắn miếng bắp đầu tiên.

Sau khi cả người Thịnh Thị bị kéo ra, cảm thấy những năm mất mạng của mình thật là uổng phí.

"Ngon quá!" Tiểu Tang dựa vào Thịnh Thị, cô bé cực kỳ có hảo cảm với người bạn mới tới này.

Dù sao hiện tại mọi người đều đang nhức đầu, về sau còn phải nhờ người bạn này cố gắng nhiều hơn.

Đôi mắt của Thịnh Thị dán chặt vào trái bắp, chỉ lo ăn.

Mọi người cũng đã quen với sự im lặng của hắn.

Ai ngờ chỉ một lát sau, Thịnh Thị nuốt miếng bắp xuống, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Ngon."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, giống hệt như khi được người hâm mộ gọi là "Công Tử m" lúc hắn còn sống.

Toàn bộ tang thi đều im lặng.

Canh trong miệng Tang Phi chảy ra.

Cô đập cái muỗng xuống một cách thô bạo, "Ngươi biết nói chuyện!"

Làm các cô tưởng Thịnh Thị tuy mạnh nhưng cái miệng nhỏ kia lại không thể nói được, trong lòng Tang Phi vẫn có chút đồng cảm.

Sau cái đập của Tang Phi, Thịnh Thị lập tức rụt người lại, yên lặng ăn bắp.

Tam Vô nhìn về phía phát ra âm thanh, rất ngạc nhiên.

"Thịnh Thị?" Cô đi tới trước mặt hắn.

Thịnh Thị liếc nhìn Tam Vô, nhưng rõ ràng, trái bắp có mặt mũi hơn Tam Vô, cửa cũng có mặt mũi hơn Tam Vô.

Những người khác rối rít nhìn Tam Vô, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với con tang thi có sức chiến đấu cực cao này.

Tam Vô hít sâu một hơi, ấn bàn tay đang cầm bắp của hắn xuống.

"Trả lời tôi, nếu không tôi đảm bảo sau này ngay cả bắp anh cũng không ăn được." Cô phát hiện người này ngoài bắp ra thì không ăn gì hết, là người quá kén ăn.

Thịnh Thị trừng mắt, "Không được!"

Giọng nói trong trẻo, hiển nhiên trạng thái của hắn vẫn tốt.

Tam Vô hít sâu một hơi.

"Anh là đại lãnh thi sao?" Tam Vô ngồi bên cạnh hắn, nhớ tới khung cảnh bùng nổ ấy vẫn còn cảm thấy khiếp sợ.

Thịnh Thị đối mặt trực tiếp với Tam Vô, tỏ vẻ vô cùng bất an.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tam Vô, "Không phải."

Tam Vô nhíu mày, "Vậy là anh vẫn luôn sống một mình sao?"

Theo lý mà nói, tang thi phải có cấp bậc rõ ràng mới đúng chứ.

"Ở cùng mọi người." Thịnh Thị suy nghĩ một lát, ôm trái bắp cúi thấp đầu trông ngoan vô cùng, "Bọn chúng thích đánh nhau, ta không thích đánh nhau."

Nghe xem!

Đây là gì vậy.

Tang Lĩnh được coi là lãnh thi lớn tuổi nhất trong Sinh Thành, đau lòng ôm đầu nhìn Thịnh Thị.

Thật là lãng phí! Lãng phí năng lực tốt như vậy, nếu năng lực này mà cho hắn, vậy thì những con tang thi hoang bên ngoài kia làm sao dám ngông cuồng? Tất cả đều dưới quyền hắn!

Mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt khó có thể nói hết.

Tam Vô nắm lấy vai Thịnh Thị, hạ thấp giọng cúi người nói: "Đại minh tinh, tốt như vậy thì giúp tôi một chuyện nhé..."

Tam Vô còn chưa kịp nói xong thì Thịnh Thị đã bắt đầu lắc đầu điên cuồng.

"Không đánh nhau!"

Thái độ từ chối thuần thục của hắn, tư thế lắc lư cũng tự nhiên, rõ ràng trước đây cũng đã từ chối nhiều người hoặc tang thi, "Không đánh, không đánh, có nói gì ta cũng không đánh."

Tam Vô ấn cái đầu đang lắc liên tục của hắn lại, "Cánh cửa bên ngoài kia, thích không?"

Thịnh Thị nuốt một ngụm nước bọt.

"Chỉ cần một thời gian ngắn, chờ đến khi bọn Tang Lĩnh hồi phục, tôi sẽ sửa cánh cửa trở nên xa hoa hơn!" Đôi mắt Tam Vô sáng quắc, "Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh một sợi dây chuyền giống hệt như cánh cửa bên ngoài, để anh đeo lên cổ."

Giây chuyền?

"Nghĩ lại đi." Tam Vô nắm chặt vai hắn, "Vẫn chưa chắc cần anh mà đúng không? Có khi thú triều sẽ không tới nữa mà?"

"Cánh cửa anh thích nhất, tôi đều cho sửa lại hết, thậm chí còn xây cho anh một căn nhà, để anh có thể ngủ bên cạnh cửa."

"Còn bắp nữa, tôi sẽ cho anh số bắp không thể đếm hết luôn, bắp do tôi trồng ở đây là ngon nhất đấy, anh còn chưa ăn bắp mà tôi tự trồng đúng không?"

Cái gì gọi là ma quỷ thì thầm?

Chính là nó đấy!

Khuôn mặt Thịnh Thị đầy đấu tranh.

"Biết đâu ngày mai bọn Tang Lĩnh sẽ tốt hơn, căn bản anh sẽ không có cơ hội ra sân đúng không?"

Không thể không nói, Thịnh Thị đã rất động tâm.

Trong đầu Tam Vô liều mạng tìm kiếm những câu nói kinh điển dùng để dụ dỗ người khác trong cảnh phim truyền hình trước đây, vỗ mạnh lên vai Thịnh Thị rồi nói: "Xong vụ này! Anh có thể rửa tay gác kiếm, về sau anh cứ sống cuộc sống mà mình muốn!"

Thịnh Thị thông suốt ngẩng đầu, "Được!"

Tam Vô hít sâu một hơi, xong rồi!

Điều cô lo lắng nhất là khi trạng thái đau ngứa của nhóm Tang Lĩnh càng ngày càng rõ ràng, không có thủ lĩnh, những con tang thi cấp thấp này sẽ bị mất khống chế khi xuất chiến.

Tam Vô lại ngồi về vị trí của mình, nói điều kiện với Thịnh Thị thật là mệt mỏi.

Tang Lĩnh khó chịu nhìn Thịnh Thị.

Nếu tên này dẫn đám đàn em đi cùng, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của hắn ở Sinh Thành và trong lòng chủ nhân chứ?

Quan trọng là tên nhóc này lại may mắn không bị đau đầu!

Tam Vô vì không được tự nhiên với Quý Lăng Bạch nên sau khi xử lý xong chuyện của Thịnh Thị liền trở về phòng đi ngủ.

Nhưng ai ngờ rằng, có một số việc sợ gì sẽ gặp đó.

Lúc nửa đêm, Tam Vô nghe thấy còi báo động của Sinh Thành.

Cô gần như mở mắt ngay lập tức, bật dậy khỏi giường.

"Tang Nhất!"

Tam Vô gõ cửa phòng tang thi bên cạnh, sau khi mở cửa lại phát hiện nhóm Tang Nhất đang ôm đầu nhức đến nỗi gào thét trên mặt đất.

Tang Lĩnh vẫn coi như có thể miễn cưỡng ổn định.

"Chúng ta, không thể giúp cô." Tang Lĩnh hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Cô đi gọi Thịnh Thị đi."

Lòng Tam Vô chùng xuống, "Được, mọi người nhẫn nhịn một chút, tôi ra ngoài xem."

Nhóm Tang Nhất không biết khi nào mới hồi phục, Tam Vô vừa ra ngoài đã bị Quý Lăng Bạch nắm lấy cánh tay bay đi.

"Là thú triều sao?" Tam Vô lo lắng hỏi.

"Phải." Sắc mặt Quý Lăng Bạch rất khó coi, "Còn mạnh hơn cả thú triều lần trước."

Tất cả các thành lũy khác đều hồi tin rằng không gặp phải sự tấn công của thú triều, chúng chính là đi thẳng về phía Sinh Thành!

"Chúng ta đi đâu đây?" Tam Vô nhìn về phía Quý Lăng Bạch, nhìn thấy anh đang đưa mình đến nơi khác.

"Thực vật của em lại biến dị." Quý Lăng Bạch ôm chặt eo Tam Vô, "Em đi xem một chút đi."

Lúc này Tam Vô không còn quan tâm đến tự nhiên hay không tự nhiên nữa, ôm chặt cánh tay của Quý Lăng Bạch để ngăn bản thân ngã xuống.

Ánh sáng của dị năng lóe lên bên ngoài nối nhau thành một mảnh.

Tam Vô chỉ kịp nhìn lướt qua chiến trường hỗn loạn kia.

Quý Lăng Bạch không có ở đây... Người đứng ở phía trước ngăn cản chẳng phải là Thịnh Thị đấy sao?

Đôi mắt chỉ nhìn lướt qua nhưng Tam Vô vẫn nhìn thấy rõ ràng Thịnh Thị đang xé đôi một con gấu biến dị cấp cao khổng lồ bằng tay không.

Vừa chuyển ánh mắt, cô đã không còn thời gian chú ý đến Thịnh Thị.

"Đây là...." Tam Vô hít ngược một hơi lạnh, nhìn bụi cây thực vậ.t to lớn, dây leo nhắm thẳng lên trời, "Đây là hoa tường vi của tôi?"

Trên dàn dây leo quấn chằng chịt quanh hoa, những bông hoa hồng to như chậu rửa mặt nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, một đàn ong biến dị lớn vo ve xung quanh hoa tường vi, phấn khích đến phát điên.

Số lượng ong biến dị tăng hơn chục lần so với trước đây.

Rậm rạp dày đặc như nạn dịch châu chấu vậy.

"Tường vi?" Tam Vô gọi một tiếng.

Ai ngờ một lát sau, một đóa hoa duỗi tới trước mặt Tam Vô, "Ô ô ô ô ô, là em!"

Tam Vô: "...." Thú vị! Hoa tường vi nhà cô có thể nói tiếng người.

"Chủ nhân, em dơ quá!" Ngay sau đó, tiếng khóc thảm thiết của hoa tường vi suýt chút nữa đã làm điếc cả hai tai của Tam Vô.

"Không sao, không sao." Tam Vô an ủi đóa hoa tường vi to lớn, còn chưa kịp nói thêm lời nào đã bị Quý Lăng Bạch nhét vào trong một nụ hoa lớn ở tầng giữa.

Đóa hoa này lớn hơn những đóa khác, có thể hoàn toàn bao bọc cô.

Quý Lăng Bạch nhìn Tam Vô, giơ tay lên vuố.t ve đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, "Đừng lo lắng, em ở đây để ong biến dị bảo vệ, tôi sẽ ra ngoài."

Tam Vô gần như lập tức nhớ tới bộ dạng đẫm máu của Quý Lăng Bạch, hiện tại anh rõ ràng rất sạch sẽ nhưng mùi máu tanh lại xộc thẳng vào mũi Tam Vô.

"Quý Lăng Bạch! Anh cẩn thận một chút." Tam Vô không nhịn được kêu lên.

Hoa tường vi cẩn thận quấn Tam Vô vào trong người mình.

Cho dù chỉ là ở giữa đóa hoa tường vi nhưng chỗ của Tam Vô còn cao hơn tòa thấp cao nhất, xuyên qua tầng tầng lớp lớp dây leo bao phủ, cô nhìn thấy Thịnh Thị đang bị bao vây.

"Đó là gì!" Tam Vô nhìn thấy một con chim phượng hoàng lửa lông dài, một con bò đực có sừng trên đầu và một con mãng xà khổng lồ có ba đuôi chẻ đôi đang vây quanh Thịnh Thị, mỗi lần tấn công chúng đều nhắm thẳng vào đầu Thịnh Thị.

Ba con thú biến dị này có thực lực mạnh khủng khiếp.

Tam Vô thấy Thịnh Thị có vẻ hơi lực bất tòng tâm*.

*Rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ

"Chủ nhân, tang thi của chúng ta làm sao thế?" Hoa tường vi ngạc nhiên nói: "Hình như bọn họ có gì đó không đúng lắm."

Động tác của tang thi không còn nhanh như trước, rất nhiều tang thi lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Tam Vô lập tức nghĩ tới nhóm Tang Lĩnh.

Lòng cô nhất thời bị bóp chặt, tang thi của cô rất khác thường.

"A!" Hoa tường vi đột nhiên hét lớn, "Thịnh Thị!"

Răng nanh của mãng xà đâm vào ngực Thịnh Thị, hắn đã bị loại hoàn toàn.

Tay Tam Vô nắm chặt cành hoa tường vi.

Thịnh Thị rơi xuống mặt đất, không có chuyện gì xảy ra trên ngực hắn, nhưng Thịnh Thị đột nhiên cảm thấy đầu mình co giật.

Cảm giác vừa đau đớn vừa ngứa ngáy bao trùm khắp đầu hắn.

Nhìn thấy hắn như vậy, ba cái đuôi của mãng xà hưng phấn đến run rẩy, dùng cái đuôi sắc bén đâm thẳng vào đầu hắn, nó định đào tinh thể ra.

Tiếng gió xé toạc không khí, sấm sét nổ tung đuôi rắn khổng lồ của nó.

Mãng xà gầm lên dữ dội vì đau đớn, một bộ phận bầy thú mà nó thống lĩnh cảm nhận được sự tức giận của lão đại, sự tấn công càng trở nên điên cuồng hơn.

Thịnh Thị còn chưa kịp ngẩng đầu lên, cả người hắn đã bị Quý Lăng Bạch dễ dàng nhấc lên và ném vào cửa.

Hắn lộn vèo trên đất, cố gắng ngẩng đầu lên, không nhìn thấy Quý Lăng Bạch mà ngược lại là nhìn thấy một con thú khổng lồ trắng như tuyết, đứng ở trên đỉnh.

Tam Vô cũng nhìn thấy con thú khổng lồ kia.

Quý Lăng Bạch đã biến thành trạng thái thú.

"Đó là gì thế?" Ngoại trừ một ít người, những người khác đều không biết Quý Lăng Bạch có thể biến thành thú hoàn toàn, cảm nhận được uy thế và áp lực tỏa ra từ con thú khổng lồ trên bầu trời, mọi người không hề nhận ra, chỉ cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Trong mắt con thú khổng lồ ấy cuộn trào những cơn sóng đỏ tươi, bầy thú bên dưới như bị ấn nút dừng vậy, yên lặng ngẩng đầu lên.

Ba con thú thống lĩnh gầm lên về phía bầy thú, bỗng nhiên sinh ra cảm giác khiếp sợ và hốt hoảng khiến người trong Sinh Thành đều không kịp trở tay.

Bọn họ thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bầy thú nội chiến à?

Chỉ có Tam Vô nhớ lại những gì Quý Lăng Bạch đã nói với cô lúc anh trở thành người có dị năng cấp cao.

"Có cơ hội, sau khi tôi thăng lên dị năng cấp cao sẽ cho em thấy dị năng mới được mở rộng của tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc